Mấy quả hồng trong giỏ nặng trĩu, vừa to vừa chín đỏ. Những năm trước không được lấy nhiều hồng như vậy, thi thoảng chỉ dám hái một hai quả ăn cho đỡ thèm. Trong cung biết bao quy tắc, nhất là sống trong hoàn cảnh của Tiêu Lam thì càng phải cẩn thận từng li từng tí, nhất định không thể vì miếng ăn mà lưu lại tiếng xấu.
Nhưng số hồng hôm nay là do Tứ hoàng tử ban cho phải đến hơn chục quả, không chỉ lột vỏ ăn thịt quả mà vỏ có thể phơi làm rau trộn. Hôm nay không ăn hết thì có thể ướp thành hồng khô để dành cho tiểu công chúa và Lục hoàng tử ăn vặt.
Thanh Yên không nhận ra tiểu công chúa nhà mình có cái gì lạ, nàng ta còn cảm thấy tiểu công chúa đáng yêu như vậy nên người bình thường nào cũng thích là phải thôi!
Trên đường về phải đi qua một rừng quất. Lâm Phi Lộc đảo mắt, không biết nghĩ tới điều gì, dừng chân nói với Thanh Yên: "Ta muốn đi hái mấy quả quýt."
Thanh Yên nói: "Quýt ở chỗ này trồng để ngắm thôi, quả không ăn được đâu, chua lắm ạ."
Lâm Phi Lộc quả quyết: "Ta muốn hái hai quả."
Thanh Yên không thuyết phục thêm nữa, đi cùng cô hái mấy quả quýt còn xanh vỏ, nhìn thôi đã thấy chua ê răng. Lâm Phi Lộc bọc kĩ mấy quả quýt rồi cất vào ống tay áo, sau đó hai người về thẳng cung Minh Nguyệt.
Tiêu Lam và Vân Du hãy còn thêu thùa trong viện, thấy Thanh Yên xách giỏ hồng đầy, mặt liền biến sắc, định quở trách đôi câu, nhưng Thanh Yên đã vui mừng kể lại câu chuyện từ đầu đến đuôi.
Tiêu Lam nghe xong hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Lâm Phi Lộc đang ngồi nghịch tổ kiến với Lâm Chiêu Viễn nhưng không nghĩ ngợi gì nhiều. Nàng chỉ cho là hôm nay tâm trạng của Tứ hoàng tử tốt nên mới thưởng hồng, sai Thanh Yên đi bóc vỏ hồng cho hai đứa bé ăn.
Lâm Phi Lộc ngồi ở ngưỡng cửa cầm quả hồng chín thơm ngọt mềm gặm từng miếng, nhìn chằm chằm vào cổng Điện chính đang đóng chặt.
Vừa nãy ngồi nghe Vân Du và Tiêu Lam nói chuyện phiếm, biết nhà đối diện không dám hé cửa, Lâm Phi Lộc rất hài lòng với phản ứng của chúng. Cô chỉ mới nói trên cây có người thôi mà chúng đã bị dọa thành ra như kia rồi. Vậy hướng triển khai kế hoạch mà cô bố trí hẳn đã đúng đắn.
Đến tận xế chiều cổng Điện chính mới từ từ hé ra một kẽ hở, bóng chiều tà loang lổ đầy sân, lan đầy cả cây lựu xác xơ kia. Từ Tài nhân được Hồng Tụ dìu ra, trước tiên là hơi e dè liếc cây lựu, sau đó nhìn thẳng ra ngoài, nhịp bước vội vã.
Lâm Phi Lộc ngồi trên ngưỡng cửa nhìn ả chòng chọc. Từ Tài nhân dõi theo ánh mắt cô, cứ cảm thấy tiểu nha đầu này hình như đang nhìn mình nhưng dường như lại nhìn thứ gì khác nữa, thật là quái dị.
Tới nhá nhem tối thì ả mới quay về. Lúc ấy Lâm Phi Lộc đã ăn tối xong, đang cùng Lâm Chiêu Viễn chơi đạp bóng.
