Chương 40

“Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó tha, sau khi quay về Hoàng Sơn Môn, ngươi liền đi đến cấm địa bế quan một tháng, không có lệnh của ta không cho phép đi ra, còn một chuyện nữa, đó là chuyện đồ đệ của ta, ta hi vọng sẽ không có bất kì người nào biết, bao gồm cả đồ đệ ngươi, cho nên chuyện đã xảy ra hôm nay ngươi nên quên đi.” Vân Hi hừ lạnh, nói tiếp: “Nếu như để ta biết ngươi để lộ ra chuyện gì, thì đổi từ một tháng thành một năm.”

Hư Trúc sợ đến mức hai chân đều run lên, nếu đến cấm địa thì chắc chắn không chết cũng sẽ lột một lớp da...

.......

“Lão gia, lão gia, Hư Trúc đại sư tới.”

Trong đại sảnh Diệp gia, Diệp Bảo Dương đang thích ý phẩm trà, hắn tựa hồ có thể tưởng tượng được cảnh Hư Trúc đại sư đến tìm nha đầu kia, khóe miệng không kìm nén được liền cong lên.

Đúng lúc này, một âm thanh thông báo truyền đến, ngay lập tức trong lòng Diệp Bảo Dương vui vẻ, đang muốn đi ra nghênh đón lại thấy Hư Trúc một thân áo bào màu đồng bước nhanh từ bên ngoài vào.

Lúc này sắc mặt Hư Trúc nghiêm trọng, cũng không có vẻ vui sướиɠ như Diệp Bảo Dương đã dự đoán, điều này làm hắn thấp thỏm trong lòng, chẳng lẽ ở đó xảy ra chuyện gì mà hắn không biết hay sao?

“Hư Trúc đại sư, không biết chuyện có được như ý nguyện hay không?” Diệp Bảo Dương cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười, cung kính nói.

Hắn không nói đến thì thôi, hắn vừa nhắc đến, sắc mặt Hư Trúc đại sư cho nháy mắt trở nên thâm trầm, khắp nơi lộ ra hơi nguy hiểm.

“Diệp gia chủ, không biết Nhị tiểu thư có ở đây hay không? Gần đây chỗ ta còn thiếu một dược đồng, ta hi vọng Diệp gia chủ có thể giúp ta chuyện này, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi Diệp gia.”

Từ khi rời khỏi Phù Dung gia trang, Hư Trúc đã nghĩ ra vô số phương pháp dùng để tra tấn tên khốn kiếp Diệp gia này, nhưng phương pháp tốt nhất đó chính là tra tấn đứa con gái của hắn mà còn được hắn nghĩ rằng mình đã nịnh bợ được Hoàng Sơn Môn.

Thật ra Hư Trúc muốn đánh Diệp Bảo Dương một trận tơi bời nhưng vì Vân Hi đã cảnh cáo hắn không được nói ra thân phận của Diệp Vân Thường, một khi đã như vậy hắn liền đổi phương pháp khác.

Mà nếu như để chính tay hắn làm thì sẽ bị Diệp Bảo Dương đoán ra được cái gì như vậy hắn sẽ bị mang họa vào thân.

Diệp Bảo Dương chậm rãi thở ra một hơi, thì ra là Hư Trúc đại sư bị Diệp Vân Thường từ chối mà sắc mặt khó coi như vậy, bởi vậy nên hắn phải lui để tiến, hiện tại Diệp Mộng Dao cũng không có khả năng làm chính phi của Nhị điện hạ nhưng nếu có thể trở thành dược đồng cho Hư Trúc đại sư cũng không tồi đi.

“Vậy đại sư muốn khi nào để ta bảo Dao Nhi đến tìm người?” Ánh mắt Diệp Bảo Dương lập lòe vài cái, làm một dược đồng nho nhỏ không tính là gì nhưng nếu thiên phú của nàng được Hư Trúc đại sư nhìn trúng,cũng không phải không có khả năng sẽ được nhận làm đồ đệ.

Hư Trúc làm sao không biết được tính toán trong lòng Diệp Bảo Dương? Hừ! Ánh mắt hắn không kém đến trình độ mà đi thu loại nữ nhân này làm đồ đệ.

