Chương 39

Các NPC nhanh chóng tản ra chuẩn bị cất cánh, còn Thẩm Thời Tự chưa quên chiếc xe của mình bị đưa đi kiểm tra, theo sau NPC phụ trách căn cứ, cố gắng dùng từ khóa để kích hoạt đối thoại: “Xe.”

“Xe?” NPC phụ trách căn cứ ngơ ngác hỏi: “Khoảng cách này bay nhanh hơn chứ, sẽ có người chuẩn bị đường bay cho các cô.”

NPC phụ tá bên cạnh kịp thời nhắc nhở: “Chiếc xe bọc thép đang được sửa chữa... nhưng hư hỏng khá nặng, có thể không kịp đưa lên máy bay trước khi cất cánh.”

Thẩm Thời Tự dừng bước, dùng ánh mắt kiên quyết biểu thị “xe đi người đi, xe còn người còn”.

“…” NPC phụ trách căn cứ im lặng một lúc, thăm dò hỏi: “Nếu không kịp, tôi đổi cho cô một chiếc mới nhé?”

Có chuyện tốt thế này sao?

Thẩm Thời Tự hài lòng gật đầu, quay đầu bước đi.

Chưa đi được mấy bước, hệ thống đột nhiên nhắc nhở [Đang bị hư hỏng].

Thẩm Thời Tự tiện tay lấy một cây nấm thường gặp từ trong túi, dán lên ngực đồ tác chiến.

Đường đi hộ tống có thể có nguy hiểm? Không sao, mọi người đều biết, chỉ cần gϊếŧ hết nguy hiểm thì sẽ không còn nguy hiểm.

Vì vậy trước tiên cần tìm một chiếc máy bay.

Mười phút sau, Lục Duy Tân nhìn từ cửa sổ thấy một chiếc máy bay chiến đấu bay ra ngoài với tư thế xiêu vẹo đến nỗi cả phi công mới vào nghề cũng thấy buồn cười: “…” Rốt cuộc Thẩm Thời Tự muốn làm gì vậy?!

Phó quan: “... Cần tôi thông báo chặn lại không?”

“Rồi đợi cô ấy quay về phá hủy cả căn cứ à?” Lục Duy Tân nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Đẩy hết trách nhiệm lên đầu Tề Nguyên, nói là nghị viên thứ sáu cho phép.”

Phó quan ngớ người một lúc: “Nhưng chúng ta chưa hề...”

“Vậy thì bây giờ đi hỏi!” Lục Duy Tân bực bội mở mắt: “Tề Nguyên đã bị cô ấy tẩy não rồi, chẳng lẽ câu trả lời của anh ta còn có khả năng khác sao?”

Phó quan đành phải tuân lệnh, bước ra ngoài vài bước, đột nhiên nhận được một cuộc gọi rồi nhanh chóng quay lại báo cáo: “Bạch Dạ đã bắn hạ một máy bay chiến đấu của quân nổi loạn.”

“... Với kỹ thuật lái như thế này, cô ấy còn vừa bay vừa bắn à?”

“Hình như là dùng khả năng điều khiển trực tiếp kéo xuống.”

“…”

“Phía trước báo về, hiện cô ấy đã bắn hạ chiếc máy bay địch thứ hai. Lần này nghe nói là nhảy ra khỏi máy bay, dùng tên lửa bắn hạ đối phương... Ừm, rồi lại nhảy trở lại máy bay.”

“?”

“Cô ấy đã thành công thu hút sự chú ý của quân nổi loạn.” Phó quan nghiêm túc nói: “Thiếu tướng, đây có thể là thời cơ phản công tốt nhất.”

Lục Duy Tân: “…”

Gọi là trong họa có phúc?

Một tiếng sau, Thẩm Thời Tự lái một chiếc máy bay chiến đấu khác trở về, suýt nữa gây ra sự cố vì đó là một loại máy bay khác mà quân nổi loạn thường lái, nhân viên bảo vệ suýt chút nữa vô thức bắn hạ nó.

Nghe tin, Lục Duy Tân lập tức đích thân đến gặp Thẩm Thời Tự, phát hiện cô không những tinh thần phấn chấn, sạch sẽ gọn gàng mà tâm trạng còn rất tốt.

Anh ta im lặng một lúc, dứt khoát hỏi thẳng: “Cô ra ngoài làm gì vậy?”

“Diệt quái.” Thẩm Thời Tự chỉ vào đường hàng không trên không, vẻ mặt đương nhiên.

“Tôi biết cô đi giao chiến với địch, nhưng vì sao?” Lục Duy Tân kìm nén cơn giận hỏi: “Họ chọc giận cô à?”

“Không.”

“Vậy tại sao?”

“Bởi vì.” Thẩm Thời Tự dừng lại một lúc, như đang cố gắng nghĩ cách giải thích 1+1=2: “Họ sẽ xuất hiện. Lỡ như trên đường tới thủ đô họ đột ngột xuất hiện thì sẽ nguy hiểm.”