“Thùng! Thùng thùng!”
Theo tiếng trống thùng thùng vang lên ở phía xa, đội quân binh Man Bắc Địch như những đám mây đen bắt đầu tấn công thành trì.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng của một cuộc chiến tranh tàn khốc như vậy, Triệu Hải Bình vẫn còn hơi hoảng sợ. Nhưng bây giờ, hắn đã hoàn toàn thích ứng, thậm chí là có chút thờ ơ.
Dù sao hắn đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, cũng đã chết vô số lần, tâm trạng phải nói là vững như thái sơn.
Giương cung cài tên.
Theo tiếng ra lệnh của tướng quân, cơn mưa tên cũng bay về phía kẻ địch!
Mũi tên này chuẩn xác mà đâm sâu vào ngực phải của một tên binh Man dưới thành, thậm chí làm hắn ngã ngửa ngươi ra sau. Hắn giãy giụa vài cái, nhưng cuối cùng vẫn không thể đứng dậy được nữa.
Triệu Hải Bình cài mũi tên thứ hai lên cung với vẻ mặt lạnh nhạt.
Lúc trước, hắn cũng đã cố tình mài giũa kỹ thuật bắn cung của mình. Cách làm rất đơn giản, chính là giai đoạn đầu dùng kỹ năng [Thông Thạo Cung Mã] và lặp đi lặp lại cảm giác khi bắn tên, làm nó trở thành trí nhớ cơ bắp của chính mình.
Chỉ cần binh Man leo lên trên đầu tường là tự sát bắt đầu lại từ đầu, cứ lặp lại như vậy để kiếm độ thuần thục.
Vậy nên cho dù bây giờ Triệu Hải Bình không chọn kỹ năng thiên phú [Thông Thạo Cung Mã] thì kỹ thuật bắn cung của hắn cũng không thể coi thường.
Lại là một mũi tên, một tên binh Man Bắc Địch lại hét lên và gục ngã.
Lần thứ ba kéo cung, mục tiêu của Triệu Hải Bình chính là tên binh Man đang cưỡi ngựa đi đầu đội quân.
Lần này, mũi tên dùng một góc độ xảo quyệt đâm vào bả vai của tên cầm đầu. Chỉ tiếc là trên người hắn mặc áo giáp nên tuy mũi tên đâm vào theo khe hở của áo giáp nhưng lại đâm không sâu.
Nhưng dù thế nào, bắn trúng ba mũi tên liên tục cũng là thành tích tốt nhất của Triệu Hải Bình cho tới bây giờ.
Bên cạnh có người reo hò: “Bắn hay lắm!”
Triệu Hải Bình không nói gì mà tiếp tụ giương cung cài tên.
Lúc trước hắn cũng đã gặp được tình huống như vậy, khi hắn biểu hiện tốt, ví dụ như liên tục bắn trúng kẻ địch hoặc khi cận chiến lấy một địch nhiều, những binh lính Đại Sở bên cạnh đều sẽ reo hò.
Mà điều này hiển nhiên sẽ làm tăng danh vọng trong quân đội của hắn, có lợi với những trận chiến sau này.
Binh Man Bắc Địch nhanh chóng tấn công thành.
Triệu Hải Bình lập tức ném cung tên sang một bên rồi rút đao ra từ bên hông, trực tiếp xông tới tên binh Man đầu tiên trèo lên tường thành!
Khuôn mặt của người này vô cùng hung ác, cơ bắp trên người nhìn qua cũng khá là phát triển. Hiển nhiên, người đầu tiên có thể trèo lên tường thành trong một trận chiến công thành như vậy chắc chắn là tinh anh, bình thường đều được gọi là “dũng sĩ đi đầu” gì đó.
Ngược lại là Triệu Hải Bình, cơ thể nhỏ bé trông có vẻ yếu đuối, hiển nhiên cũng không phải là tinh anh gì trong đội quân binh lính Đại Sở, xông lên phía trước như vậy thật sự có hơi muốn tìm đường chết.
Nhưng khi những binh lính khác cảm thấy hắn sẽ chết, Triệu Hải Bình là đột nhiên xoay người, dùng một tư thế cực hạn khéo léo né tránh nhát đao của tên binh Man. Sau đó, hắn chém thẳng lên trên, trực tiếp đâm vào sơ hở bên phải của đối phương, chém ngang cổ họng!
Ngay sau đó, càng nhiều binh Man bắt đầu trèo lên tường, Triệu Hải Bình không ngừng vừa gϊếŧ vừa dịch tới bên cạnh vị trí của tướng quân.
Một mặt là vì để tiếp viện cho tướng quân, phòng ngừa tình huống binh bại như núi đổ xuất hiện sau khi tướng quân bị gϊếŧ. Mà mặt khác cũng để xuất hiện trước mặt tướng quân.
Xuất hiện nhiều mới có hy vọng được đề bạt làm phó tướng chứ!
Trong mắt những người khác, quãng đường mà hắn đi vô cùng nguy hiểm, đấu pháp của hắn đều như không muốn sống nữa vậy. Thường xuyên xông tới một nhóm có ba bốn tên binh Man, nhưng mỗi lần đều có thể thoát thân, thậm chí còn có thể phản sát được một hai người.
Triệu Hải Bình còn chưa đi tới trước mặt tướng quân Cảnh Trung cũng đã làm tướng quân chú ý tới hắn.
“Quân ta vậy mà còn có dũng sĩ như vậy?” Khuôn mặt của tướng quân Cảnh Trung không khỏi lộ ra sự vui mừng.
Trận chiến của giai đoạn đầu tiên nhanh chóng kết thúc, Bắc Địch lui binh.