Chương 43

Chợt một thanh âm từ ngoài cửa truyền đến: “Bên trong có chuyện gì mà đông người vậy?”

Đám thương nhân tò mò nhìn ra cửa, xem người đến là ai.

Diệp Trí Mặc nghe giọng nói kia liền biết người đến là ai, chẳng phải là Lâm Hoài kia sao.

“Sao hắn lại đến nữa vậy?” người trong gia trang nghe giọng nói kia liền đau đầu, một người trong đó lắc đầu ngán ngẩm nói.

“Tiểu Mặc thân yêu...” theo đó là thân ảnh Lâm Hoài bước như bay đến chỗ Diệp Trí Mặc.

“Mau tránh ra...” một giọng nói hoảng hốt vang lên, những người ở gần cửa phòng đều tránh ra.

“Ầm” Lâm Hoài bị Diệp Trí Mặc đạp cho một cái bay ra ngoài như diều đứt dây, nhưng dường như hắn cũng đã quen với hành động này của Diệp Trí Mặc nên không chút hoảng loạn, thuận theo cái đạp kia lộn vài vòng trên không trung, chân nhẹ nhàng đứng vững trên mặt đất.

“Lần này nhẹ nhàng hơn lần trước, ta biết ngươi thương xót cho ta...ta nói có đúng không Tiểu Mặc~!” Bị đạp một cái như thế nhưng Lâm Hoài vẫn cứ không sợ mà sáp lại Diệp Trí Mặc, chọc ghẹo hắn.

Diệp Trí Mặc đẩy người Lâm Hoài ra xa, gương mặt ghét bỏ, cắn răng nói: “Cút!!!”

Người hầu trong gia trang cũng đã quen với cảnh tượng này, đều cười cười nhìn hai người họ.

Không hiểu tại sao Lâm thế tử lại rất thích đến chọc ghẹo Nhị thiếu gia của họ, chọc đến mức bị đánh cho tơi tả, bầm tím cả khuôn mặt nhưng vẫn cứ thích chọc cho Nhị thiếu gia đánh, lần nào không bị đánh Lâm thế tử sẽ không vui, ăn cũng không ngon. Đúng là thích bị ngược đãi mà.

Cảnh tượng lúc này cũng như vậy, Lâm Hoài biết Diệp Trí Mặc không thích bị người khác ôm ấp, sờ mó thân thể của hắn, còn gọi hắn với giọng điệu ẻo lả, nhưng hắn càng không thích gì thì Lâm Hoài lại càng phải làm, vì Lâm Hoài cảm thấy chọc ghẹo Diệp Trí Mặc thật sự rất vui, cho dù là bị hắn đánh những vẫn thích chọc.

“Tiểu Mặc Mặc~ đến cho ta ôm chút, mấy hôm nay ta có việc không đến thăm ngươi được, có giận người ta hay không?”

“Ngươi đi đâu thì đi luôn đi, không cần đến đây nữa.” Diệp Trí Mặc liếc mắt nhìn Lâm Hoài đang ôm cánh tay của hắn, vẻ mặt ghét bỏ, nói.

Lâm Hoài ngạc nhiên, nói: “Hửm? Lần này sao ngươi không đánh ta nữa, ta đang ôm ấp ngươi đấy?”

“Mắt ta không bị mù.”

“Vậy tại sao ngươi lại...ngươi bị bệnh hay không khỏe ở đâu à? Có phải không?” nói xong, bàn tay Lâm Hoài liền níu kéo y phục Diệp Trí Mặc, muốn mở ra xem, liền bị bàn tay Diệp Trí Mặc nắm chặt, trán nổi cả gân xanh.

Diệp Trí Mặc nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Dừng lại...ta không có bị sao cả...bỏ bàn tay ngươi ra khỏi người ta, nếu không ta phế bỏ bàn tay này của ngươi.”

Lâm Hoài cười to ha hả: “Như vậy mới đúng là ngươi chứ!”

“Đừng đùa nữa! Tỷ tỷ đã trở lại.” Diệp Trí Mặc lạnh nhạt nói.

“Chủ tử trở lại rồi sao?” Lâm Hoài kích động nói.

“Ừm, hiện giờ tỷ ấy đang ở hậu viện nghỉ ngơi...”

“Ta đến gặp chủ tử...”

Lời nói vừa dứt thì người cũng đã chạy mất, chưa chờ sự cho phép của Diệp Trí Mặc, người cũng đã mất dạng.

