Chương 23: Chồng Chưa Cưới Cũ.

"Tại sao anh còn chưa chết!"

Diệp Vi Vi há hốc mồm, mà bên cạnh là những cô gái đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn vào người đàn ông tuấn tú này, họ đều ném ánh mắt hình viên đạn vào cô, đặc biệt là Đào Nghệ, cô ta hận không thể nào đẩy Diệp Vi Vi ra, để tự mình bước lên.

"Em còn sống, thì làm sao anh có thể nào nguyện ý chết."

Phong Sở Ca ôm một bó hoa bách hợp trắng tinh trong tay, mỉm cười nói.

"Vi Vi, sao lại không giới thiệu cho biết anh này là ai vậy?"

Đào Nghệ càng nhìn Phong Sở Ca trong lòng càng cảm thấy phát ngứa, dù sao, xét cả về ngoại hình hay là khí phách, thì Phong Sở Ca cũng mạnh hơn Tiểu Khai, công ty mà cô vừa leo lên gần đây.

Ánh mắt của Đào Nghệ đảo qua một cái nút tay áo bằng kim cương sáng bóng trên cổ tay của Phong Sở Ca, sau đó lưu luyến nhìn chiếc đồng hồ cao cấp phiên bản giới hạn trên cổ tay anh ta một lúc, vuốt lên mái tóc của mình, cố ý để lộ ra chiếc cổ thon dài, chặn trước mặt Diệp Vi Vi: "Xin chào, tôi là bạn của Diệp Vi Vi, anh có thể gọi tôi là Đào Nghệ, hoặc Đào Đào, không biết phải xưng hô với ngài đây thế nào ạ."

Thấy mọi người đã nhìn sang đây rồi, Diệp Vi Vi mới định thần lại, mọi chuyện về biệt thự nhà họ Phong, đều không thể nào nói ở đây được, cô bèn nắm lấy tay của Phong Sở Ca, muốn kéo anh ta đi, tuy nhiên lại bị Đào Nghệ chặn lại.

"Tôi là vị hôn phu cũ của Vi Vi."

Phong Sở Ca không có theo ý của Diệp Vi Vi rời đi ngay lập tức, mà ngược lại để lại một câu, giống như một trận long trời lở đất, mặt của Diệp Vi Vi đỏ lên: "Phong Sở Ca, anh là một tên khốn! Anh còn mặt mũi để nói!"

Vốn dĩ Diệp Vi Vi cũng không biết phải đối mặt với Phong Sở Ca như thế nào bởi vì lần trước cuối cùng đối phương cũng đã cứu cô, nhưng mà lần này, đột nhiên bị mối thù cũ làm cho kích nổ hoàn toàn, tiện tay tháo giày dưới chân lên định ném vào người Phong Sở Ca.

"Vi Vi, cô làm gì vậy, người ta có lòng đến thăm cô mà."

"Đúng đó, Diệp Vi Vi, mọi người đều nói anh ấy là vị hôn phu cũ, cô cũng đừng tiếp tục quấy rầy anh ấy nhé."

"Nếu là vị hôn phu cũ, vậy chi bằng giới thiệu cho chúng tôi làm quen đi"

Không ai biết được nỗi khổ trong lòng của Diệp Vi Vi, cả đám đều nhìn cô như những người phụ nữ đang giả vờ, thậm chí những người bình thường nói chuyện qua lại còn không thèm nói, cũng đều chạy lại đây, chắn ở trước mặt của Phong Sở Ca và Diệp Vi Vi, đúng là một cái vòng lẫn lộn, hơn nữa là ánh mắt của cả đám đều rất sắc bén, bởi vì dáng vẻ của Phong Sở Ca nhìn thế nào cũng là đại gia kim cương Vương Lão Ngũ.

Phong Sở Ca ở bên cạnh đứng xem diễn Coca, nhìn vẻ mặt đau khổ mà không thể nói được nên lời của Diệp Vi Vi, mãi cho đến khi anh ta suýt chút nữa bị giày cao gót của Diệp Vi Vi đập đến.

"Đều tập trung ở đó làm gì, cả đám không muốn làm nữa, thì về nhà tự ăn chính mình đi!"



Đạo diễn nổi giận, chim thú đều giải tán.

Diệp Vi Vi cũng sửng người: "Đạo, đạo diễn"

Cô gần như không dám tưởng tượng ra hình tượng hiện tại của mình, Diệp Vi Vi đành kêu rên một tiếng, rồi lấy tay che kín mặt.

"Phong tổng."

Ánh mắt của đạo diễn sáng lên, dùng một thái độ thân thiện và niềm nở chưa từng thấy trước đây, chào hỏi Phong Sở Ca.

