"Đây là chim sao? Nhưng nó cũng quá lớn rồi!" Đổng Tiên đi theo La Cửu nhìn về phía con gà lôi lông đen: "Là loài do tổ trò chơi tạo ra sao? Tôi chưa từng nhìn thấy con chim nào lớn như vậy ở trong Công viên Rừng Quốc gia cả.”
"Đây là một con gà lôi." La Cửu nói xong thì bèn bẻ gãy cổ con gà lôi đang vùng vẫy.
"Này, muốn ăn như thế nào?" Đổng Tiên nhịn không được hỏi.
Thứ đắt nhất trong trung tâm trò chơi chính là thuốc, tiếp theo là vũ khí, thực phẩm không được bán trực tiếp để giảm bớt độ khó sinh tồn.
Cậu ta dùng số tiền thưởng của anh trai để mua thuốc trị bầm tím, một con dao đa năng và một bộ quần áo, cậu ta đã tiêu mấy vạn tinh tệ, căn bản không có tiền mua đồ ăn, chỉ ăn mấy trái dại. Còn quả ớt vừa rồi là do ăn nhầm, giờ bụng đói cồn cào, nhìn con gà lôi đã chết này mà lòng vừa thèm vừa bối rối.
Đã quen ăn thực phẩm bổ sung dinh dưỡng và các loại đồ ăn nấu sẵn trong nhà hàng cao cấp, Đổng Tiên không biết bắt đầu như thế nào ngay cả khi nguyên liệu được đặt trước mặt.
Chợt cậu nhớ ra khi anh trai biết mình đã ký vào thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm, anh ấy đã giễu cợt nói rằng dù có tham gia trò chơi cũng không thể sống sót trong ba ngày.
Đổng Tiên nhịn không được sờ sờ mũi.
Đầu tiên hãy đặt ra một mục tiêu nhỏ là sống sót trong ba ngày.
La Cửu phớt lờ Đổng Tiên, tay xách con gà lôi đi sâu vào rừng.
Trong rừng rậm có một con đường không rõ lý do, sớm muộn sẽ gặp phải người, còn có rất nhiều người.
Cô không muốn bị làm phiền.
Đi được mấy chục mét, La Cửu tìm được một không gian bằng phẳng.
Xung quanh là cây cao nên rất khó bị phát hiện, trên mặt đất chỉ có một ít cỏ dại mọc ngắn, rất dễ dàng để dọn dẹp.
La Cửu cũng không vội nấu gà lôi mà mở cửa hàng trò chơi mua một bộ nồi, chảo, đũa, thìa làm từ cùng một loại chất liệu, tổng cộng chỉ tốn hơn 120 tinh tệ, so với thế giới thực bên ngoài trò chơi, nó thực sự rất rẻ.
Nhưng đối với những người chơi tham gia trò chơi sinh tồn, tần suất sử dụng những vật dụng cần thiết hàng ngày không thể tăng khả năng sống sót là cực kỳ thấp, lại không có nhiều người mua, vì vậy chất lượng thì tuyệt vời nhưng giá lại cực thấp.
La Cửu có chút khó xử.
Để gϊếŧ một con gà, cô phải lấy máu nó, cô không muốn lãng phí máu gà, chỉ cần nấu một chút là có thể làm ra một món ăn ngon, nhưng gần đó lại không có nguồn nước. Nếu chỉ muốn làm dịu cơn khát thì lá cây có đủ nước cũng có thể làm được, nhưng dù bạn nhổ lông hay nấu súp thì đều phải cần nước.
Khi từ trên trời rơi xuống, cô đã dành chút thời gian để nhìn khu rừng, nó bao phủ một khu vực rộng lớn, không thể nhìn thấy đến tận cùng, có nơi cây cối rậm rạp, cao lớn và nối liền với tán lá, khiến cô không thể nhìn thấy được. Một số hơi thưa thớt, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một số dòng sông chảy qua.
Ở dưới không tìm thấy gì nên vẫn phải leo lên cây.
La Cửu vác cung tên sau lưng, chọn một cái cây hơi dày, nhẹ nhàng nhảy lên, leo lên rất nhanh, chân giẫm lên thân cây như đi trên mặt đất bằng phẳng, không hề có chút đình trệ nào, mấy hơi thở liền đứng lên trên đỉnh.
[Đây là con người sao? Mấy con khỉ trong sở thú cũng không nhanh bằng cô ấy!]
[Nền tảng của cô ấy là gì? Người chơi chuyên nghiệp? Mạnh quá, làm sao người khác có thể chơi được? ?]
[Cô ấy đang làm gì trên cây vậy?]
[Lầu trên, cậu bị ngốc à? Leo lên cao để nhìn được xa hơn đó, cậu có hiểu không? Đây là quan sát địa hình!]
[Nữ thần đúng là có chiến lược thông minh mà!]
Khu rừng gần đó tương đối thưa thớt, không rậm rạp và cao lớn như lúc La Cửu rơi xuống.
Nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy cách đó hơn trăm mét có một cái ao nhỏ, đất xung quanh ẩm ướt, ẩn sâu trong rừng rậm và bị bụi cây che khuất, khiến người ta rất khó phát hiện.
Cũng không xa lắm, lấy nước cũng không mất nhiều công sức, nơi này rất đẹp.
La Cửu từ trên cây trực tiếp nhảy xuống, lúc chuẩn bị tiếp đất, cô nắm lấy một cành cây cách mặt đất bảy tám mét làm đệm quán tính, lộn nhào, tiếp đất thuận lợi, động tác lưu loát uyển chuyển. Phòng phát sóng trực tiếp bị vẻ đẹp trai này làm cho nổ tung. Đổng Tiên thì nhìn không thể khép miệng lại được.