Từ Tài nhân vừa bước đến, hai đứa bé đang hi hi ha ha cũng im bặt. Trong mắt Lâm Chiêu Viễn ả là kẻ xấu, mẫu phi từng dạy thấy người xấu thì phải tránh xa, cậu bèn kéo tay muội muội định chạy ngược vào trong.
Lâm Phi Lộc lại bất động, cứ đứng sững một chỗ, trên mặt đầy vẻ ngơ ngác vô hồn, không thèm chớp mắt một cái, cứ nhìn xoáy vào ả.
Từ Tài nhân phát cáu, rảo hai bước định dạy cho cô một bài học. Khi đến gần mới phát hiện hình như Lâm Phi Lộc chẳng hề hướng mắt nhìn mình, mà là sau lưng ả.
Ả ta quay phắt lại, trống huơ trống hoác.
Khi quay lại, ả thấy Lâm Phi Lộc ra vẻ kinh hãi lùi lại về sau, đôi mắt vẫn mở to nhìn chằm chặp vào phía sau lưng ả, không hề che giấu sự sợ hãi của nó.
Từ Tài nhiên đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh túa ra, cả người rợn tóc gáy.
Hồng Tụ phát giác sự lạ, đánh bạo hỏi lớn: "Ngũ công chúa, ngài đang nhìn gì vậy?"
Lâm Phi Lộc không đáp lại, hình như bị kinh hãi tột độ, kéo tay Lâm Chiêu Viễn chạy như bay về Điện phụ, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, đóng sập cánh cửa "rầm" một tiếng.
Chân Từ Tài nhân nhũn cả ra, rõ ràng phía sau không có thứ gì nhưng ả không dám quay đầu xác nhận, để Hồng Tụ dìu về Điện chính, vừa vào phòng đã nằm vật ra giường.
Hồng Tụ cắn răng để tránh run giọng: "Nương nương, nha đầu kia quả là quái dị, không cần để tâm đến nó đâu ạ."
Sắc mặt Từ Tài nhân tái nhợt đi, dù đã vào phòng nhưng vẫn thấy lưng lạnh toát, giống như có người đi đằng sau thổi hơi lạnh vào gáy mình, da gà nổi thêm một tầng nữa, sợ đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ả thấy cứ để vậy không phải ý hay, thừa dịp cao tăng Tĩnh Tần mời vẫn chưa rời đi, nhất định phải đợi đến ngày mai mời họ qua đây xem cho.
Sau khi trời tối, thời tiết nắng thu rực rỡ đột ngột biến chuyển. Sau trận sấm rền, mưa to ầm ầm trút xuống, lộp bộp rơi trên mái nhà và cành lá, tiếng ồn ào khiến lòng người bồn chồn.
Từ Tài nhân vốn đang trong cơn kinh sợ lại gặp phải trận sấm sét rền rĩ này, càng chẳng thể chợp mắt nổi.
Không biết đã nằm trên giường trằn trọc trở mình bao nhiêu lần, đột nhiên, ả nghe thấy từ trong tiếng mưa rơi thanh âm "cộc cộc cộc" như cái ai gõ cửa. Nó vang lên từng hồi, không nhanh không chậm, vang lên ngắt quãng tiếng mưa đêm.
Ban đầu ả còn tưởng mình nghe nhầm nhưng một chốc sau Hồng Tụ xách đèn đi vào bẩm: "Nương nương, hình như bên ngoài có người gõ cửa."
Đã muộn như vậy, trời lại mưa to, hay là Quý phi nương nương có chuyện gì gấp?
Trước đây tình huống này cũng từng xảy ra, Từ Tài nhân không dám chậm trễ, lệnh cho Hồng Tụ ra mở cửa, còn một cung nữ khác tên Lục Châu hầu ả dậy thay y phục. Mới mặc được một nửa, chợt nghe bên ngoài vọng vào tiếng thét thảm thiết, giọng của Hồng Tụ.
Ngón tay Từ Tài nhân cứng đờ ra, nói với Lục Châu: "Ngươi mau đi ra xem thử đi!"
Lục Châu tuân lệnh chạy ra ngoài, tức thì tiếng hét khϊếp đảm lại vang lên lần nữa.