Diệp Vân Thường ở hậu viện đang ngồi xem quyển bí tịch kia, chợt nghe giọng nói quen thuộc truyền đến.

Một giây sau người cũng đã xuất hiện trước mặt nàng.

“Chủ tử, cuối cùng người cũng chịu về rồi!”

“Lâm Hoài, đã lâu không gặp.”

“Chủ tử người đã đi đâu, tại sao lâu như vậy mới trở lại.”

“Ta có việc nên phải đi ra ngoài một chuyến, chuyện ta giao cho ngươi đã làm đến đâu rồi?”

“Đã làm xong từ hai tháng trước chỉ chờ người trở lại, ta sẽ mang họ đến gặp người.”

Diệp Vân Thường hài lòng gật đầu: “Tốt, ngày mai ngươi mang họ đến đây gặp ta.”

“Vâng, chủ tử.”

Hai người ngồi trò chuyện với nhau, Diệp Vân Thường hỏi về những chuyện giao cho Lâm Hoài làm, nghe hắn báo cáo kết quả, nàng hài lòng gật đầu.

Ban đêm, ánh trăng tròn trên cao, gió thổi những hạt tuyết bay bay trong không trung.

Diệp Vân Thường ngồi trên giường tu luyện, mà không hề hay biết có một bóng người đang đứng trên một cây cao không xa đang quan sát nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú, trên môi còn nở nụ cười.

Đó là một nam nhân y phục màu đen, trên khuôn mặt là chiếc mặt nạ màu bạc che khuất nửa khuôn mặt, tuy chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt nhưng cũng đủ để người nhìn không rời mắt ra được.

“Chủ tử, có muốn thuộc hạ đi giải quyết nữ nhân kia hay không?”

Bên cạnh, một nữ tử mặc đồ đen cung kính, cúi đầu, vì nàng biết hắn không thích người khác nhìn thẳng vào hắn.

“Không cần!”

“Nhưng mà, chủ tử, nếu nữ nhân kia vào phủ sẽ thấy được một vài thứ, nếu như để người khác biết chủ tử người...”

“Cút!”

Thanh âm hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại làm cho nữ tử kia run rẩy.

Chủ tử giữ lại nữ nhân kia? Vì sao? Nữ nhân kia thì có cái gì tốt, cũng chỉ là một nữ nhân có vẻ bề ngoài xinh đẹp mà thôi, vì sao từ trước nay chủ tử không gần nữ sắc mà lần này lại bảo hộ nàng ta?

Nữ tử kia cúi đầu càng thấp, ngăn không cho trái tim run rẩy nói: “Vâng, thuộc hạ cáo lui.”

Nàng biết bản thân không thể có tình cảm, nhưng đôi khi lại không thể khống chế được tình cảm kia, điều duy nhất nàng có thể làm đó chính là không để người khác biết phần tình cảm này của nàng...

Màn đêm trôi qua, nhường chỗ cho ánh sáng chói lóa của mặt trời trên cao.

Phủ Nhị hoàng tử, trong tiểu viện yên tĩnh, Yến Mộ Phong thích ý nằm trên ghế phơi nắng, hắn tựa như đang thấy được cảnh tượng Diệp Vân Thường lao vào vòng tay ôm ấp của hắn, nhịn không được nở nụ cười.

Đúng lúc này, một thân ảnh vọt thẳng vào khiến Yến Mộ Phong ngẩn ra một chút, sau khi hắn nhìn rõ là ai tiến vào phủ, định mở miệng lại thấy đối phương mặt mày thâm trầm nhìn hắn.

Trong lòng Yến Mộ Phong lộp bộp một cái, chẳng lẽ vì hắn đánh Dao Nhi nên sư phụ đến giáo huấn hắn sao?

“Sư phụ, sao người lại đến đây? Nếu có chuyện gì cho người đến truyền lời cho đệ tử là được, người muốn mang Dao Nhi về thì cho người truyền lời cho ta là được.”

Cho đến bây giờ, Yến Mộ Phong vẫn còn cho rằng Hư Trúc nhìn trúng thiên phú của Diệp Mộng Dao mới thu nàng làm dược đồng.

“Nàng hiện tại đã là chính phi của ngươi, cứ để nàng ở đây khi nào ta cần sẽ bảo nàng quay về.” Hư Trúc lắc đầu, “Lần này ta đến đây tìm ngươi là vì chuyện khác, ta nghe nói ngươi muốn cưới Diệp gia Diệp Vân Thường? Mà chuyện kéo dài hôn lễ của nàng cũng là một tay ngươi bài ra phải không?”

