"Anh cả vì cứu cô ta, nguyên khí bị hao, tổn thương, hôn lễ sẽ cử hành ngay đêm nay."
Sự tăm tối trong mắt của Phong Sở Ý lắng đọng lại, thông báo chuyện "vui" này cho mọi thành viên của nhà họ Phong.
Bà Phong không chút nghi ngờ, hoàn toàn tin tưởng lời nói của Phong Sở Ý, bà vυ" Trần thì kiểu, chỉ cần Diệp Vi Vi có thể gả cho Phong Sở Mạc là bà ta sẽ vui vẻ, còn Phong Sở Ca, tay anh ta nắm chặt, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Xòe năm ngón tay ra, trắng nõn tinh tế, nhỏ dài động lòng người, đáng tiếc, trong lòng bàn tay lại không có bất kỳ đường nét hoa văn nào, Phong Sở Ý quay đầu, nhìn căn phòng bị tuyển làm phòng tân hôn kia, sự lạnh lẽo lan tràn trong ánh mắt, anh cả à, anh thế mà lại để ý cô ta đến mức nguyện ý mạo hiểm, rời khỏi nhà chính, là chính anh, chính anh cho em cơ hội này.
Đó là một cái quan tài rất lớn, so với quan tài hai người bình thường còn lớn hơn gấp đôi, màu sắc đen kịt, chất liệu tỏa ra ánh sáng của điềm không lành, hơi thở âm lãnh tràn lan, hiện giờ, cái quan tài này đang ở ngay trước mắt cô, mà lúc này, có người nói cho cô, cô thật sự, phải cùng người chết trong quan tài kia, kết hôn.
Diệp Vi Vi bị đè xuống, quỳ trên mặt đất, cô ngước mắt lên, không dám tin tưởng mà nhìn về phía mấy người nhà họ Phong đang đứng trước mặt.
Phong Sở Ca, Phong Sở Ý, bà Phong, cả vυ" Trần đang đè cô quỳ trên đất nữa, đây là những người đã cùng cô chung sống trong ít nhất hai tháng.
"Vi Vi, Sở Mạc rất vừa lòng con, tuy rằng hôn lễ bị đẩy nhanh lên trước một tháng, thế nhưng, nếu hiện giờ con còn sống, đã chứng minh được *bát tự của con thật sự đủ cứng rắn, nên là hôn lễ này cứ làm sớm đi cũng được, nghĩ đến, Sở Mạc chờ đợi cô dâu của nó, cũng sắp không còn kiên nhẫn nữa rồi."
*Bát tự (8 chữ) hay còn gọi là Tứ trụ, là một bộ môn nghiên cứu về mệnh lý, bắt nguồn từ thời cổ Trung Quốc. Được biết, Bát tự dựa vào 4 trụ (Giờ – Ngày – Tháng – Năm sinh) để luận đoán về cuộc đời của 1 con người từ khi sinh ra cho đến khi qua đời.
"Con phải nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, con sinh là người nhà họ Phong, chết là quỷ nhà họ Phong, con phải trung thành với Sở Mạc, phải quan tâm nó, yêu quý nó, coi lời của nó như thánh chỉ, con phải ......"
Tiếng đọc quy củ có nề nếp của bà Phong bị cắt ngang: "Tôi không muốn!"
Diệp Vi Vi liều mạng giãy giụa, muốn đứng dậy, áo cô dâu trên người cô đều có chút lộn xộn, dây thừng buộc trên tay chân cọ đến tróc da tróc thịt, vẻ mặt của cô tức giận lại hoảng sợ: "Tôi không muốn gả cho người chết! Phong Sở Ca, anh đối xử với tôi như vậy đấy à? Anh đã nói tôi là vợ chưa cưới của anh cơ mà, Phong Sở Ca, anh có còn là người hay hay không hả!"
"Phong Sở Ca, anh là đồ con rùa, khốn kiếp!"
"Vυ" Trần"
Bà Phong có chút không hài lòng, gọi bà vυ" Trần một tiếng.
