Chương 42: Trống trải và lạnh lẽo

Diệp Vi Vi tìm Tiểu Hắc một lúc lâu, cô đi dọc theo con đường trở về cho đến khi đến quầy ăn sáng, nhưng cô không thấy dấu vết của con mèo đen đang đuổi theo cô điên cuồng lúc nãy.

Trong lòng Diệp Vi Vi rầu rĩ, miệng khô khốc, mắt cá chân rất đau, đi một quãng đường dài như vậy sao có thể không mỏi, chân cô làm sao không đau, còn Tiểu Hắc, nó đuổi theo cô một đoạn đường dài như vậy.

||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||

Bà chủ nhìn thấy Diệp Vi Vi, lên tiếng chào cô, có chút kỳ lạ nhìn phía sau Diệp Vi Vi, hỏi về Tiểu Hắc, bà ấy cũng nhìn thấy Diệp Vi Vi mới vừa chạy ra ngoài: "Cô gái, cô vừa rồi có phải có chuyện gấp nên quên mất con mèo đen kia không? Tôi thấy nó đuổi theo xe như điên."

"Ây, tốt nhất là không xảy ra chuyện gì. Tôi chưa bao giờ thấy một con mèo có tinh thần như vậy. Nó nhất định là rất thích cô. Mèo là loài động vật khẩu thị tâm phi. Chúng càng thích cô, chúng lại càng thích bắt nạt cô, ở trước mặt cô làm bộ dáng cao ngạo, bánh bao thịt nhà tôi chính là cái đức tính này, mỗi lần nhìn thấy tôi đều phải nghiêng đầu bước đi, tựa hồ rất khinh thường, nhưng khi tôi thật sự không để ý đến nó, nó lại rất khẩn trương."

Trong khi nói chuyện, bà chủ đưa cho Diệp Vi Vi một cốc nước, trên mặt Diệp Vi Vi đều là mồ hôi, môi khô và bong tróc. Chắc cô ấy rất thích con mèo đen, vẫn luôn tìm kiếm nó. Bà chủ nghĩ thầm, nếu đã rất thích như vậy, vừa rồi sao có thể quên được, đoán chừng cũng là bất cẩn, thở dài một tiếng, bà chủ nhiệt tình nói:

"Lại nói, trên đời này, nuôi chó mèo vẫn nên để ở nhà hoặc mang theo bên người mới tốt. Tờ báo buổi sáng hôm nay cũng đăng một số vụ việc hành hạ chó mèo của các học sinh. Tôi nghe nói những người đó xuất thân từ gia đình không tồi, nhưng họ bị bệnh tâm thần và thích ngược đãi động vật, hình ảnh phóng viên chụp được là hiện trường con chó nhỏ bị ngược đãi đến chết, con chó con đó được một người trong gia đình nuôi dưỡng!"

Diệp Vi Vi không nuốt nổi một ngụm nước, trong miệng thậm chí còn cảm thấy buồn nôn, cô nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hắc, nó thoi thóp thở, nhất thời không chịu nổi nữa: "Tôi, tôi lại đi tìm nữa, Tiểu Hắc thông minh như vậy, có lẽ nó đã về nhà một mình rồi cũng nên."

Diệp Vi Vi đang tự nói chuyện với chính mình, đi về phía căn nhà cho thuê, vẻ mặt không còn chút lo lắng.

"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, mày ở đâu? Tiểu Hắc, mày mau ra đi, chị xin lỗi mày được không? Đáng lẽ chị không nên bỏ rơi mày, chị sẽ đãi mày một bữa ăn thịnh soạn được không?"



"Tiểu Hắc, sau này chị sẽ nhường nửa chiếc giường của chị cho mày."

"Buổi sáng chị sẽ không bao giờ ăn mì gói nữa."

Giọng của Diệp Vi Vi vang vọng trong cầu thang.

"Ồn ào cái gì? Tiểu Hắc Tiểu Bạch cái gì, mới sáng sớm còn không cho người khác ngủ!"

Cánh cửa đối diện mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi dáng người bình thường đứng ở cửa lớn tiếng quát mắng Diệp Vi Vi, đặc biệt sau khi nhìn thấy dáng vẻ và bộ dáng của Diệp Vi Vi, đôi mắt của cô ta càng sắc bén giống như dao.

"Xin lỗi đã làm phiền cô, tôi đang tìm con mèo của tôi. Xin hỏi cô có nhìn thấy một con mèo đen lớn như vậy, bộ lông màu đen nhánh sáng bóng, rất năng động và hoạt bát không?"

"Bệnh thần kinh!"

Diệp Vi Vi khua tay múa chân bị một tiếng đóng cửa nặng nề làm gián đoạn, cô thất vọng cúi đầu xuống, Diệp Vi Vi ôm tia hy vọng cuối cùng mở cánh cửa đã khóa.

Trong căn phòng trống trải, trên sàn nhà vẫn còn mì ăn liền bị Tiểu Hắc kéo buổi sáng, trên quần áo còn dính lông mèo, chăn bông vẫn còn mở như Tiểu Hắc vẫn còn ở đây, Diệp Vi Vi lần đầu tiên ở cảm thấy trống trải, lạnh lẽo như vậy.