“Đúng là như thế, thiên phú của Diệp Vân Thường không tồi, nàng có tư cách xứng đôi cùng ta.” Yến Mộ Phong khó hiểu không biết Hư Trúc muốn làm gì, khi nào thì hắn lại quan tâm đến mình vậy?

“Đồ nhi, ngươi từ bỏ đi.” Hư Trúc lắc đầu, thở dài: “Ngươi không phải là người xứng đôi cùng nàng, vẫn nên từ bỏ đi thì sẽ tốt hơn, nếu không ngươi nhất định sẽ bị tai bay vạ gió, đến lúc đó ta cũng không thể bảo hộ được ngươi.”

Vẻ mặt Yến Mộ Phong tràn đầy ngạc nhiên, nhìn Hư Trúc, sư phụ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bên cạnh Diệp Vân Thường có cường giả còn mạnh hơn sư phụ hắn sao?

Làm sao có thể?

“Nhưng mà, sư phụ...”

“Được rồi!” Hư Trúc lạnh giọng ngắt lời hắn, nói thêm: “Nếu như ngươi cứ khăng khăng muốn dây dưa cùng nàng, ta cảnh báo cho ngươi biết trước, để sau này có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến ta, ta còn sống chưa đủ, không muốn bị ngươi liên lụy.”

Nói xong những lời này, Hư Trúc không để ý đến Yến Mộ Phong đang ngạc nhiên, xoay người rời khỏi phủ Nhị hoàng tử.

Sau khi Hư Trúc rời đi, Yến Mộ Phong vẫn đứng yên chỗ đấy, nhíu mày, hắn không hiểu sư phụ hắn bị làm sao vậy?

Một bóng đen không tiếng động xuất hiện bên cạnh Yến Mộ Phong, người kia lên tiếng nói: “Sư phụ ngươi vừa đến đây sao?”

Yến Mộ Phong bị giọng nói làm cho giật mình, hoảng hốt quay người lại, nhìn bóng đen kia, bàn tay vuốt ngực: “Lần sau ngươi đến có thể tạo ra tiếng động có được không, cứ làm như vậy sẽ hù chết người khác đó.”

“Từ từ sẽ quen, sư phụ ngươi đến có chuyện gì sao?”

“Vì chuyện hôn sự của Diệp Vân Thường.”

“Hắn đến ngăn cản ngươi?”

“Phải, ta không hiểu, tại sao sư phụ lại cản ta?”

“Gần đây sư phụ ngươi thường hay lui tới cùng các nhà quan viên hoàng tộc...nếu không phải vì giúp sức cho ngươi vậy lý do là gì, ta nói như vậy ngươi chắc là đã hiểu đúng không?”

Vẻ mặt Yến Mộ Phong thâm trầm, chân mày nhíu lại, sư phụ hắn không phải vì tranh thủ cho hắn vậy người qua lại cùng những người kia vì cái gì? Không lẽ...

Bóng đen kia tựa như đã đạt được mục đích, gật đầu với Yến Mộ Phong, liền quay người biến mất.

Bóng đen kia sau khi rời khỏi phủ Nhị hoàng tử, đã đi đến một khu rừng, lúc này đang cung kính cúi đầu trước một người, nói: “Chủ tử, thuộc hạ làm theo lời người, nói với hắn những lời người đã nói.”

Người kia cũng không quay lại mà chỉ gật đầu, nói: “Ừm.”

“Thuộc hạ có thể to gan hỏi chủ tử một câu không?”

“......”

Chủ tử im lặng, có nghĩa là hắn đã đồng ý.

“Tại sao chúng ta không nói rõ lý do kia cho hắn biết mà phải úp úp mở mở với hắn như vậy?”

“Hừm! Yến Mộ Phong này là một người đa nghi, không dễ tin tưởng một ai...không cần nói quá nhiều.”

“Thuộc hạ đã hiểu.”

“Chuyện kia đã điều tra được gì rồi?”

“Vẫn...vẫn chưa điều tra ra...thuộc hạ vô dụng, xin chủ tử trách phạt.”

“Không điều tra được? Hừ! Không hổ là cháu của nàng! Ha ha...đứng lên đi, không phải do các ngươi vô dụng mà là do đứa trẻ kia quá xuất sắc.” Người kia cười lớn, không ai nhìn thấy dung mạo của người kia nhưng qua tiếng cười kia họ cũng biết chủ tử họ đang rất vui vẻ.