Tiểu thái giám gác đêm choàng tỉnh, Từ Tài nhân mặt mày xám ngoét, cố nén cơn sợ hãi, nói với tiểu thái giám: "Đi theo bổn cung ra xem sao."
Hai người rảo bước thẳng tiến ra cổng Điện chính.
Hồng Tụ bất tỉnh dưới đất, Lục Châu quỳ một chân bên người nàng ta, hình như là bị dọa đến choáng váng. Ánh mắt Từ Tài nhân hướng thẳng vào trên hai người kia, không chú ý đến phía ngoài, tiểu thái giám run rẩy nhắc: "Nương nương... Người nhìn bên ngoài xem..."
Từ Tài nhân ngước lên nhìn...
Một tia chớp rạch trời xẹt qua, chiếu sáng cây lựu trơ trụi bên cổng Điện chính.
Trên cành cây có treo một sợi dây bện để thắt cổ, nó bị mưa gió thổi đu đưa, tựa như có thứ gì vô hình mắc vào đung đưa qua lại.
Từ Tài nhân cảm thấy tim mình ngừng đập, rít lên thành tiếng: "Đóng cửa! Đóng cửa!"
Cổng Điện chính bị đóng sầm lại, bên trong vọng ra tiếng tru tréo như quỷ khóc sói hú.
Không biết thời gian đã trôi bao lâu, cổng Điện phụ lẳng lặng hé ra. Lâm Phi Lộc xách một cái ghế đẩu, bình thản như không tiến đến cây lựu, trèo lên ghế giật sợi dây treo xuống, sau đó thản nhiên đi về.
Mưa vẫn cứ rơi...
Thanh Yên, Vân Du và Tiêu Lam thân như thể chị em ruột, mấy năm nay gắng gượng nương tựa nhau mà sống, Tiêu Lam không coi các nàng là nha hoàn nên không bắt các nàng gác đêm như cung nữ cung khác. Lâm Phi Lộc ngủ một mình một phòng, tiếng mưa rơi che giấu động ra vào của cô. Cô về phòng thay một bộ y phục khô ráo, điềm nhiên leo lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, phía đối diện nháo nhào cả lên.
Khi là cao tăng, lúc là thái y. Chủ tử phát sốt lên cơm mê sảng thì bình thường thôi, nhưng đến kẻ hầu cũng bị dọa đến ốm nằm một góc, không có một mống người chăm lo. Ngày thường Từ Tài nhân luôn hăng hái xu nịnh nên sau khi nghe tin Nguyễn Quý phi phái hai người qua đỡ đần ả.
Chủ nhân Điện chính bị bệnh thì phi tần sống tại Điện phụ không thể không qua hỏi thăm. Tiêu Lam dẫn Thanh Yên qua thăm viếng, Lâm Phi Lộc bám theo cùng. Từ Tài nhân đang ngồi dựa lên uống thuốc vừa nhìn thấy cô đã đổ hôi lạnh ròng ròng.
Ả bị dọa hú hồn, mới một đêm mà tiều tụy trông thấy, uống thuốc xong liền ngủ ngay.
Trong điện người đến kẻ đi, tất bật bưng nước dâng thuốc, chẳng ai chú ý đến Lâm Phi Lộc đứng rắc đầy nước đường lên mặt đất trước giường Từ Tài nhân. Bởi vì Từ Tài nhân sốt rét nên trong phòng đốt than sưởi, nhiệt độ rất cao, chỉ một chốc nước đường đã khô đi, một tí dấu vết cũng không còn.
Đến trưa, Nguyễn Quý phi sai người đến hỏi thăm bệnh tình của Từ Tài nhân.
Cung nữ thϊếp thân của Nguyễn Quý phi vừa đẩy cửa ra tiến vào đã bị dọa sợ đến mức thét ầm lên.
Người bên ngoài cũng ùa vào phòng.
Mặt mày của cung nữ kia trắng bệch ra: "Côn trùng! Nhiều côn trùng quá!"
Lúc này mọi người mới nhìn theo, thấy trên giường của Từ Tài nhân toàn là công trùng và kiến, lúc nha lúc nhúc, khiến ai cũng nổi da gà.
Những người vây xem vừa lo vừa sợ, bàn luận sôi nổi.
"Đúng là Từ Tài nhân bị trúng tà rồi?"