Khuôn mặt của vυ" Trần trầm xuống, một đoạn hương dây bị đốt lên, đặt ở dưới chóp mũi của Diệp Vi Vi, hơi hơi lay động, sau đó, một đợt cảm giác vô lực, mệt mỏi lan tràn ra khắp toàn thân cô, thân mình Diệp Vi Vi mềm oặt, bị vυ" Trần đỡ một cái.
Vẻ xin lỗi trên mặt Phong Sở Ca đã mơ hồ, giọng đọc nhắc đi nhắc lại cái gọi là quy củ của bà Phong cũng dần trở nên hỗn độn, nắp quan to lớn bị một lực lượng vô hình xốc lên, đồng tử của Diệp Vi Vi phóng to, thứ đầu tiên cô trông thấy, lại là một gương mặt với khuôn mặt tuy cực kỳ tái nhợt, lại cũng cực kỳ tuấn tú
Không biết nến mừng tự khi nào đã được đốt lên, ánh lửa lay lay động động, ánh sáng đỏ lập lòe chếnh choáng, hắt lên gương mặt trắng bệch của người đàn ông, làm nó nhiễm một chút hồng nhuận.
Anh nhắm mắt, đôi tay khép lại để trên bụng, bị bao quanh bởi màn lụa màu đỏ, trông anh không giống như là người đã chết, mà như là chỉ đang nằm ngủ say mà thôi.
Đó là, người đàn ông trên bức ảnh kia. Đấy, chính là Phong Sở Mạc, một người đã chết được ba năm rồi, không phải đã sớm nên phân hủy rồi sao?
Đầu Diệp Vi Vi ở trong nháy mắt kia, vậy mà lại toát ra một ý nghĩ như vậy.
Ngay sau đó, hơi thở âm hàn bao vây cả người của Diệp Vi Vi, cô bị để vào bên trong quan tài to lớn để đầy lụa đỏ kia, thứ cuối cùng cô trông thấy trước mắt, là nụ cười bên khóe miệng của Phong Sở Ý: "Nhớ kỹ."
Rồi, gương mặt của Phong Sở Ý, bị ngăn cách hoàn toàn khi nắp quan tài khép lại.
Thật sự là, cứ như thế bị thành viên cả nhà chồng chưa cưới mặc hỉ phục cho, sau đó thì bị trói lại, chỉ để nhét vào bên cạnh một xác chết đã được ba năm trong quan tài?
Lông tơ trên người Diệp Vi Vi đồng loạt dựng thẳng lên.
"Không cần, không cần"
"Thả tôi ra!"
Bên môi Diệp Vi Vi tràn ra âm thanh nhợt nhạt, lại chứa đầy sự cầu xin xen lẫn sự sợ hãi, thân thể vô lực của cô không ngừng va về phía nắp quan, lại chỉ là phí công.
"Thả tôi ra"
"Con rùa Phong Sở Ca, đồ khốn kiếp."
Trói buộc trên tay chân, không biết tự bao giờ đã đứt gãy, thân mình Diệp Vi Vi dùng mọi sức lực nghiêng về phía bên cạnh, tránh thoát vị trí của thi thể này, cô vươn đôi tay, đẩy về phía vị trí nắp quan ở bên trên kia, cô dùng ra cả sức lực lúc còn uống sữa rồi, vậy mà mới chỉ mơ mơ hồ hồ cảm nhận được được một tia buông lỏng.
Bên môi Diệp Vi Vi không nhịn được, lộ ra một chút vui mừng, ngay sau đó, trên mặt cô bị vẻ kinh hãi thay thế vào.
"Lúc này, thứ mà em nên gọi, là tên của chồng em......"
Một bàn tay vòng qua eo của cô, kéo thân mình của Diệp Vi Vi kia Vi Vi xuống.
Cánh tay không có dù chỉ là một tia độ ấm kia, du tẩu trên người Diệp Vi Vi, nhiệt độ quen thuộc đến vậy, quen thuộc đến nỗi khiến cả người cô đều run rẩy: "Thật sự, là anh"
"Không, đừng, cút ngay!"
