“Đại, đại lão, ngài còn thiếu người chạy việc vặt không?"
La Cửu ném cái nồi cô vừa mới mua cho cậu ta, nói: “Đi về phía trước hơn một trăm mét, lấy nước.”
Đổng Tiên vui vẻ ôm cái nồi nhỏ chạy đi.
Khi quay lại, người cậu đầy bùn, chật vật đến mức ngay cả La Cửu cũng không nhịn được cau mày.
"Tôi không cẩn thận bị bong gân chân, rơi xuống vũng bùn, chốc lát liền khô thôi." Đổng Tiên nhàn nhạt nói xong, đặt cái nồi nhỏ trước mặt La Cửu, nhìn cô chăm chú, mong đợi cô sẽ mang thêm cho cậu... Thật nhiều điều bất ngờ.
Đồ ăn ngon trước mắt, mọi việc đều hoãn lại sau.
La Cửu gần như nóng lòng muốn cắt cổ con gà ra, ngâm vào nước muối, một lúc sau, máu gà trong nồi từ từ đông lại, trở nên mềm như bánh pudding, lắc lư nhẹ nhàng theo chuyển động.
"Cái này thật sự có thể ăn được sao?" Đổng Tiên do dự hỏi.
"Đương nhiên, vừa mềm vừa thơm, xào lên là tuyệt nhất. Đáng tiếc nơi này thiếu dầu và nguyên liệu, chỉ có thể hầm canh." La Cửu cảm thấy có chút tiếc nuối, liền đun thêm một nồi nước. Thiêu lông gà, bôi muối thô lên gà lôi, sau đó bọc trong những chiếc lá lớn có mùi cỏ nhẹ, phủ một lớp bùn dày lên rồi đem đốt trong lửa.
Cách làm này chưa từng được biết tới, cho dù đối với những người xem có kiến thức rộng rãi cũng khó mà lý giải được.
[Đen! Tối! Vật liệu! Lý do!]
[Cuối cùng thì tôi cũng có thể thông cảm cho những ai dùng “đi theo" rồi, hehe.]
[Bắt tôi ăn thứ đồ chết tiệt này, tôi thà uống thuốc bổ sung dinh dưỡng còn hơn!]
[Nữ thần, nữ thần, cô ngàn vạn lần đừng làm tôi thất vọng!]
[Cái quái gì thế này?]
"Cách đây rất lâu, nó là một món ăn mang tính tiêu biểu cao của vùng với cái tên độc đáo là "Gà ăn mày". Người ta nói rằng một người ăn mày đã phát minh ra món ăn này." Khi nhắc đến việc ăn uống, La Cửu liền nói nhiều hơn thế.
"Ăn mày là cái gì?"
"Chính là một kẻ ăn xin."
Đổng Tiên à một tiếng, nhìn chăm chú vào nơi chôn con gà ăn mày, cố gắng tưởng tượng hương vị của nó như thế nào.
Nhưng nếu bạn chưa ăn nó, làm sao bạn có thể tưởng tượng được?
"Tôi có thể nếm thử một chút không?" Đổng Tiên đáng thương hỏi.
“Không thể.” La Cửu đương nhiên nói.
Cái gì cũng có thể cho, ngoại trừ thức ăn đưa vào miệng là không thể!
"Vậy tôi sẽ dùng tiền mua?"
"Không bán."
"Phí chạy vặt thì sao?"
La Cửu chơi với cung tên trong tay.
Đổng Tiên lập tức co rúm lại, nhớ tới ân huệ không gϊếŧ mình của cô.
“Thức ăn không thể cho đi, nhưng có thể chia sẻ với đồng đội…” La Cửu cười nửa miệng nhìn cậu: “Nhưng cậu chân tay không siêng năng, cũng không có sở trường, dựa vào cái gì làm bạn đồng hành của tôi?"
"Tôi có tiền!"
"Bao nhiêu?"
Có bao nhiêu đều là của anh trai, xem ra không thể tính là của cậu phải không?
Đổng Tiên do dự một chút, sau đó đổi lời nói: "Tôi có thể là một đứa em trai tương đối giàu có, tôi tuyệt đối sẽ nghe lời cô!"
[Coi tiền như rác à? Không tồi, không tồi, được đó.]
[Nhìn cậu ta giống như rất có tiền, làm một cái ATM di động cũng không tồi.]
[Tại sao người đó không phải là tôi, khóc lớn! Tôi cũng có thể làm máy rút tiền của nữ thần! Tôi chính là chẳng có gì ngoài tiền!]
[Một đám đông người xem giàu có ở lầu trên đang lên tiếng.]
[Người xem "Nhàm Chán Muốn Chết" đã thưởng cho người chơi La Cửu một quả ngư lôi nước sâu.]
[Người xem "Nhàm Chán Muốn Chết" đã thưởng cho người chơi La Cửu một quả ngư lôi nước sâu.]
[Người xem "Nhàm Chán Muốn Chết" đã thưởng cho người chơi La Cửu một quả ngư lôi nước sâu.]
"Vậy thì cậu dùng sản phẩm số 764 làm giấy chứng nhận nộp hồ sơ đi." La Cửu thản nhiên nói, khuấy huyết gà và súp gà đang sôi trên lửa nhỏ.
Cô vô tình nhìn thấy một màn vừa rồi, cũng có hơi xúc động.
Đáng tiếc số dư trong tài khoản không đủ, đã có vật tế thần sẵn sàng trả tiền, không dùng cũng quá phí rồi.
Đổng Tiên hưng phấn chạy đến cửa hàng trò chơi nhập số, thứ bật ra là một con dao rựa hạng nặng có giá 19.999 tinh tệ, đắt đến nỗi mí mắt nhảy dựng lên, trong đầu tràn ngập tiếng gầm dữ tợn của anh trai mình.
Thực ra...nó không đắt lắm phải không?
Vả lại khi anh trai đi ăn một bữa ăn ở nhà hàng cao cấp cũng có giá năm con số đấy!
Đổng Tiên mở phòng phát sóng trực tiếp yên tĩnh của mình và ngồi xổm xuống cùng người anh trai bận rộn tham công tiếc việc của mình.
Xin đó, anh phải online trước khi món gà ăn mà được nấu chín!
Có thể là do nhớ mãi không quên cho nên át có hồi báo.
Đổng đại ca offline gần hết ngày hôm nay đăng nhập vào game khá lâu, sau khi thấy bình luận kiểu "Em vẫn còn sống", anh giật mình vì em trai mình vui mừng đến mức rơi nước mắt.
[Chuyện gì vậy? Là bị cụt tay chân hay sắp chết vì ngộ độc?]
Anh trai vẫn độc ác như vậy, Đổng Tiên khóc thầm trong lòng.
"Em muốn mua vũ khí để tự vệ. Con dao trước đó quá nhỏ và vô dụng. Em cần một cái lớn hơn để hù dọa người khác! Có điều nó hơi đắt một chút..." Đổng Tiên áy náy nói.
[Bao nhiêu?]
"Chỉ có 2 vạn tinh tệ..." Đổng Hiển cúi đầu, giọng nói càng ngày lúc càng nhỏ.
[Người xem "Tôi muốn đi nghỉ" đã thưởng cho người chơi Đổng Tiên 200 quả ngư lôi nước sâu.]
[Nhớ rõ, số tiền mà anh đã đập vào với thời gian mà anh đã giúp em bằng nhau đó.]
Sau khi để lại những lời ác độc này, anh ta đã offline.
Vẻ mặt Đổng Tiên đau đớn.
Chỉ câu này thôi, cậu phải sống trong game thêm vài ngày nữa! ! !