Nếu như có thể thay Diệp đại tiểu thư trút giận, biết đâu Vân Hi xem biểu hiện này của hắn mà không bắt hắn đi cấm địa bế quan nữa.

“Hiện tại đi cùng ta luôn đi.” Ánh mắt Hư Trúc lạnh lùng lướt qua Diệp Bảo Dương, nói tiếp: “Từ giờ trở về sau, Diệp gia Diệp Mộng Dao chính là dược đồng của Hư Trúc ta, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra cũng không có liên quan đến Diệp gia nữa.”

Trong lòng Diệp Bảo Dương rơi lộp bộp một cái, hắn không biết đây là phúc hay họa nữa.

Diệp Bảo Dương bất đắc dĩ thở dài, bất luận thế nào, có thể được Hư Trúc đại sư ưu ái hay không đều phải nhờ vào tạo hóa của Dao Nhi.

“Người đâu, mời Nhị tiểu thư đến đây.”

Một lúc sau, Diệp Mộng Dao yểu điệu đi đến, khuôn mặt còn hơi tái, ánh mắt u buồn chọc người trìu mến. Nàng mím môi đi đến hành lễ với Hư Trúc đại sư: “Dao Nhi bái kiến Hư Trúc đại sư.”

“Dao Nhi”, Diệp Bảo Dương ngước nhìn Diệp Mộng Dao, khẽ thở dài, cho dù nàng đã làm hắn mất hết mặt mũi với người khác nhưng nói thế nào nàng cũng là con gái của hắn, nói không đau lòng thì lại không đúng.

“Lần này Hư Trúc đại sư đến là muốn ngươi làm dược đồng cho người, ngươi cùng Hư Trúc đại sư đi đi.”

“Cái gì?” Trong lòng Diệp Mộng Dao rất vui mừng, quả thật không thể tin vào lỗ tai mình, “Cha, người đang nói thật sao?”

Vẻ mặt Hư Trúc không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt đang vui mừng của Diệp Mộng Dao, khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Đi thôi, ta không có thời gian để lãng phí ở chỗ này.”

Dứt lời cũng không chờ Diệp Mộng Dao, đi nhanh ra ngoài, thấy hắn rời đi, Diệp Mộng Dao cũng hồi phục tinh thần, nhanh chóng đuổi theo...

Hắn thật sự muốn Diệp Mộng Dao làm dược đồng cho hắn? Câu trả lời chính là không.

Vì vậy nên Hư Trúc cũng không trở về Hoàng Sơn Môn mà ở lại kinh thành.

Kế tiếp chính là khoảng thời gian làm dược đồng mà suốt cuộc đời của Diệp Mộng Dao sẽ không bao giờ quên...

Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải rời giường đến núi Sơn Mạch cách kinh thành không xa hái thuốc, khi trở về thì trời đã tối, như thế còn chưa hết, khi Hư Trúc luyện chế đan dược thì phải ở bên cạnh, nếu có chỗ nào làm không tốt nhẹ thì bị quát mắng nặng thì bị phạt nhịn đói mấy ngay.

Diệp Mộng Dao vốn tưởng rằng mình đã khổ tận cam lai nhưng đến lúc này nàng mới biết rằng mình đã rơi vào địa ngục.

Vốn dĩ nàng là một thiên kim tiểu thư, khi nào thì phải chịu khổ như vậy? Chẳng những đã gầy đi một vòng, mà ngay cả thực lực cũng không tiến thêm được một chút nào, càng không bằng khi ở Diệp gia...

“Diệp Mộng Dao, ngươi mang dược liệu này đến cho Phong Nhi.” Hư Trúc đưa một rổ dược liệu tới trước mặt Diệp Mộng Dao, nghiêm mặt nói.

Diệp Mộng Dao vui vẻ, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy Nhị điện hạ rồi, vô thức nuốt xuống sự chua xót trong miệng xuống, cung kính cúi đầu: “Vâng, Hư Trúc đại sư.”

Nàng xách rổ lên, xoay người bước ra ngoài, cho nên không thấy khóe miệng Hư Trúc lộ ra nụ cười lạnh băng.