"Chẳng phải cao tăng đã niệm kinh rồi à?"
"Có những thứ oán khí quá nặng, ai biết vị kia đã tạo nghiệt gì. Chúng ta làm xong việc rồi mau mau về thôi, chuyện của cung của họ thì để họ tự giải quyết."
Cung nữ của Nguyễn Quý phi bị dọa hết hồn, sấp sấp ngửa ngửa lao về cung Vân Hi, bẩm báo sự lạ cho Nguyễn Quý phi ngay lập tức.
Trong cung có một Hoàng hậu, hai Quý phi. Nguyễn Quý phi là con gái của Tả tướng, thế lực đằng ngoại sừng sững khổng lồ, từ khi mới tiến cung không ngừng nhận ân sủng. Nàng ta phái người sang thăm Từ Tài nhân chẳng phải vì coi trọng ả, mà do sợ người trong cung biết rõ Từ Tài nhân là người theo phe mình, nếu ả gặp chuyện mà không tỏ ra quan tâm thì những phi tần khác sẽ lạnh lòng thất vọng với mình, không chọn phe cánh của nàng ta nữa.
Lúc này nghe lời cung nữ bẩm báo, sửng sốt một hồi rồi ra điều chán ghét: "Bổn cung đã dốc hết tình nghĩa, sau này đừng cho nàng ta bước vào cung Vân Hi của bổn cung nữa, xúi quẩy."
Từ Tài nhân bị thất sủng nhiều năm, lại không có con, mấy năm nay toàn dựa vào Nguyễn Quý phi mới có một chỗ đứng. Ả làm người ngang ngược, phách lối, tâm địa còn ác độc, ban đầu vì muốn chiếm sự tín nhiệm của Nguyễn Quý phi nên đã dính mạng người, hiện tại mất đi sự che chở, có thể thấy rõ mồn một tương lai của ả.
Từ Tài nhân hiện tại vẫn ốm liệt giường, nào có biết chi. Ả vừa sốt vừa mơ thấy ác mộng, cứ mụ mị nửa mê nửa tỉnh, đến khi khát quá mới mơ mơ màng màng hé mắt ra, thấy có người đứng ở mép giường mình.
Từ Tài nhân khϊếp vía hét thất thanh, nhưng vì họng khô khốc nên chỉ phát ra mấy tiếng rít khàn đặc.
Người đứng ở mép giường là Lâm Phi Lộc.
Trong phòng không thắp đèn, chỉ có chút ánh sáng nhờ nhợ hắt vào từ dàn đèn l*иg ngoài hành lang. Lâm Phi Lộc quỳ một bên gối, thấy ả tỉnh lại, từ từ cúi người xuống, ghé tai Từ Tài nhân thì thào: "Tài nhân nương nương, nàng ta nói mình đang đợi ngươi đó."
Từ Tài nhân khϊếp đảm mắt trợn trừng, những hạt mồ hôi to cỡ hạt đậu lăn dài từ trán xuống.
Lâm Phi Lộc mỉm cười, nhảy từ trên giường xuống, cầm đồ châm lửa ở bên cạnh lên, xoay người hỏi ân cần: "Tài nhân nương nương, ngươi sợ không? Sợ thì để ta thắp đèn lên giúp người nhé."
Từ Tài nhân rít lên chói tai: "Hồng Tụ! Hồng Tụ!"
Đêm qua Hồng Tụ bị dọa lăn ra ngất, bệnh còn nặng hơn cả Từ Tài nhân, nhưng nghe thấy chủ tử chỉ điểm nên nàng ta gắng gượng vịn người lết qua, Từ Tài nhân nói một cách yếu ớt: "Đuổi nó ra ngoài! Đuổi nó đi ra."
Hồng Tụ xốc lại tinh thần: "Ngũ công chúa, xin mời."
Lâm Phi Lộc nhảy chân sáo ra khỏi phòng.
Từ Tài nhân nhớ lại mấy lời nha đầu kia mới nói, mồ hôi tuôn như suối, kinh hãi nói: "Hồng Tụ, đốt nến lên, thắp sáng phòng."