Môi của Diệp Vi Vi, ngay sau đó, đã bị lấp kín, là Phong Sở Mạc.
Mặc dù môi lưỡi của người đàn ông đã dịu dàng hết sức, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện, đang hôn mình là một bộ thi thể, thì Diệp Vi Vi đã muốn nôn mửa ngay tức thì, thế nhưng, mặc cho cô có đấm đá như thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là phí công, đồ cưới trên người được phủ đầy nét thêu xinh đẹp tinh xảo kia, xoạch, một tiếng nhỏ vang lên, bị người đàn ông xé nát.
"Vi Vi, Vi Vi, anh là chồng của em,em là vợ của anh, hiện giờ, gọi tên của anh"
Giọng nói hàm chứa ý cười của người đàn ông vờn quanh Diệp Vi Vi.
"Tôi không phải vợ của anh, tôi chỉ thuộc về chính tôi......"
Phản bác của Diệp Vi Vi, ở giữa ánh mắt đen tối nặng nề của người đàn ông, dần mất tiếng.
Không biết từ khi nào, trong cái quan tài tối tăm này, cô vậy mà lại có thể nhìn thấy bộ dáng của anh một cách rõ ràng, anh còn đang cười: "Vi Vi, nhớ kỹ, anh là chồng của em, nhớ kỹ giờ khắc này."
Đau đớn, rét lạnh, còn có du͙© vọиɠ bị khơi mào kia, làm cho hai mắt Diệp Vi Vi thất thần.
Có người ở bên tai cô, nhẹ nhàng, lại thỏa mãn kể ra: "Vi Vi, rốt cuộc, em cũng là của anh rồi, em biết không, anh chờ giờ khắc này, đã chờ rất lâu rồi."
Trên khuôn mặt tái nhợt của Phong Sở Mạc ẩn chứa một nụ cười dịu dàng thắm thiết, anh không ngừng lặp đi lặp lại: "Vi Vi, em là của cô dâu của anh, em vĩnh viễn không được rời khỏi anh, biết không?"
Anh cứ đầy cõi lòng kỳ vọng như vậy, nhưng tiếc thay, cô chẳng có ý định đi xem nỗi quyến luyến trong mắt anh.
"Vi Vi, anh muốn em ở bên anh, mãi mãi."
"Em là của anh!"
Lời nói cố chấp của người đàn ông, phảng phất như là lời nguyền rủa vậy, làm cho Diệp Vi Vi phát lạnh từ tận đáy lòng, không, cô không thể nào ở bên một bộ thi thể vĩnh viễn được, cô không thể chung sống với một thứ đáng sợ như thế vĩnh viễn được, không có khả năng.
Cô muốn chạy trốn, cô phải rời khỏi cái thứ quỷ quái này, cô phải rời khỏi cái chỗ quỷ quái này.
Tay của Diệp Vi Vi vô ý thức bám vào một vị trí trên ngực của người đàn ông, nơi đó, vị trí của trái tim, nhưng không có độ ấm của người sống, không có sự nhảy lên đại biểu sinh mệnh, đây chỉ là một bộ thi thể, ở trên người cô, là một bộ thi thể.
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh vô số thi cốt trong cánh rừng, lại đến phần còn lại của vô số người phụ nữ dưới cánh hoa hồng mà Phong Sở Ý cho cô xem, bộ thi thể trên người, con quỷ hàng đêm quấn lấy cô này, là một tên đao phủ.
Ánh mắt của Diệp Vi Vi dừng ở lòng bàn tay, cây trâm vàng vốn dĩ cắm trên tóc, không biết từ khi nào đã rơi xuống, đầu phượng được chế tác tinh xảo giống như là vật còn sống vậy, đôi mắt được khảm đá quý đỏ au kia, lập loè ánh sáng màu đỏ trong suốt.
Năm ngón tay của Diệp Vi Vi giãn ra, lại nắm chặt lại.
Editor: Nguyệt Trường Ly
Đăng nhanh nhất tại Việt Nam Overnight