Chương 53

Bầu trời trong xanh, trong bụi cỏ truyền ra tiếng xào xạc, sau đó một thân ảnh đỏ tươi từ trong đi ra.

“Nơi này là trận pháp thiên y?”

Nữ tử nhướng mày, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nhàn nhạt nói: “Nơi này quả thật rất thích hợp cho võ giả tu luyện.”

Quan trọng hơn là, vừa vào nơi này, nàng đã bị tách biệt cùng những người khác, tựa hồ bọn họ đều bị đưa đến những nơi khác nhau…

Nàng bỗng cười khẽ, “Thế giới này đúng là tràn ngập linh khí, dù sao còn thời gian một tháng, không bằng ta bắt đầu tu luyện trước một chút…”

Lúc này Diệp Vân Thường tìm một nơi yên tĩnh bắt đầu bế quan tu luyện…

Một tia nắng mặt trời chiếu từ trên cao, nữ tử ngồi nhắm mắt khoanh chân, đột nhiên mở to mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Đã hơn nửa tháng, cũng đến lúc nên đi ra khỏi nơi này.”

Diệp Vân Thường cũng không dừng chân quá lâu, càng đi nàng càng đi sâu vào Thiên y trận, càng vào sâu nàng càng cảm nhận được một cỗ hơi thở quen thuộc…

Hơi thở kia tựa như đến từ linh hồn, nó đang kêu gọi nàng…

Rống!

Đúng lúc này, một tiếng kêu vang lên khiến tim nàng run lên, ánh mắt kinh ngạc.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một con ưng lửa đang bay trên không trung, hai mắt hung tàn không hề có nhân tính, chỉ có sát khí thị huyết…

Rống!

Ưng lửa rít gào, trên người nó bùng lên vô số ngọn lửa, lan ra khắp không trung, ngọn lửa ngày càng mạnh hơn, lớn hơn, ầm ầm thổi quét.

Ánh lửa tươi đẹp phản chiếu khắp không trung, thổi quét đến đâu, cây cối đều nháy mắt biến thành tro bụi.

Ngọn lửa xinh đẹp thiêu đốt khắp nơi, lửa đỏ ngập trời khiến cả sơn cốc biến thành một vùng hoang tàn…

Diệp Vân Thường nhẹ nhàng tránh khỏi những nơi ngọn lửa phóng đến, sau khi con hỏa ưng kia phun xong một ngụm lửa này, thân ảnh cũng biến mất…

Nàng có chút khó hiểu nhưng cũng không để tâm lắm, hiện tại nàng chỉ muốn biết là thứ gì đang kêu gọi nàng đến nơi này.

Chỉ có lúc đầu gặp phải con hỏa ưng kia, đoạn đường kế tiếp cũng không có gì khó khăn, chỉ gặp qua một ít ma thú…

Lúc này, Diệp Vân Thường dừng chân, ngẩng đầu nhìn con đường cụt trước mắt.

“Đường cùng?”

Bỗng nhiên một tiếng nói phát ra từ phía sau lưng nàng, quay đầu nhìn về phía đó, Yến Mộ Thành đã đến lúc nào.

Sau khi hắn đến, những người khác cũng lần lượt đi ra khỏi sơn cốc.

Mọi người khó hiểu nhìn con đường cùng kia.

“Làm sao lại như thế? Kỳ trân dị bảo đâu? Dược liệu quý hiếm đâu? Không phải người kia đã nói như vậy sao? Tại sao hiện giờ không nhìn thấy một thứ gì vậy?” Lâm Hoài có chút tức giận.

“Có lẽ tầng một không có gì nguy hiểm, vượt qua cũng khó khăn nên những thứ đó đã bị những người kia mang đi cả rồi, cũng không có gì khác với suy đoán của chúng ta.” Lăng Phong ngẫm nghĩ một chút.

“Kế tiếp chúng ta phải làm thế nào? Đến đây cũng không còn đường để đi nữa rồi?” Lâm Hoài vừa đi xem xung quanh vừa nói.