Hồng Tụ vâng lệnh đi thắp đèn, ánh sáng tỏa khắp phòng. Cơn sợ hãi của Từ Tài nhân rốt cuộc cũng tản đi một chút. Hồng Tụ gọi người mang nước nóng đến lau mồ hôi cho ả rồi đi ra định mang thuốc sắc qua cho ả uống. Từ Tài nhân nửa ngồi nửa nằm trên giường, tầm mắt lơ đãng quét qua ngọn đèn, đột nhiên đứng hình.
Trên chụp đèn trắng trơn từ từ hiện ra mấy chữ.
Ả cho là mình bị hoa mắt nên nhắm mắt lại rồi lấy tay dụi, nhìn chăm chú, dòng chữ màu nâu càng ngày càng đậm nét hơn.
Trên đó có bốn chữ méo mó: "Ta đang đợi ngươi."
Lần này Từ Tài nhân chẳng thể la lên nữa, mắt trợn ngược lên rồi ngất đi ngay. Đợi đến khi Hồng Tụ bưng thuốc về thì Điện chính lại nháo nhào ầm cả lên. Còn lúc này ở Điện phụ Lâm Phi Lộc đã về phòng mình, rút từ tay áo ra một chiếc bút lông.
Trên chiếc bàn cạnh cửa sổ là mấy quả quýt chua lè cô hái hôm qua, đã vắt lấy nước, để ở trong cái chén nhỏ.
Lâm Chiêu Viễn chẳng biết gì, chạy vào phòng đứng bên cô, nhặt quả quýt lên cắn, chua đến méo mặt, lè lưỡi: "Chua quá. Phì phì phì!"
Lâm Phi Lộc xoa đầu cậu nhóc: "Thứ này không ăn được đâu."
Lâm Chiêu Viễn như một đứa bé tò mò: "Không ăn thì để làm gì?"
Lâm Phi Lộc lấy một tờ giấy trắng, nhấp bút lông vào chén nước quả, vẽ một cái mặt cười lên giấy. Giấy trắng thấm ướt nhanh chóng nhưng chẳng thấy gì. Lâm Chiêu Viễn giương mắt nhìn, Lâm Phi Lộc đặt tờ giấy lên ngọn đèn, ngoắc tay gọi cậu: "Qua đây, muội cho huynh xem trò vui."
Lâm Chiêu Viễn vui vẻ phóng lại, thấy muội muội dí tờ giấy lại gần ngọn nến, trên tờ giấy trắng trơn hiện ra một cái mặt cười toe toét.
Cậu vui sướиɠ vỗ tay bồm bộp: "Tranh! Có tranh vẽ!"
Tiêu Lam bưng nước nóng đi vào, mỉm cười căn dặn: "Lộc Nhi, chớ cho ca ca nghịch lửa."
Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn dạ một tiếng, xé miếng giấy kia thành mảnh vụn rồi nhặt mấy quả quýt kia vứt cùng.
Sau hôm ấy, Từ Tài nhân bệnh liệt giường không gượng dậy nổi. Mấy cung nữ thái giám ở Điện chính đã từ từ khỏi bệnh mà duy chỉ bệnh tình của ả là nặng thêm, thậm chí có lúc còn điên điên khùng khùng. Mất đi sự chống lưng của Nguyễn Quý phi, thù oán ùn ùn tìm đến đáp trả lại trên người ả. Cuối cùng ả thê thảm, chẳng bằng Tiêu Lam.
Người trong cung đều nói ả làm việc ác quá nhiều nên gặp báo ứng, ngay cả Nguyễn Quý phi cũng thầm kiêng sợ, lo bản thân bị vạ lây nên len lén chép kinh Phật một thời gian dài.
Không còn Từ Tài nhân tác oai tác quái, cuộc sống bên Điện phụ rốt cuộc cũng chuyển biến tốt lên, ít nhất cũng được tự lĩnh trọn phần bổng lộc của họ. Lâm Phi Lộc cuối cùng cũng đến với chuỗi ngày ăn cơm có thịt. Chỉ có điều sau sự việc này trong hậu cung kiêng dè cung Minh Nguyệt, vốn là cung điện xa xôi quạnh quẽ, giờ chẳng ai dám tới gần.