"Phong tổng đến đây, mà tôi lại không chiêu đãi tử tế, thực sự rất xin lỗi."

Đạo diễn làm sao lại không nhiệt tình với Phong Sở Ca cho được, dù gì thì nhà đầu tư chính của bộ phim này của anh ta cũng là Phong Sở Ca, lúc đó điều kiện duy nhất của đối phương là phải thêm một diễn viên ít tiếng tăm là Diệp Vi Vi vào, anh ta còn rất khó hiểu, nhưng bây giờ cũng đã mơ hồ hiểu rõ.

"Tôi đến để gặp vị hôn thê cũ của tôi"

Phong Sở Ca đưa bó hoa bách hợp trong tay đến trước mặt Diệp Vi Vi, mặc dù anh ta luôn thêm một chữ vào trước lời nói của mình, nhưng trong mắt mọi người, mối quan hệ giữa Diệp Vi Vi và Phong Sở Ca đã được đánh dấu bằng dấu ngoặc kép.

Diệp Vi Vi thực sự rất muốn ném bó hoa bách hợp này vào trong mặt Phong Sở Ca, cười vào vẻ mặt giả dối của anh ta, nếu như anh ta đã không chết, thì cứ an phận làm cậu chủ nhà họ Phong của anh ta đi, mắc mớ gì lại tìm đến cô làm cái gì, mẹ kiếp, nghĩ đến cơn ác mộng đã trải qua và vẫn tiếp tục ám ảnh cô cho đến nay, Diệp Vi Vi liền hận đến ngứa răng.

Dưới ánh mắt bức bách của đạo diễn, Diệp Vi Vi đành nhận lấy bó hoa, nhưng ngón tay lại nắm thật chặt lấy.

"Thích không ?"

Phong Sở Ca còn bổ sung thêm một câu.

"Thích!"

Mới là lạ!

Diệp Vi Vi cắn chặt răng, cảm thấy vẻ mặt của Phong Sở Ca trước đây cũng chưa bao giờ khả ố như hiện tại.



"Tôi muốn mượn Vi Vi một buổi trưa, không biết có ảnh hưởng đến việc quay phim không?"

Phong Sở Ca hỏi một cách lịch sự, và câu trả lời mà anh ta nhận được, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim.

Đạo diễn đưa mắt ra hiệu cho Diệp Vi Vi, yêu cầu cô phải bồi Phong Sở Ca thật tốt, cho dù là vị hôn thê cũ, nhưng nếu Phong Sở Ca có thể ra mặt, thì chứng tỏ giữa hai người họ vẫn có thể nói chuyện với nhau, vì vậy mà trong lòng của đạo diễn cũng đã suy nghĩ đến việc sẽ tăng thêm ngân sách.

"Cảm ơn anh ngày đó đã cứu tôi"

Câu đầu tiên của Diệp Vi Vi, làm cho Phong Sở Ca có hơi bất ngờ.

"Cho nên, chúng ta cũng đã thanh toán xong, mời anh đi ra cửa bên trái rồi quẹo phải, không tiễn!"

Thái độ kiên quyết trong ánh mắt của Diệp Vi Vi, khiến cho Phong Sở Ca ngẩn người một lúc, sau đó bật cười: "Vi Vi, thật ra thì anh thực sự rất thích em."

Tính cách của Diệp Vi Vi, khi ở chung sẽ khiến cho người ta rất thoải mái và vui vẻ, hoàn toàn khác với tính tình của Phong Sở Ý, ân oán rõ ràng như vậy, anh ta nghĩ rằng, cô sẽ đổ cà phê vào mặt anh ta trước, Phong Sở Ca mỉm cười, theo bản năng đưa tay ra, có chút hoài niệm mái tóc dài mượt mà của Diệp Vi Vi.

"Tôi không đủ khả năng để nhận cái thích của anh đâu."

Diệp Vi Vi quay sang một bên, tránh sự đυ.ng chạm của Phong Sở Ca, sau đó, nhét bó hoa bách hợp vào người của Phong Sở Ca: "Bây giờ tôi thật sự rất ghét anh."

Diệp Vi Vi móc tiền từ trong túi ra: "Tính tiền"

Liền xoay người rời đi.

"Em không muốn biết nguyên nhân sao" truyện đăng nhanh tại dembuon và truyenhd

Câu nói của Phong Sở Ca, đã kéo bước chân của Diệp Vi Vi lại.

"Nhà họ Phong, anh, Sở Ý, anh cả."

Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai.

Đăng ngày 25/3/2022