Diệp Trí Mặc nhìn chăm chú vào khu rừng rậm rạp trước mặt, nhíu mày suy tư, “Có chút kỳ quái, ở đây không thể là đường cùng…”

Nghe hắn nói vậy, Diệp Vân Thường khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Kỳ quái như thế nào? Nói tỷ nghe một chút.”

“Nếu người kia đã nói ở đây có ba tầng thí luyện, tất cả chúng ta đều gặp nhau tại chỗ này như vậy, kế tiếp có lẽ là đường dẫn đến tầng thí luyện thứ hai…nhưng tựa hồ vẫn còn chút trở ngại ở đây, đệ nghĩ chắc chắn đây là lối đi đến tầng thứ hai nhưng có vẻ đã bị thứ gì đó che giấu.”

“Như vậy, ở đây mới chính xác là trận pháp Thiên y, chúng ta cần phải phá được trận pháp này mới có thể đến tầng thứ hai.” Lâm Hoài như được khai sáng, lập tức nói.

“Phải, nhưng quan trọng là muốn phá trận cần phải tìm ra mắt trận, nếu sai sót một chút sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Lăng Phong lo lắng nói.

Rống!

Giữa ngọn núi vang lên tiếng gầm chấn động bốn phía, Diệp Trí Mặc lập tức nhìn lên không trung, ánh mắt kinh ngạc…

Những người khác cũng ngước lên, nhìn cảnh tượng trước mắt dọa choáng váng.

Không biết từ khi nào, trong sơn cốc xuất hiện một ma thú màu đỏ như máu, đôi mắt hung ác tàn nhẫn, nước miếng chảy ra nhìn thật ghê tởm.

“Là Đằng Xà! Ma thú thượng cổ! Tại sao ma thú thượng cổ Đằng Xà lại xuất hiện ở nơi này?”

Lăng Phong chấn động, hoảng sợ lùi lại, nói.

Đằng Xà gầm to một tiếng, chấn động cả bầu trời, khí thế cường đại khuếch tán ra xung quanh, bức bách bọn họ không thể nhúc nhích…

Giờ khắc này, trái tim mọi người tràn ngập tuyệt vọng, dù sao bọn họ cũng chỉ là một võ giả bình thường, chưa từng gặp tình huống hung hiểm như thế?

Huống chi, trước mắt là ma thú thượng cổ vang danh thiên cổ!

“Xong rồi, lần này chúng ta thật sự xong rồi!”

“Rống!”

Đằng Xà bò nhanh đến, thân thể nó bò đến đâu cây cối nơi đó đều bị đè bẹp.

Oanh!

Đằng xà há mồm phun ra một ngọn lửa, giống như núi lửa phun trào, mọi người muốn né tránh nhưng lại phát hiện không thể sử dụng lực lượng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa phun về phía mình…

“Không ổn!”

Ánh mắt Diệp Vân Thường trầm xuống, đáy mắt như đang suy nghĩ sâu xa, nếu như nàng có thể liên hệ với đan tịch, nàng còn có thể mang mọi người trốn vào đó, nhưng hiện tại không còn cách nào…

Chẳng lẽ nàng và Tiểu Mặc sẽ phải chết ở đây sao?

Không!

Nàng tuyệt đối không thể chết được!

Nếu nàng chết, sẽ không thể tìm thấy cha mẹ…

Nhưng mà, hiện tại không có cách nào hóa giải nguy nan lần này…

Ngọn lửa bao trùm cây cối xung quanh, thời điểm ngọn lửa sắp tới chỗ Diệp Vân Thường cùng những người kia, nàng lạnh nhạt nâng mắt, dung nhan tuyệt mỹ rốt cuộc có tia biến hóa…

Diệp Trí Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vân Thường cách đó không xa, đáy lòng vô cùng lo lắng, khi nhìn thấy một màn kế tiếp, đồng tử đột nhiên trừng lớn.

Trong không trung, tóc bạc tung bay, một thân áo bào trắng tuyệt mỹ chắn phía trước Diệp Vân Thường.

Thân hình nam nhân thon dài lại rất kì diệu khiến người ta cảm thấy an tâm, hắn chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên, ầm ầm một tiếng, toàn bộ ngọn lửa đều bị chặn lại.