Họ không biết dung mạo của chủ tử, chỉ biết đó là một người nam nhân, qua giọng nói có lẽ tuổi không quá 50, nhưng thực lực không biết đã đạt đến cấp bậc nào nhưng từ khi họ đi theo chủ tử chưa một lần thấy có người nào đánh thắng được.

Chủ tử rất ít nói, lại lạnh lùng, không quan tâm đến gì, chỉ có duy nhất một chuyện mà làm hắn rất để tâm đến đó là đứa trẻ kia, khi nhắc đến chủ tử đều rất vui vẻ.

Họ rất tò mò về đứa trẻ này là ai, tại sao có thể làm cho một người lạnh lùng như tảng băng ngàn năm này cười đến vui vẻ như vậy.

“Lâm Hoài, đây chính là cường giả mà ngươi đã tìm được?” Trong hậu viện Phù Dung gia trang, Diệp Vân Thường đánh giá đám người đang đứng trước mặt nàng, hơi gật đầu nói: “Không tồi, đây là Tẩy tủy đan, lúc đầu ta đã đáp ứng cho các ngươi, cầm lấy dùng đi.”

Trên đại lục này, nói đến người tôn quý nhất không phải là Hoàng đế của một quốc gia nào đó, cũng không phải là môn chủ của một môn phái, mà chính là một đan dược sư thần kì.

Một đan dược sư cường đại, đi đến bất cứ quốc gia nào, môn phái nào cũng sẽ được đối xử cung kính, bởi vì đan dược thần kì trong tay bọn họ, dù có ra một cái giá cao cũng không có người bán.

Cho nên khi nghe nói thật sự có Tẩy tủy đan cho họ dùng, tất cả đều rất kích động, ánh mắt cảm kích nhìn Diệp Vân Thường.

Nếu như không có nàng, chỉ sợ cả đời này họ cũng không có cơ hội dùng được đan dược này.

Là một võ giả thì đều có tâm huyết không phân biệt nam nữ, lúc này cầm được đan dược cả bàn tay kích động đến run rẩy, đây không phải là củ cải trắng, cũng không phải là một đan dược cấp thấp, mà là đan dược trung cấp địa đan Tẩy tủy đan hàng thật giá thật.

“Chủ tử...người đối xử với chúng ta thật sự quá tốt.” Lâm Hoài cảm động đến rơi nước mắt, tay vừa lau gương mặt, nói: “Trước kia cha ta còn vì chuyện ta tùy tiện làm thuộc hạ cho người khác mà đòi chém đòi gϊếŧ ta, nhưng ta có thể đi theo chủ tử là điều may mắn nhất trong cuộc đời ta, ta vĩnh viễn sẽ không hối hận về quyết định này của ta.”

Nói xong, Lâm Hoài ngửa đầu nuốt viên đan dược kia xuống.

Thấy Lâm Hoài nuốt Tẩy tủy đan vào, những người khác cũng lần lượt nuốt vào, ngay lập tức trong cơ thể vang lên mấy tiếng “bùm bùm”, đau đớn kịch liệt khiến bọn họ nhịn không được lăn lộn dưới đất, kêu rên.

Đau! Đau quá!

Thì ra quá trình tẩy tủy sẽ đau đớn như vậy.

Nếu như bọn họ biết được ngày đó, Diệp Vân Thường cũng đã trải qua quá trình tẩy tủy này rồi, hơn nữa còn cắn răng không rên lên một tiếng, họ có thể xấu hổ đến mức cắm đầu xuống đất luôn hay không.

Nhìn người lăn lộn dưới đất, Diệp Vân Thường không nói nhiều lời nữa, đi đến bàn ngồi xuống, chờ đợi bọn họ.

Nửa canh giờ trôi qua, lúc này những người sau khi trải qua đau đớn của tẩy tủy trên thân thể chảy ra tạp chất màu đen, hơn nữa còn có mùi tanh tưởi.

Diệp Vân Thường nhìn bọn họ đã hồi phục sức lực, liền nói: “Phượng Vũ, mang họ đi nghỉ ngơi, sắp xếp chỗ ở cho họ, ngày mai cho họ bắt đầu tập luyện.”

Phượng Vũ cung kính đáp: “Vâng chủ nhân.”

Sau khi Diệp Vân Thường sắp xếp mọi chuyện trong gia trang, nàng cùng Diệp Trí Mặc ra khỏi gia trang, nàng muốn đi xem qua các cửa hàng một chút.