Diệp Mộng Dao chậm rãi dừng chân trước phủ Nhị hoàng tử, ngẩng đầu nhìn phủ đệ khí phách, trong lòng kích động.

Trong lòng hoảng hốt như nàng đang trông thấy nam nhân tuấn mỹ kia đang đứng trước mặt mình, dùng ánh mắt chăm chú mà ôn nhu nhìn nàng, đồng thời nói những lời nói êm tai nhất thế gian với nàng.

“Dao Nhi, đời này, ngươi là nữ nhân mà ta yêu nhất, ta sẽ bảo hộ nàng một đời một kiếp.”

“Diệp Vân Thường kia là thứ gì? Làm sao có thể trở thành hoàng tử phi của ta? Hoàng tử phi của ta chỉ duy nhất một mình nàng.”

“Dao Nhi, nếu nàng đã là người của ta, thì ta sẽ cho nàng một danh phận, chờ ta, chậm nhất là hai tháng, ta sẽ tuyên cáo thiên hạ nàng chính là nữ nhân ta muốn cưới.”

Những chuyện đã qua lâu rồi nhưng những lời này tựa như mới ngày hôm qua.

Diệp Mộng Dao một đường không bị ngăn trở, trực tiếp đi vào phủ Nhị hoàng tử, nàng kìm chế tâm tình vui vẻ, chậm rãi đẩy cửa phòng...

Màn rèm khẽ bay lên, hai thân thể trần trụi như ẩn như hiện trước mắt nàng, thanh âm trầm bổng cao thấp hung hăng đánh vào lòng nàng, “bịch” một tiếng, rổ dược liệu trong tay rơi xuống đất.

Diệp Mộng Dao nhất thời mất hết ý thức, chỉ trừng to hai mắt không dám tin khi nhìn thấy một màn này, nhìn nam nhân đã nói sẽ yêu thương nàng một đời một kiếp lại đang cùng một nữ nhân khác phát sinh quan hệ.

Tuy nàng đã sớm biết sau này sẽ nhìn thấy cảnh tượng này nhưng khi thật sự thấy được, tim nàng tựa như bị xé nát, thiếu chút nữa đã không cách nào hô hấp được...

“Dao Nhi?” Yến Mộ Phong dường như đã nghe thấy âm thanh ngoài cửa, hắn còn chưa rời khỏi người nữ nhân kia thì đã thấy Diệp Mộng Dao đứng trước cửa, đáy mắt có chút hoảng loạn nhưng chỉ trong chớp mắt rồi hoàn toàn biến mất.

Nữ nhân dưới thân dung nhan mị hoặc, cánh tay nhẹ nhàng hướng về phía Yến Mộ Phong, môi nở nụ cười yêu mị nói: “Nhị điện hạ...nàng là ai?”

“Nàng là...” Yến Mộ Phong nhìn thẳng vào mắt Diệp Mộng Dao, nói: “Một trong số các nữ nhân của ta.”

Không phải là hoàng tử phi mà là một trong số nữ nhân của hắn mà thôi...

Diệp Mộng Dao cảm thấy đau lòng không cách nào kiềm chế được, đầu óc trống rỗng, nàng nhìn đôi tay đang ôm cổ Yến Mộ Phong, nữ tử chiếm đoạt hắn, chói mắt đến thế.

“Nhị điện hạ...ta vì ngươi mà làm nhiều việc như thế, chẳng lẽ ngươi lại đối xử với ta thế sao?” Diệp Mộng Dao cười khổ, nước mắt rơi như mưa, lông mi run rẩy còn vương nước mắt, nhìn nàng cực kỳ nhu nhược chọc người ta trìu mến, “Nếu như lúc trước ta không phải vì muốn xứng với Nhị điện hạ mà đến tham gia đại hội luận võ kia? Nếu không phải vì Nhị điện hạ thì làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?”

Nghe những lời Diệp Mộng Dao nói, trong lòng Yến Mộ Phong có chút áy náy, nhưng áy náy thì áy náy, sự thật là hắn không thể cưới Diệp Mộng Dao làm hoàng tử phi, càng không có khả năng cả đời chỉ có một mình nàng cho nên hắn cũng không thấy bản thân hắn không có làm gì sai.

