Người đàn ông đang đứng ở bên cửa sổ, nhìn cái gì đó, ánh mắt chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh ta, càng ngày càng trở nên ấm áp.
"Sở Ca."
Diệp Vi Vi ấn tay lên cổ cô, do dự mà mở miệng.
"Ừm?"
Phong Sở Ca quay đầu lại, nụ cười trên khóe môi sáng lạn, phản chiếu ánh nắng, đẹp đẽ mà bình yên.
"Vết thương của em có vẻ tốt hơn nhiều."
Diệp Vi Vi nuốt xuống những lời định nói ra, thả tay trên cổ xuống: "Chúng ta nhất định phải ở đây ba tháng sao? Thật ra em cảm thấy..."
"Vi Vi, đây là quy củ của nhà họ Phong."
Phong Sở Ca buông rèm cửa xuống, mới vừa rồi ánh nắng vẫn còn ngập tràn, trong căn phòng có cảm giác ấm áp, Diệp Vi Vi cảm thấy lạnh không thể giải thích được.
"Sở Ca, anh có thấy căn nhà này có chút kỳ quái không?"
Lời nói của Diệp Vi Vi bị nụ hôn lên trán của Phong Sở Ca lau sạch.
"Nhà cũ, em biết không, lúc nào cũng có chút khác biệt, Vi Vi, đừng nghĩ nhiều, chúng ta thật sự may mắn vì đã tiến xa đến mức này, mẹ anh hai ngày nay đã để vυ" Trần lo liệu một số việc trước hôn lễ."
"Hứa với anh, chỉ ba tháng thôi."
Giọng nói của người đàn ông ấm áp và từ tính giống như một luồng gió ấm thổi qua trái tim cô, Diệp Vi Vi hơi mơ màng, định gật đầu thì một cơn gió lạnh thổi qua người cô, Diệp Vi Vi đột nhiên mở to hai mắt, rầm một tiếng vang lớn, cửa kính đằng sau Phong Sở Ca dường như bị một thứ gì đó vô hình làm vỡ tung ra, nếu không phải phản ứng kịp Diệp Vi Vi kéo Phong Sở Ca lại bên mình, e rằng anh ta sẽ bị thương nặng.
Diệp Vi Vi nhìn những mảnh thủy tinh trước mặt, vừa chạm đến ngón chân làm cả người lạnh run.
Cô không khỏi nắm chặt tay Phong Sở Ca: "Sở Ca, ở đây thật sự có gì đó không ổn, anh nghe em nói, em vẫn luôn cảm thấy có gì đó đang theo dõi chúng ta, chúng ta mau rời khỏi đây đi, bây giờ là xã hội mới, một số quy củ có thể không cần phải tuân thủ nghiêm khắc như vậy."
"Có những quy tắc cần phải tuân theo."
Giọng nữ lạnh lùng dường như đang thì thầm bên tai, Diệp Vi Vi khẽ ngước mắt lên, bắt gặp một đôi mắt đen như vực thẳm.
"Không có gì khác thường, nhà họ Phong rất an toàn, chị rất thích nơi này, cứ đợi đi, chỉ ba tháng nữa, chị liền có thể trở thành dâu nhà họ Phong, chị có thể có được hạnh phúc như chị mong đợi."
Đó là Phong Sở Ý, nhưng không còn là người trầm lặng xa lạ như cô từng biết nữa, bây giờ cô ta rất đáng sợ.
Vào lúc này, Diệp Vi Vi nghĩ như vậy.
Cô muốn rời đi, cô muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, tâm trí Diệp Vi Vi lại chống cự, cô muốn dời tầm mắt đi chỗ khác, cô muốn đem người đang nói chuyện trước mặt mình ra xa, nhưng lại không thể rời mắt, cơ thể không thể di chuyển.
"...Được."
Trong cơn mê, Diệp Vi Vi nghe thấy giọng nói của chính mình nói như vậy.
"Chị gái ngoan, về phòng ngủ một giấc ngon lành, chị sẽ thấy mọi thứ chỉ là tưởng tượng của chị."
Phong Sở Ý mỉm cười, nụ cười vui vẻ, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
Nhìn bóng lưng của Diệp Vi Vi đang rời đi từng bước với vẻ cứng đờ.
"Sở Ý, sao em lại khống chế cô ấy?"
Phong Sở Ca gầm nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào Phong Sở Ý, hai tay nắm chặt: "Em rõ ràng đã đồng ý..."
"Đồng ý cái gì? Đồng ý để cô ấy cam tâm tình nguyện?"
Phong Sở Ý cười nhạo một tiếng, đi tới bên cửa sổ gió thổi liên tục bởi vì thủy tinh đều bị vỡ, nhìn về phía cửa sổ: "Sẽ không có ai nguyện ý ở bên anh, anh cả, em đã cố gắng hết sức để giúp anh rồi. Sau ba tháng, đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta."
Gió càng ngày càng mạnh hơn, mảnh vỡ thủy tinh bên cửa sổ rơi trên mặt đất đột nhiên thoát khỏi trọng lực, bay loạn xạ.
"Sở Ý!"
Phong Sở Ca theo bản năng muốn xông lên chặn lại, nhưng không kịp: "Anh cả, không."
Phong Sở Ý đứng ở nơi đó không nhúc nhích, xuy xuy, xuy xuy, vài tiếng động nhẹ, ngón tay Phong Sở Ý lướt qua mặt cô ta, nhìn vết máu trên tay mình, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Không nói lời nào, cô ta xoay người bước đi, hai tay càng siết chặt.
"Sở Ý, vết thương trên mặt của em cần được xử lý."
Phong Sở Ý quay đầu lại, nhìn vẻ mặt phức tạp trên mặt Phong Sở Ca: "Anh hai, đừng quên anh cả không thích người khác đυ.ng vào đồ của mình. Lần sau, anh ấy có thể sẽ không nhớ được anh là em trai của anh ấy."
"Rốt cuộc, thứ anh ta ghét nhất trên đời chính là nhà họ Phong..."
Phong Sở Ý trầm giọng cười nói, Phong Sở Ca nhìn theo bóng lưng không hề nhìn lại của cô ta: "Đời này em, không phải cũng ghét nhất là người nhà họ Phong sao?"
Editor: Nghiên Di. (21/3/22)