Hai người đi đến nơi nhộn nhịp nhất của kinh thành, nơi này là một trong những nơi tập trung nhiều người quyền quý, người đến nơi này mua hàng không quyền thì cũng quý. Đây là khu phố dành cho người có tiền bởi những hàng hóa ở nơi này rất quý hiếm, giá thành lại rất cao, một món hàng ở đây cũng có thể đủ để nuôi sống một gia đình bình thường đủ ăn đủ mặc, cho nên người dân bình thường căn bản là không dám đến nơi này mua hàng.

Thành Kính An, đúng là một trung tâm nổi tiếng của đại lục Huyền Mạch.

Từ xưa đến bây giờ, thành Kính An càng ngày càng phát triển, người từ khắp đại lục đều đến thành Kính An này giao dịch mua bán hàng hóa, cùng giao lưu hàng hóa với nhau, vô cùng nhộn nhịp, tấp nập. Người dân mở cửa hàng tại đây cũng vì vậy mà buôn bán rất phát đạt, lúc nào cửa hàng cũng đông khách đi ra đi vào.

Cho nên cửa hàng ở nơi này cũng có giá thành rất cao, rất ít người có thể sở hữu nhiều hơn một cửa hàng ở nơi này, một trong số người có nhiều hơn một cửa hàng, người đó cũng chính là Diệp Vân Thường.

Ba tháng...chỉ ba tháng, Phù Dung gia trang đã sở hữu mười sáu cửa hàng trong khắp Kính An thành, ở toàn bộ đại lục Huyền Mạch đều có chi nhánh của Phù Dung gia trang, tất cả đều buôn bán phát đạt.

Diệp Vân Thường đi vào một tiệm thuốc của Phù Dung gia trang, vừa mới bước vào tiệm, chợt nghe giọng nữ nhân đang quát mắng: “Các ngươi như thế nào, ngay cả bản lĩnh của một thầy thuốc cũng không có? Còn không biết xấu hổ với xưng danh y quán đứng đầu đại lục Huyền Mạch!”

Nhìn theo tiếng quát mắng kia, Diệp Vân Thường cười lạnh trong lòng, vẻ mặt lại không có gì thay đổi.

Nữ nhân này, một thân y phục màu hồng phấn, trên mặt mang một chiếc khăn che đi khuôn mặt chỉ nhìn thấy đôi mắt, trong tay cầm một cây roi.

Tuy không nhìn được khuôn mặt, chỉ nghe giọng nói, Diệp Vân Thường lại biết nữ nhân này, đây không phải Tam tiểu thư Diệp gia Diệp Mộng Tuyết sao.

Đứng ở trước Diệp Mộng Tuyết là quản sự của tiệm thuốc.

“Tam tiểu thư, ta thật sự bất lực, nếu không ngươi chờ một chút, ta đi mời đại phu tốt nhất kinh thành đến xem cho ngươi, như thế nào?”

Diệp Mộng Tuyết tức giận, sắc mặt giận dữ, trừng mắt: “Đủ rồi! Các ngươi đây là đem bổn tiểu thư thành đồ ngốc sao? Nói đợi nửa tháng, kết quả tất cả đều là lang băm! Còn muốn ta chờ đến khi nào nữa? Ta không thể chờ được nữa! Chỉ còn thời gian ngắn nữa là đến hội thi mùa xuân, các ngươi còn muốn ta chờ đợi thêm bao lâu nữa! Nếu như ta bỏ lỡ hội thi lần này, đừng trách ta đem Phù Dung gia trang của các ngươi san bằng ngay lập tức!”

Khẩu khí thật lớn nha!

Còn muốn san bằng Phù Dung gia trang của ta!

Diệp Vân Thường nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Tam tiểu thư, ngươi có khẩu khí thật lớn, dám nói ra lời nói như vậy?”

Thanh âm của nàng thanh thúy, dễ nghe khiến cho tất cả những người có mặt tại nơi này nhất loạt đều quay đầu.

Quay người liền thấy một nữ nhân xinh đẹp động lòng người.

Tuy nói là cô gái này dáng vẻ thập phần nhẹ nhàng khoan thai, nhưng cả người lại phát ra khí thế cao quý.

Đôi mắt màu hổ phách kia không mang theo tình cảm gì nhìn Diệp Mộng Tuyết.