“Dao Nhi, ta sẽ cưới ngươi.”

Ánh mắt Diệp Mộng Dao sáng lên: “Thật sao? Nhị điện hạ sẽ cưới ta sao?”

Nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của thiếu nữ, thật ra Yến Mộ Phong cũng có chút không đành lòng, nhưng dù có không đành lòng cũng cần phải ác độc.

Một nữ tử đạo đức bại hoại thì không có tư cách trở thành con dâu hoàng thất.

“Dao Nhi, ta đã bàn bạc với Phụ hoàng, hắn đồng ý để ta nạp ngươi làm thϊếp.”

Thϊếp?

Ánh mắt Diệp Mộng Dao tối sầm, nàng đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười mang theo sự điên cuồng: “Nhị điện hạ, ta vì ngươi đã làm ra không ít chuyện, đáng tiếc ngươi lại đối xử với ta như thế? Ha ha! Thϊếp? Thì ra ta làm tất cả để cuối cùng chỉ đổi lại là một tiểu thϊếp.”

Nói xong những lời cuối cùng, Diệp Mộng Dao cắn chặt răng, trong mắt chỉ còn tia hận thù.

“Nhị điện hạ”, nữ tử xinh đẹp kia bất mãn bĩu môi, liếc mắt nhìn Diệp Mộng Dao sắc mặt tái nhợt, “Bảo nàng ra ngoài trước có được hay không? Thϊếp còn muốn tiếp tục nha.”

“Tiện nhân!!!” Sắc mặt Diệp Mộng Dao thay đổi, tiện tay rút ra một cây roi đánh về phía nữ tử kia, “Ngươi dám quấn lấy Nhị điện hạ làm cái loại chuyện này sao, ta muốn hủy khuôn mặt của ngươi để xem ngươi làm sao có thể câu dẫn Nhị điện hạ!”

Nếu như là trước đây Diệp Mộng Dao sẽ không làm ra những chuyện này nhưng ngày hôm nay nàng đã đánh mất hết lý trí, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh hai người bọn họ ân ái.

Bất cứ một người nữ nhân nào khi nhìn thấy nam nhân mình yêu lại đi làm chuyện với nữ nhân khác thì làm sao có thể chịu đựng được chứ? Hiện tại trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ là nàng muốn gϊếŧ chết nữ nhân này.

Một bàn tay thon dài nắm chặt cây roi Diệp Mộng Dao đang đánh tới, kéo một cái, thân thể nàng bay theo, lúc nàng hoảng sợ đến gương mặt tái nhợt, một cái tát như trời giáng đánh thẳng vào mặt nàng.

Ánh mắt Yến Mộ Phong lạnh lẽo nhìn Diệp Mộng Dao, sắc mặt thâm trầm, tay hắn còn đang nắm chặt cây roi, có lẽ vì tức giận mà trên tay nổi gân xanh.

“Ầm!!!”

Hắn nhấc chân đá vào bụng Diệp Mộng Dao, thân thể mềm mại liền như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài nện vào tường, một vệt máu từ khóe miệng chảy xuống.

Đau! Đau quá!

Diệp Mộng Dao che ngực, cuộn người nằm trên mặt đất, dung nhan tái nhợt đến đáng sợ, mồ hôi lạnh chảy dọc theo đường cong gương mặt nhỏ xuống đất.

So sánh với một đá này, trái tim nàng càng đau đớn tột cùng.

“Diệp Mộng Dao, nàng ta là tiểu thϊếp của ta, nàng hầu hạ ta là điều đương nhiên, vậy mà ngươi muốn lấy mạng nàng, may mà bổn hoàng tử sớm biết ngươi ghen tị, nếu không cưới ngươi về còn không phải sẽ khiến cho trong phủ gà bay chó sủa hay sao?”

Yến Mộ Phong đứng lên từ trên giường, bước xuống, ngón tay nắm lấy khuôn mặt tái nhợt của Diệp Mộng Dao, nở nụ cười lạnh lẽo nói: “Nếu như ngươi đã muốn hầu hạ ta như vậy thì sao ta lại không thành toàn cho ngươi? Đúng lúc hôm nay hứng thú của bổn hoàng tử không tệ, ngươi cùng Ngọc Nhi cùng hầu hạ ta đi.”