Trong lòng Diệp Vân Thường bỗng dưng có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, bất giác nhếch nhẹ môi, lại không thể nói được lời nào…

Nam nhân nhẹ nhàng xoay người lại, mái tóc bạc dưới ánh nắng càng thêm nổi bật, vài sợi tóc xẹt qua gò má Diệp Vân Thường, thoang thoảng mùi hương hoa…

Cho đến lúc này, Diệp Vân Thường mới nhìn rõ dung mạo của nam nhân.

Tóc bạc mi đen, mũi cao môi đỏ, dung nhan tuấn mỹ, đôi mấy đen đã không còn ưu thương như lúc trước, kích động ngóng nhìn nữ tử trước mặt.

Nam nhân này cũng giống như Phượng Vũ và Phượng Nhi, đều có khí chất như thần tiên.

Có điều, Phượng Vũ và Phượng Nhi là chân chính thanh lãnh như tiên, không dính khói lửa phàm trần.

Nhưng nam nhân này, dưới khí chất thần tiên bên ngoài lại có một trái tim ma quỷ, đủ để phá hủy cả đại lục.

Nếu không, ngàn năm trước hắn đã không lưu lạc làm một mãnh thú!

Nam nhân hơi rũ mắt, nâng tay lên muốn vuốt ve dung nhan nữ tử, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được, vẫn là thả tay xuống, trong ánh mắt nồng đậm lưu luyến.

“Ta đã đợi ngươi một ngàn năm, ngươi rốt cuộc cũng đã trở lại… Chủ nhân!”

Tóc bạc xẹt qua gò má mang đến xúc cảm mềm mại như tơ lụa.

Diệp Vân Thường ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mắt, trái tim bỗng nhiên như bị thứ gì đó chạm vào, thế nhưng sinh ra cảm giác đau đớn…

Thời gian ngàn năm, dài cỡ nào?

Bất luận là Phượng Vũ hay Phượng Nhi, đều không thể so được nỗi thống khổ mà nam nhân này phải chịu.

Dù sao, hai bọn họ chờ đợi lâu, nhưng cũng không cô đơn một mình, chỉ có hắn, chỉ có nam nhân này, ngàn năm qua ngoại trừ cỏ cây không có gì khác làm bạn…

“Bạch Quân…”

Thanh âm Diệp Vân Thường có chút run rẩy, ngẩng đầu nhìn ánh mắt ưu thương kia, bỗng nở nụ cười dịu dàng.

“Bạch Quân, ta đã trở về…”

Đúng vậy, nàng đã trở về.

Từ nay về sau, hắn sẽ không còn cô đơn nữa…

Bạch Quân nở nụ cười, phong hoa tuyệt đại cũng không hơn nụ cười này…

“Không có gì tốt hơn là được gặp lại ngươi, cho nên, dù phải chờ đợi ngàn năm ta cũng không oán không hối.”

Chờ ngươi ngàn năm, cũng không hối hận…

Diệp Vân Thường bỗng cảm thấy mình đối với nam nhân này có áy náy, có lẽ kiếp trước nam nhân này đã trả giá vì nàng rất nhiều, đời này kiếp này đều không thể hồi báo.

Nam nhân quay đầu nhìn về phía Đằng Xà, dù ánh mắt hắn rất đạm mạc nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được cảm giác áp bách…

Bạch y khẽ bay, mái tóc bạc như bông tuyết lóa mắt. Nàng chưa từng gặp ai có mái tóc bạc tự nhiên như thế, càng khiến người ta kinh diễm hơn nữa là dường như phảng phất toàn bộ trời đây đều chuyển động quanh người của nam nhân này.

Khí thế cường đại quanh người dần dần mạnh lên thành cuồng phong kinh người, hắn lẳng lặng đứng trong không trung, rũ mắt nhìn Đằng Xà phía dưới, ánh mắt khí phách bễ nghễ thiên hạ.

Nếu nói khi đối mặt với Diệp Vân Thường, hắn là thần tiên thì ngay lúc này hắn lại giống như hợp thể giữa thần và ma, cao cao tại thượng, lẳng lặng đứng trên cao phóng tầm mắt nhìn phía dưới, mi đen khẽ nâng lên, thanh âm trầm thấp nhưng lạnh lẽo.

