Chương 5

La Cửu nhìn chung quanh, đang định tìm đồ ăn thì nghe thấy có người kêu la thảm thiết chạy về phía này.

"Ahhhhhh, đau chết tôi rồi!"

"Lưỡi của tôi sắp rách rồi! Cứu mạng!"

"Anh ơi! Anh ở đâu! Nhanh gửi tiền cho em!"

"Cứu! Lão đại à, giúp tôi với!"

Khi chàng trai nhìn thấy La Cửu, cậu ta chạy về phía cô với đôi mắt đẫm lệ.

Chỉ thấy cô dùng vẻ mặt lạnh lùng nhặt một mũi tên trên mặt đất, đặt nó vào cung rồi kéo dây cung về phía mình.

Tiếng chuông báo động vang lên trong đầu, sau đó cậu ta dùng hết sức lực lao về phía trước, cuối cùng cũng tránh được phạm vi của mũi tên bắn.

“Tôi, tôi không có ý xấu!” Chàng trai giơ tay biểu hiện mình không có ác ý, lùi xuống hai bước để tạo khoảng cách với hai người, mơ hồ nói: “Có thể cho tôi mượn tiền được không? Tôi bị trúng độc."

Cậu ta có khuôn mặt tròn, nước da trắng ngần, vẻ ngoài dễ nhìn nhưng môi lại sưng tấy, da lại bị răng cào xước khiến máu chảy ra rất nhiều, trông rất thê thảm.

La Cửu điều chỉnh góc cung tên, vẫn hướng về phía đầu cậu ta.

"Những gì tôi nói đều là sự thật! Chờ anh trai tôi online, tôi sẽ nhờ anh ấy thưởng cho cô. Anh ấy rất có tiền. Tôi trả gấp đôi lại cho cô! Số dư trong tài khoản của tôi không đủ để mua thuốc giải độc. Thứ đó quá đắt, xin hãy giúp tôi!” Chàng trai trẻ kích động đến nỗi vết thương trên miệng càng mở rộng hơn, cậu ta nhe răng trợn mắt và quên mất cơn đau nhức ở miệng trong giây lát.

"Không có tiền." La Cửu nói xong, mở số dư ra xem, có chút kinh ngạc.

Thực tế lại có hơn một ngàn.

Có tiền cũng không cho mượn.

La Cửu thu thập những mũi tên vương vãi trên mặt đất, chuẩn bị rời đi.

Nhưng chàng trai trẻ dường như đang rất cần sự giúp đỡ của cô, cậu ta cứ vừa lẩm bẩm vừa đi theo cô.

“Gấp mười lần có được không?”

"Lão đại, xin hãy thương xót tôi đi mà! Thế giới bên ngoài quá nhàm chán, tôi còn muốn sống ở đây thêm vài ngày nữa. Từ giờ trở đi, tôi nhất định sẽ nghe lời cô-"

“Sao cậu còn chưa chết?” La Cửu dừng lại.

“Hả?” Đầu óc chàng trai quay cuồng.

“Không phải cậu bị trúng độc à?”

Chàng trai phản ứng với vẻ mặt mừng như điên, chắp hai tay lại và cúi đầu lạy trời: "Cảm ơn Chúa, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn, tôi vẫn chưa chết!"

Nhưng rồi cậu ta lại bối rối.

"Vậy tôi đã ăn cái gì nhỉ? Vừa rồi tôi còn tưởng mình sắp chết, miệng nóng như lửa đốt, đau như cắt, bây giờ còn có chút ngứa ran. Không ngờ trái cây nhỏ đó lại tra tấn người ta như vậy, trông cũng khá xinh đẹp mà." Chàng trai sờ lên đôi môi hơi sưng tấy của mình, tự nhủ nói.

"Nó lớn cỡ nào? Màu gì?" La Cửu không kiên nhẫn hỏi.

“A... Chắc là dài khoảng một ngón tay thôi.” Chàng trai diễn tả: “Màu đỏ rất hấp dẫn.”

“Ớt!” La Cửu hưng phấn: “Nó ở đâu, nhanh đưa tôi tới đó!”

[Ớt là gì? Tôi chưa từng nghe qua.]

[Nào, nào, tôi vừa mới kiểm tra "cây thân thảo sống hàng năm hoặc lâu năm, có vị cay nồng, tính nóng và có tính kí©h thí©ɧ mạnh" Nhưng ai có thể giải thích cho tôi tính kí©h thí©ɧ mạnh là như thế nào không?]

[Tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó, làm sao tôi có thể tưởng tượng được mùi vị của nó đây?]

[Cậu có bị ngốc không vậy? Không nghe thấy thằng nhóc đó nói miệng đau như sắp rách ra à?]

[Tôi không hiểu thứ trông giống như chất độc lại có gì thú vị đến vậy.]

[Quá xảo quyệt! Ai đã đánh trộm “đi theo” của tôi vậy?]

["Đi theo" lại không có? Không phải nói nếu danh sách người hâm mộ vượt quá 100 thì bạn có thể nhận được 10% hạn ngạch sao? Đây có phải là tốc độ của đôi tay bạn sau 20 năm độc thân không? Điên thật rồi! ]

Với tư cách là người có tiền hàng đầu trong danh sách người hâm mộ, nhưng "Nhàm Chán Muốn Chết" lại không có cơ hội đi theo, cậu ta tức giận đến mức nhảy cẫng lên trong phòng phát sóng trực tiếp, liên tục đưa ra phần thưởng, tràn ngập toàn bộ khu vực bình luận, sử dụng sức mạnh của đồng tiền để cho người khác nhìn thấy sự oán giận của người giàu.

Trong chớp mắt, cậu ta đã vượt qua vị trí thứ hai trong danh sách người hâm mộ vài con phố.

[Chờ danh sách người hâm mộ vượt quá 1.000, xem còn dám tranh “đi theo” với ông đây một lần nữa! Hahaha!]

Theo quy định, nếu có hơn 1.000 người trong danh sách người hâm mộ, ba người đứng đầu trong danh sách người hâm mộ sẽ tự động có hạn ngạch người đi theo, điều này khuyến khích người hâm mộ thưởng vàng cho người chơi. Dù là cho trò chơi, người chơi hay người hâm mộ, có thể nói một hòn đá hạ ba con chim.

“Ở đằng kia.” Chàng trai chỉ về phía trước.

Cách đó năm mét, có một bụi cây xanh cao bằng nửa người được bao phủ bởi những quả ớt màu đỏ tươi như sợi chỉ, tuy sáng sủa và bắt mắt nhưng lại bị những thân cây rậm rạp che khuất nên nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.

La Cửu không thể ngờ rằng ở một nơi như thế này lại có ớt.

Rau quả tươi ở mạt thế hầu hết đều được trồng trong các căn cứ, năng suất rất nhỏ, để tối đa hóa lợi nhuận, chỉ trồng những giống ngắn ngày, dễ sống, các loại gia vị như ớt đương nhiên là không thể trồng được. dành sức lực cho việc trồng trọt nên trước thời kỳ mạt thế, những sản phẩm chế biến còn sót lại từ xưa như bột ớt, ớt khô đều được La Cửu vô cùng yêu thích.