Diệp Mộng Dao trừng mắt khϊếp sợ, nhìn khuôn mặt anh tuấn quen thuộc trước mắt.

Đây là người nam nhân mà nàng đã yêu bao nhiêu năm nay sao? Vậy mà hắn lại bảo mình cùng một nữ nhân khác hầu hạ hắn?

Không? Nàng không muốn.

“Nhị điện hạ, ta cầu xin ngươi, buông tha cho ta, van xin ngươi.” Diệp Mộng Dao khóc đến hoa lê đái vũ, nhưng cho dù nàng cầu xin thế nào cũng không thể khiến nam nhân này sinh lòng thương xót mà tha cho nàng.

Quần áo trên người từng cái từng cái bị xé nát, Diệp Mộng Dao tuyệt vọng nhắm mắt...

Vừa rồi chỉ liếc mắt một cái đã làm cho nàng đau đớn tột cùng, hiện tại muốn nàng xem toàn bộ quá trình, nàng làm sao có thể chịu đựng nổi? Điều duy nhất nàng có thể làm lúc này là nhắm mắt lại, không nhìn đến một màn tàn nhẫn kia.

...........

Phù Dung gia trang.

Hậu viện.

Một bóng dáng thiếu nữ tà áo nhẹ bay theo từng cơn gió, dung nhan xinh đẹp, tóc dài cột cao, một thân y phục gọn nhẹ, dáng người đứng sừng sững đứng trên đài cao.

Diệp Trí Mặc sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, từ phía xa đã nhìn thấy bóng dáng của tỷ tỷ đang ở trên đài, cô độc như vậy?

Không, hắn không thích nhìn cảnh tượng tỷ tỷ hắn một mình đứng trên cao kia, giống như ngày hôm đó, hắn trơ mắt nhìn tỷ ấy biến mất trước mặt mình mà không làm được gì, hắn không thích cảm giác này một chút nào, bước nhanh đến bên cạnh, bàn tay vội vàng nắm chặt cánh tay Diệp Vân Thường, tựa như đang lo sợ một cái gì đó.

Diệp Vân Thường bị hành động của hắn làm cho giật mình, có chút khó hiểu, nàng quay lại thấy được trong ánh mắt hắn tràn đầy sự hoảng sợ không nhỏ, gương mặt cũng trắng bệch đi. Nàng nghĩ hắn đang lo lắng cho lần tập luyện này nên mới có biểu cảm như vậy, nàng mỉm cười, vươn tay cầm lấy bàn tay hắn, dự định sẽ an ủi hắn nhưng không ngờ khi nàng vừa chạm vào bàn tay của hắn mới phát hiện bàn tay kia lạnh đến làm nàng cũng hoảng hốt, vội vàng dùng linh lực sưởi ấm hai bàn tay hắn, miệng lên tiếng nói.

“Tại sao tay lại lạnh như vậy? Đệ có sao không?”

Cảm giác được luồng ấm áp truyền đến, Diệp Trí Mặc mới hồi phục tinh thần lại, thấy Diệp Vân Thường đang lo lắng mà nhìn hắn, nhẹ lắc đầu, thở ra một hơi, nói: “Đệ không sao? Chỉ là...đệ lo lắng cho tỷ thôi, hứa với đệ, sau này có chuyện gì xảy ra cũng phải nói cho đệ biết, không được giấu đệ, cũng không được quyết định một mình...đệ sẽ lo lắng. Tỷ hứa với đệ đi.”

“Ừm, tỷ hứa với đệ, sẽ không để đệ lo lắng.”

Diệp Trí Mặc mỉm cười, gật đầu, bàn tay hắn vẫn bị Diệp Vân Thường nắm trong tay, dùng linh lực sưởi ấm nó.

Bên dưới đài, mọi người nhìn cảnh tượng hai người phía trên đài, vui vẻ mà nói nhỏ với nhau.

“Ngươi nhìn, tình cảm hai người thật tốt.”

“Ừm, ngươi nói rất đúng, ta cũng thấy như vậy.”