“Chỉ là một con rắn nhỏ bé mà cũng dám kêu gào ở địa bàn của ta! Còn muốn…tổn thương nàng!”

Hắn nhẹ nâng mắt, ánh mắt thản nhiên, lãnh đạm.

Xung quanh, bông tuyết phiêu phiêu, ngày càng nhiều tạo thành bão tuyết, phá tan không trung vọt về phía Đằng Xà.

Bão tuyết cường đại ẩn chứa hàn kiếm lạnh lẽo xuyên qua thân thể Đằng Xà, máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ nền tuyết trắng…

“Rống!”

Đằng Xà kêu lên tê liệt tâm phế, sau đó ngã phịch xuống mặt đất.

Bạch y tung bay trong cuồng phong, ánh mắt nam nhân lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống thân thể Đằng Xà.

“Còn muốn tổn thương chủ nhân của Bạch Quân ta sao?”

Ánh mắt nam nhân lãnh đạm đảo qua thân thể Đằng Xà, sau đó nhìn về phía Diệp Vân Thường, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, khóe môi nở nụ cười khẽ.

“Không có việc gì, có ta ở đây, sẽ không có bất kì kẻ nào tổn thương ngươi, giống như ngàn năm trước.”

Từ lần gặp gỡ ngàn năm trước, nữ nhân này đã đi vào sinh mệnh của hắn, dù đã ngàn năm trôi qua, tình cảm kia, hắn đối với nàng vẫn trước sau như một…

Diệp Vân Thường ngước mắt nhìn nam nhân tóc bạc trước mắt, nhịn không được vươn tay chạm vào mái tóc bạc kia, lông mi khẽ run rẩy, đôi mắt đen xẹt qua tia đau lòng.

“Bạch Quân, ngàn năm qua, ta đã để ngươi chờ đợi vất vả rồi…”

Bạch Quân lắc đầu, cười dịu dàng nói: “Ta có hồi ức về ngươi, cho nên, ta không vất vả…nó đủ để giúp ta chống đỡ qua ngàn năm này…”

Dường như hắn có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng, nhưng sau khi nói đến đây, thân thể Bạch Quân dần biến mất ngay trước mắt Diệp Vân Thường.

“Bạch Quân! Ngươi làm sao vậy?” Diệp Vân Thường hoảng hốt nói.

“Ta rất muốn ở bên cạnh ngươi…nhưng có lẽ không được, hiện tại linh lực của ta có chút không ổn định, hình dạng người cũng không thể duy trì được lâu…”

Nói đến đây, thân thể Bạch Quân cũng đã biến mất, lúc này xuất hiện trước mắt Diệp Vân Thường là một cây trâm cài tóc, hình dáng một đóa hoa sen, ở giữa những cánh hoa là một viên ngọc màu trắng, vẫn còn đang phát ra một ánh sáng nhu hòa.

“Đây là…” Diệp Vân Thường vươn tay cầm cây trâm kia, thấp giọng nói.

Giọng nói Bạch Quân vang lên trong đầu nàng, “Cây trâm này là ta biến thành, hiện tại ta không thể duy trì hình dáng con người nên chỉ có thể biến thành nó, như vậy ta cũng tiện ở lại bên cạnh ngươi, không gây chú ý đến người khác, ta cũng có thời gian hồi phục linh lực.”

Diệp Vân Thường nghe Bạch Quân nói như vậy cũng yên tâm phần nào, nhẹ nhàng thở ra một hơi, mỉm cười gật đầu: “Như vậy cũng tốt, ngươi cũng có nhiều thời gian để hồi phục, hiện tại ta không muốn để người khác biết về sự hiện diện của ngươi, sẽ mang đến những rắc rối không đáng.”

Nói xong, nàng nhẹ nhàng cài cây trâm kia lên búi tóc trên đầu, ngay lúc đó, ánh sáng của viên ngọc kia cũng biến mất, không gian xung quanh cũng trở lại như ban đầu, khí thế cường đại cũng biến mất.

