“…” Cuối cùng Lục Duy Tân cũng hiểu được lời nói có phần kỳ quặc của Thẩm Thời Tự trước đó nghĩa là gì: “Chỉ để đảm bảo an toàn cho đường hàng không sau này mà cô đã bắn hạ trước 6 máy bay chiến đấu và 37 máy bay không người lái?”
Thẩm Thời Tự gật đầu: “Bây giờ chắc an toàn rồi.”
Lục Duy Tân: “…” Tất nhiên là an toàn, quân nổi loạn bị cô gϊếŧ sạch đến mức chỉ còn lại vài mống, phải bỏ lại đám thương binh mà chạy trốn! Đáng sợ hơn, cô còn đơn thân độc mã cướp bóc tài sản và trang bị của họ!!!
Chỉ riêng việc dọn dẹp chiến trường, thu nhận tù binh, kiểm kê kỹ lưỡng và nhập kho đã đủ để căn cứ quân sự thứ ba bận rộn cả một hai tháng rồi.
Kẻ gây ra sự náo loạn này không biết là giúp đỡ hay gây thêm rắc rối lớn cho Lạc Đông, lúc này vẫn bình thản ngước lên hỏi anh ta: “Có thể xuất phát rồi chứ?”
Lục Duy Tân hít sâu lần một, hít sâu lần hai, cuối cùng cố gắng nở một nụ cười khó coi: “... Tất nhiên là có thể.”
Cũng không biết có phải do vấn đề dựng hình không, có vài biểu cảm của NPC luôn làm cho cả khuôn mặt trông rất kỳ quặc.
Ví dụ như vừa rồi, chắc chắn người phụ trách căn cứ muốn biểu hiện sự ngạc nhiên và biết ơn chứ? Nhưng dường như khóe miệng hơi cứng nhắc.
Thôi vậy, đây cũng là giới hạn của trò chơi. Dù sao thì ngay cả công nghệ bắt chuyển động khuôn mặt cũng không thể so sánh với người thật linh hoạt, tất nhiên không bao gồm những diễn viên có ngũ quan kỳ lạ.
Thẩm Thời Tự vừa ngân nga giai điệu nhỏ vừa lên chiếc máy bay mới điều đến, ban đầu cô định thẳng tiến đến ghế lái nhưng lại phát hiện NPC mẹ đã ngồi sẵn trên đó.
Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thời Tự, cô ấy còn hợp lý mà nói: “Nếu trong quá trình bay gặp phải tấn công, chúng ta còn phải trông chờ vào cô ra tay. Lái máy bay nhỏ nhặt này vẫn để tôi lo thì hơn.”
Thẩm Thời Tự thở dài.
Trong trò chơi đầy rẫy nguy cơ này, cuối cùng người chơi vẫn phải gánh vác mọi thứ.
Đã vậy thì chạy bản đồ trước đã.
Thẩm Thời Tự lập tức bắt tay vào việc tìm kiếm trên máy bay mới. Nhưng cũng không biết có phải vì chiếc máy bay này chỉ được sử dụng cho chuyến đi ngắn lần này hay không mà trong tất cả các phòng đều không có gì thú vị.
Chậc, keo kiệt.
Thẩm Thời Tự chán nản dạo một vòng rồi trở về, tức giận nổi lên, cô nhấc bổng chậu cây nhỏ bên cạnh khoang máy bay lên nhét vào túi: Dù nhỏ nhưng vẫn có giá trị.
[Phát hiện: Cỏ đồng tiền]
[Thu được: Chậu hoa mini *1]
NPC bên cạnh: “…”
“Còn bao lâu nữa?” Thẩm Thời Tự bắt đầu cảm thấy buồn chán nên bắt chuyện với NPC mẹ.
“1 tiếng 38 phút.”
“…” Lâu thật.
Người chơi mất kiên nhẫn lại bắt đầu quan sát các mô hình.
Cô lại gần từng NPC, thay đổi góc nhìn, đi vòng quanh, nhảy, ngồi xuống quan sát ngũ quan và tóc của họ rồi kinh ngạc phát hiện một điều: Đặc điểm gương mặt và phản ứng của mỗi NPC đều khác nhau!
Ví dụ như NPC mẹ, khi cô áp sát thì sẽ ngượng ngùng mỉm cười với cô; Kỹ thuật viên thì vừa mới lại gần vài chục centimet đã đỏ bừng mặt; Vài NPC nam khác thì khi khoảng cách vượt quá phạm vi xã giao đã lùi lại liên tục; NPC dây chuyền thì còn phô trương hơn, anh ta dang tay vui vẻ nói “Muốn ôm một cái như chiến hữu không?”
Điều này trong trò chơi chiếm dung lượng lớn đến mức nào nhỉ? Chẳng trách mỗi NPC đều trông như người thật, ngoại trừ đôi khi biểu cảm có phần hơi đơ.