“Ta thật hâm mộ tình cảm của hai người họ, ta cũng muốn có một người thân, ta từ khi sinh ra cũng chỉ có một mình trải qua tất cả, nếu hỏi ta có ước mơ gì? Ta chỉ ước mình cũng có một gia đình đầy đủ như những người khác.”

.......

“Tỷ, đệ không sao rồi, trời cũng không còn sớm, tỷ nên bắt đầu được rồi.” Diệp Trí Mặc nhìn mọi người đã sẵn sàng đứng chờ đợi, không muốn kéo dài thời gian nữa, nói.

“Ừm, lần này tỷ rời đi, nếu thuận lợi thì trong một tháng, tỷ sẽ trở lại, còn nếu...” Diệp Vân Thường ngập ngừng.

Lần này tuy là đến nơi đã rất quen thuộc với nàng, cũng không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì nàng tự tin mình sẽ vượt qua tất cả.

“Đừng nói lời không may mắn, sẽ không có chuyện gì, đệ biết tỷ tỷ của ta rất giỏi.”

“Ừm, lúc tỷ không có ở đây đệ phải biết tự chăm sóc bản thân. Tỷ giao nơi này cho đệ, khi tỷ quay về phải thấy đệ cùng nó còn hoàn hảo ở đây, có được không?”

Diệp Trí Mặc cười cười, gật đầu.

“Vâng, tỷ yên tâm mà đi tập luyện cho bọn họ, việc ở đây giao cho đệ, ta sẽ hoàn thành việc tỷ giao, tỷ cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm quá sức, đệ ở đây chờ tỷ về.”

Tuy Phượng Vũ không muốn phá vỡ không khí ấm áp của hai người họ nhưng nhìn thời gian cũng không còn sớm, đành phải cắn răng bước đến nói: “Chủ nhân, mọi người đã sẵn sàng rồi ạ! Có thể đi được rồi.”

Diệp Vân Thường gật đầu, nghiêm túc nói với Phượng Vũ cùng Phượng Nhi: “Ta giao đệ ấy và nơi này cho hai ngươi, nhớ kỹ những việc ta đã giao cho, không được để xảy ra vấn đề, hiểu chưa?”

“Vâng, chủ nhân.” Phượng Vũ, Phượng Nhi cung kính đáp.

Sau khi dặn dò mọi chuyện, Diệp Vân Thường bước đến trước mọi người phía dưới, nghiêm túc nói: “Lần này đi cùng ta, hi vọng các ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng. Sau khi kết thúc tập luyện này, ta muốn các ngươi mỗi người phải tăng thực lực lên, cả linh lực và kinh nghiệm chiến đấu, sẽ có nguy hiểm, trắc trở nhưng ta sẽ cùng kề vai sát cánh cùng các ngươi vượt qua nó, các ngươi có tự tin đó không?”

Nghe Diệp Vân Thường nói những lời kia, không khí bên dưới đều nâng lên một tầng, ai ai cũng tự tin đáp lại: “Có!”

“Được, rất tốt.” Diệp Vân Thường gật đầu hài lòng với biểu hiện của tất cả mọi người bên dưới.

Nàng quay lại nhìn Diệp Trí Mặc, rồi nhìn Phượng Nhi, Phượng Vũ nhẹ gật đầu: “Bắt đầu đi.”

“Mọi người đeo khăn che mắt lên đi.” Phượng Vũ bước đến trước, nói.

Sau khi thấy mọi người đều đeo khăn che mắt lên, Diệp Vân Thường bước chân xuống chỗ mọi người bên dưới, đứng vào chung với bọn họ, nàng nhìn lên đài một chút, mỉm cười.

Vung tay lên, trong đầu vừa có ý niệm, một vòng sáng từ trên tay Diệp Vân Thường sáng lên, mắt thường cũng nhìn thấy vòng sáng kia đang mở rộng, chỉ trong chớp mắt liền bao phủ lấy tất cả mọi người, sau đó trước mặt Diệp Trí Mặc cùng Phượng Vũ, Phượng Nhi tất cả đều biến mất, bên dưới chỉ còn một khoảng sân trống.

Diệp Trí Mặc nhìn lên trời, miệng nói thầm: “Đệ sẽ chờ tỷ quay về, đừng để đệ chờ quá lâu nha."