Diệp Vân Thường bước đến trước thân thể Đằng Xà, nhìn nó chỉ còn một hơi thở mỏng manh, không thể cử động nằm bất động trên mặt đất.

“Đằng Xà này, nếu như biết cách sử dụng thì cả thân thể nó đều là báu vật, ngoài ra trong cơ thể nó còn có một viên ngọc, có thể giúp ích cho việc tu luyện linh lực của ngươi…” giọng Bạch Quân vang lên bên tai nàng.

Nghe hắn nói thế, Diệp Vân Thường nhìn thân thể Đằng Xà chăm chú, nở nụ cười nói: “Ngươi nói vậy thì ta sẽ không lãng phí một thứ quý giá như thế này được…ừm bây giờ ta nên bắt đầu từ cái nào trước thì tốt nhất…”

Đằng Xà đang nằm bất động giả chết nghe Diệp Vân Thường nói như thế, nó cũng không thể nằm yên chờ nàng đến phanh thây xẻ thịt nó được, khẽ cử động thân, một ánh sáng phát ra từ thân thể nó.

Sau đó trước mắt Diệp Vân Thường, nó liền biến thành một con rắn màu đen tuyền, thân thể chỉ bằng nửa cổ tay đứa bé, trên đầu nó có một hoa văn kì quái, nàng nhìn xuống thì thấy trong miệng nó còn ngậm một thứ gì đó.

Không chờ nàng hỏi, Đằng Xà liền mang thứ đó đến gần Diệp Vân Thường, nhẹ nhàng nhả ra, sau đó thân thể cũng lùi lại, lúc này nàng mới nhìn rõ đó là một viên ngọc màu xanh dương, còn phát sáng lấp lánh.

Diệp Vân Thường vươn tay cầm viên ngọc kia lên, Bạch Quân lên tiếng nói: “Đây là viên ngọc mà ta vừa nói, nó có thể giúp cho việc tu luyện của ngươi, hiện tại nuốt nó vào, có thể giúp linh lực tăng lên hai cấp, cũng có nghĩa là từ cấp Tiên thiên sơ cấp tăng lên Tiên thiên cao cấp.”

“Thần kỳ như vậy?”

Bên cạnh vang lên giọng nói kinh ngạc: “Đây là có chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao nó lại thành ra như thế?”

Lúc này nàng mới biết, ngay khi Bạch Quân xuất hiện, không gian đều dừng lại ở khoảng khắc đó, cho nên những người khác đều không thể biết những chuyện đã xảy ra ở thời điểm đó.

Lâm Hoài kinh ngạc thốt lên một câu cũng làm cho người khác chú ý đến cảnh tượng lúc này.

Lúc trước có thể nói Đằng Xà làm cho bọn họ hoảng sợ một phen thì lúc này cảnh tượng này càng làm họ hoảng hốt, từ một khu rừng vốn dĩ bị ngọn lửa của Đằng Xà thiêu đốt mà hiện tại lại hoàn toàn bị bao phủ bởi sự lạnh lẽo của băng tuyết.

Còn Đằng Xà, thần thú thượng cổ lúc này lại biến thành một con rắn nhỏ bé nằm phủ phục bên chân Diệp Vân Thường mà run rẩy.

“Tỷ có sao không? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Diệp Trí Mặc lo lắng bước đến xem xét Diệp Vân Thường, vội vàng hỏi.

Diệp Vân Thường mỉm cười, cầm lại bàn tay hắn nhẹ nhàng nói: “Tỷ không sao! Đệ đừng lo.”

“Đây là có chuyện gì…tại sao nơi này lại biến thành như thế này?” Lăng Phong khó hiểu nhìn xung quanh.

“Chuyện này…” Diệp Vân Thường đang tính toán xem phải giải thích với bọn họ về việc này thế nào để không làm cho người khác nghi ngờ thì bỗng nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể đột nhiên hỗn loạn, đấu đá lung tung, làm nàng không kịp khống chế, một ngụm máu tươi từ trong yết hầu phun ra ngoài, cơ thể cũng theo đó mà ngã xuống, mất ý thức.