Đối với chuyện này, Vân Du cũng hơi lo lắng. Mọi người đều nói cũng Minh Nguyệt không sạch sẽ làm nàng cũng sợ lây. Ngược lại, Tiêu Lam lại thấy rất bình thường, nàng lần phật châu nói: "Ta không làm chuyện trái lương tâm thì không lo có quỷ gõ cửa, yên tâm đi."
Nàng vốn thích thanh tĩnh, không ham muốn gì, tâm nguyện duy nhất là hi vọng hai con có thể bình an lớn lên, tình hình hiện tại vừa khéo thuận theo mong muốn của nàng.
Nhưng đó chỉ là khéo với nàng thôi, còn với Lâm Phi Lộc thì đây chỉ là màn gϊếŧ quái nhỏ làm nóng người mà thôi.
Cô tính toán thời gian, thấy rằng NPC mà mình thu một phần ba độ yêu thích không lâu sau sẽ đến tận cửa tìm.
Đúng như dự đoán, qua mấy hôm sau, vào một buổi chiều yên tĩnh khi cô đang chơi đá cầu với Lâm Chiêu Viễn trong sân thì bên ngoài cung điện điêu tàn vang lên tiếng dậm chân ngày càng gần, kèm theo những tiếng hô đầy lo lắng: "Tứ hoàng tử! Điện hạ! Người đừng chạy nữa, chờ nô tài với! Không thể đến chỗ đó đâu!"
Có tiếng đáp lại kiêu ngạo bực bội không vui: "Trong cung này có chỗ nào mà bổn hoàng tử không được đặt chân vào?"
Tiếng nói đã dừng ngay trước cổng, rốt cuộc thì thái giám cũng đuổi kịp chủ tử, kéo tay cậu da diết cầu xin: "Điện hạ, không được đâu! Cung Minh Nguyệt này bị tà ma ám, xúi quẩy lắm, không thể đi vào."
Lâm Cảnh Uyên nào phải người nghe lời kẻ khác. Ngươi càng nói không thể thì cậu càng muốn đi. Cậu đẩy cổng sải bước tiến vào.
Trong viện, Lâm Phi Lộc đang mải mê đá cầu với Lâm Chiêu Viễn.
Nắng thu nhạt nhòa, lúc xuyên qua tầng mây hắt xuống chỉ còn dư lại một làn ánh sáng vàng dịu mỏng manh. Cô bé có hai búi tóc nhỏ mặc bộ y phục hồng nhạt, trong ánh vàng chan hòa, cười tươi vui vẻ đá cầu, bóng hình nhỏ nhắn nhảy lên vừa linh động vừa đáng yêu.
Lâm Cảnh Uyên thấy mình đột nhiên hiểu câu "Tĩnh như xử tử, động như thỏ chạy" nghĩa là gì.
Cậu bất mãn la rầy thái giám: "Ngũ hoàng muội của ta tựa như tiểu tiên nữ, nơi nào có muội ấy chỉ có tiên khí không có điềm xui! Cẩu nô tài nhà ngươi còn nói bậy bạ nữa thì ta sẽ không tha cho đâu!"
Lâm Phi Lộc nghe thấy giọng cậu, ngẩng đầu lên nhìn, dáng người vừa tung tăng nhún nhảy bỗng khựng lại. Quả cầu rơi trên mặt đất. Cô ngoẹo đầu nhìn về phía cánh cửa, hai cánh tay nhỏ hơi luống cuống vặn vẹo trước mặt, đôi mắt to trong trẻo như sáng lánh lấp lánh, tràn đầy sự ngạc nhiên và mừng rỡ.
Lâm Cảnh Uyên đi tới, phấn chấn bừng bừng hô một tiếng: "Tiểu Lộc."
Cô ngượng nghịu nhoẻn miệng cười, để lộ lúm đồng tiền ngọt ngào, tựa như vô cùng vui mừng khi cậu nhớ rõ tên mình, ngoan ngoãn nhìn cậu tiến lại càng gần. Đợi đến khi cậu tới trước mặt mình nhặt quả cầu kia lên, cô mới ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên thỏ thẻ gọi một tiếng: "Cảnh Uyên ca ca."