Không nhìn thì còn không sao, khi nhìn rõ người vừa nói là ai, Diệp Mộng Tuyết lại càng thêm tức giận, nói: “Tiện nhân, ngươi đến đây làm gì? Cái loại tiện nhân như ngươi cũng có tư cách đến nơi sao?”

Nghe lời nói của Diệp Mộng Tuyết, Diệp Trí Mặc đứng bên cạnh muốn tiến đến dạy dỗ cho nàng ta thì bị Diệp Vân Thường cản lại, nàng bước đến chỗ Diệp Mộng Tuyết, nở nụ cười nói...

“Tại sao ta lại không thể đến đây? Một tiểu thư của một gia tộc bị phá sản, mỗi ngày phải duy trì cuộc sống với chút lương bổng ít ỏi của triều đình, ngươi còn đến đây được vậy vì sao ta lại không để đến.”

Diệp Mộng Tuyết bị Diệp Vân Thường nói vậy, vô cùng giận dữ, tức giận đến cả gương mặt đều biến đổi thành màu của gan heo.

Những người có mặt trong tiệm thuốc nghe Diệp Vân Thường nói cũng xôn xao bàn luận, cười nói.

“Ngươi...” ánh mắt Diệp Mộng Tuyết đảo qua những người xung quanh, từ khi sinh ra đến bây giờ có khi nào bản thân mình đã bị nhiều người cười nhạo như thế này đâu, tất cả đều tại con tiện nhân Diệp Vân Thường kia mà ra.

“Tiện nhân, ta muốn gϊếŧ ngươi.” Diệp Mộng Tuyết nghiến răng nghiến lợi, hét lớn, tay cầm roi đánh về phía Diệp Vân Thường đang đứng.

“Hừ! Muốn tìm chết sao?” Diệp Trí Mặc cười lạnh nhìn cây roi đang đến gần, vốn dĩ hắn không muốn quan tâm đến nữ nhân điên này nhưng không ngờ nàng ta muốn tìm chết như vậy, dám đánh tỷ tỷ hắn.

Khi cây roi kia đến gần Diệp Vân Thường, nhưng nàng không hề nhúc nhích, đứng yên.

Người xung quanh nghĩ Diệp Vân Thường muốn chịu đòn nên không muốn phản kháng lại, khó hiểu nhìn nàng.

Cây roi kia đến gần chỉ cách Diệp Vân Thường chỉ trong gang tấc, một bàn tay từ phía sau vươn tới nhẹ nhàng bắt được cây roi kia.

Xuất hiện trước mắt mọi người là một nam nhân y phục màu đỏ tươi, phong lưu anh tuấn, trên mu bàn tay có một hình xăm.

“Ngươi nhìn kìa, nam nhân kia...hình xăm kia...”

“Một ngọn lửa đỏ...hắn là người của Hỏa Phượng Môn.”

“Tại sao người của Hỏa Phượng Môn lại đến đây?”

“......”

Diệp Mộng Tuyết nhìn thấy cây roi của mình nằm trong tay nam nhân kia, giận dữ, đôi mắt trừng to tức giận, nói: “Ngươi là người nào? Có biết ta là ai không? Còn không chịu tránh ra.”

Nam nhân kia không thèm nhìn đến Diệp Mộng Tuyết, hắn quay đầu nhìn Diệp Vân Thường, mỉm cười nói: “Tiểu thư không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Diệp Vân Thường có chút ngạc nhiên, một kích kia của Diệp Mộng Tuyết căn bản là không thể đánh được nàng, chứ đừng nói đến làm nàng bị thương. Từ khi trong cơ thể có thêm một linh lực, thực lực của nàng đã tăng lên không ít.

Hiện tại thực lực của nàng đã đột phá đến cấp chín, cũng chính là cảnh giới Hậu Thiên, chỉ chờ một thời gian nữa có thể nàng sẽ đột phá đến cấp Tiên Thiên, chút linh lực kia của Diệp Mộng Tuyết thì làm được gì. Nhưng không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà để lộ ra thực lực của nàng.

“Đa tạ công tử đã quan tâm, ta không sao.” Diệp Vân Thường mỉm cười, nhẹ giọng nói.

Nam nhân kia gật đầu, nói: “Không sao thì tốt rồi! Lần sau có gặp kẻ điên thì đừng tranh luận cùng họ, cứ lờ đi là tốt nhất.”

“À~! Ta đã biết!” Diệp Vân Thường nở nụ cười tươi, ánh mắt như có như không nhìn khuôn mặt trắng bệch của Diệp Mộng Tuyết, khẽ gật đầu.