Sáng hôm sau, Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc đã thức dậy từ sớm, sau khi ăn xong liền rời khỏi Diệp phủ, đi đến căn nhà của họ, cũng lâu rồi không đến xem Phượng Vũ cùng Phượng Nhi, không biết ở đó thế nào rồi.
Hai thiếu niên đi song song nhau đi trên đường, một người y phục màu trắng, tà áo nhẹ nhàng bay, dung mạo tuyệt sắc, còn người kia là y phục màu xanh lá nhạt, dung mạo có chút tương tự nhau, hai người bình thản bước đi trên đường phố làm bao nhiêu cặp mắt dõi theo, có nam có nữ, già trẻ lớn bé đều không thể rời mắt khỏi hai người kia. Những nơi họ đi qua đều kéo theo tiếng nói xôn xao.
“Thật xinh đẹp, hai người là này là ai?”
“Thật sự là tuyệt sắc.”
“Bên cạnh là người nào? Cũng là một người tuyệt sắc như vậy.”
“Từ lúc nào mà kinh thành lại xuất hiện nhiều người có dung nhan tuyệt sắc như vậy?”
“À nếu nói đến hai chữ tuyệt sắc có lẽ Đại tiểu thư Diệp Vân Thường cùng Nhị thiếu gia Diệp Trí Mặc của Diệp gia cũng không hề thua kém hai người này đi.”
“Nhị thiếu gia?"
“Phải, ngươi không nghe nhầm đâu, người ta đang nói đến là Nhị thiếu gia của Diệp gia, cũng chính là con trai của Diệp gia chủ lúc trước.”
“Nhưng không phải là Diệp Bảo Minh chỉ có một người con gái là Diệp Vân Thường thôi sao, tại sao bây giờ lại có một người con trai nữa vậy?”
“Chuyện này...ta nghe người trong Diệp phủ nói là người con trai này lúc hắn mới sinh ra đã giao cho một bằng hữu của cha mẹ hắn nuôi dưỡng. Lúc đó cha mẹ hắn phải mang theo tỷ tỷ hắn đi khắp nơi tìm thần dược để trị liệu cơ thể, do đường xá xa xôi hắn lại còn quá nhỏ nên không thể mang hắn theo, lúc sau này hai tỷ đệ bọn họ mới gặp lại nhau và cùng trở về Diệp gia.”
“Thì ra là vậy, lúc đầu ta còn không biết tại sao vẻ ngoài hai người lại giống nhau như vậy, giờ ta đã biết rồi. Bởi họ là chị em cùng chung huyết thống.”
Những lời bàn luận đó đều lọt vào tai Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc, môi nở nụ cười nhẹ, không hề để tâm những lời nói kia mà đi thẳng một đường đến khu phố phía Bắc kinh thành.
Từ xa Diệp Vân Thường đã nghe tiếng xôn xao từ phía căn nhà của họ truyền đến.
“Xảy ra chuyện gì mà ồn ào như vậy?” Diệp Trí Mặc cũng nghe tiếng nói chuyện xôn xao phía trước.
“Tỷ cũng không rõ, chúng ta đến xem.”
Hai người bước nhanh đến nơi có tiếng nói chuyện kia.
Lúc đến trước mặt hai người họ là một đám người tụ tập trước một căn nhà, nhưng không biết là có chuyện gì đã xảy ra. Hai người đi đến gần thì phát hiện nơi đang tụ tập kia chính là căn nhà của họ.
“Kìa...nhìn kìa...người kia, người kia nữa kìa...thật cường tráng quá, nhìn thân hình kia dung mạo kia...ta xỉu...”
“Ngươi nhìn cô nương kia đi...tại sao trên đời này lại có người xinh đẹp đáng yêu vậy chứ...ta ước gì có một người vợ như thế thì ta cũng đã mãn nguyện.”
“Ngươi thật biết ước rồi! Ngươi nhìn người ta như thế, ngươi nhìn lại ngươi đi! Về nhà ngủ mà mơ đi! Nhìn họ là biết chúng ta sẽ không có cửa với họ rồi, ta không mơ ước gì nhiều chỉ cần ngày ngày được ngắm nàng một chút thì đã mãn nguyện rồi...”
“Ừm cũng là ngươi nói đúng...”
Diệp Vân Thường đứng phía sau đám người kia, cũng đã nghe thấy tất cả những gì bọn họ nói, ánh mắt nhìn vào trong căn nhà trước mặt.
Cánh cửa căn nhà mở rộng, thấy rõ những cảnh tượng bên trong sân, trai thì dung mạo anh tuấn, thân hình vạm vỡ cường tráng, gái thì dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha, môi đỏ răng trắng, váy áo rực rỡ, bọn họ đang bận rộn làm việc trong sân.
Nàng đứng bên ngoài nhìn căn nhà phía trước, nó đã thay đổi khác hoàn toàn lúc mới mua, bây giờ đã nhìn ra đây cũng là nơi dành cho người sống.
Hầu như đã sửa chữa lại toàn bộ căn nhà, chỉ trong một tháng mà đã làm được như vậy, đúng là không tồi.
“Đây có phải là căn nhà lúc trước hay không vậy? Đúng là quá khác biệt rồi.” Diệp Trí Mặc ngạc nhiên trước sự thay đổi của căn nhà mà nói.
“Ừm tỷ cũng không ngờ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể làm tốt như vậy! Chúng ta đi vào thôi.”
Diệp Vân Thường lấy ra một tấm vải che đi khuôn mặt, đi qua đám người đang tụ tập trước cửa bước vào nhà, Diệp Trí Mặc cũng đi theo phía sau nàng bước vào trong. Tuy hai người đã sử dụng dịch dung đan nhưng muốn chắc chắn hơn một chút nên che đi dung mạo.
Phía sau lưng họ, những người kia thấy họ đi vào nhà thì ngạc nhiên. Không biết hai người này là ai? Tại sao lại dễ dàng vào trong đó như vậy? Phải biết rằng nơi này không phải ai cũng sẽ đi vào được. Vì sao họ nói như vậy, thì lý do là đây.
Chuyện là thế này...
Căn nhà này đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi mà không ai đến ở. Nhưng vào một tháng trước có người đã đến mua lại nó, lúc đầu những người xung quanh cũng không hề biết chuyện này, một ngày kia có hai người mặc y phục đỏ, họ đến ngoài phố dùng rất nhiều tiền để mua rất nhiều đồ dùng cùng quần áo, bàn ghế, tất cả đồ dùng trong nhà, mà tất cả đều là những món đồ sang trọng quý giá, sau đó cho người chuyển đồ đến nơi này, lúc giờ mọi người xung quanh mới biết căn nhà này đã có người mua lại và họ còn đang sửa chữa lại căn nhà, chỉ trong thời gian một tháng căn nhà như đã được đổi mới hoàn toàn.
Chuyện quan trọng khác đó là những người ở bên trong căn nhà đều là trai gái trẻ tuổi, dung mạo phải nói là được lựa chọn trăm người lấy một người, người nào cũng xinh đẹp, làm cho người khác vô cùng tò mò không biết chủ nhân nơi này là người như thế nào mà có thể tạo nên một nơi như vậy, nhưng chuyện mà mọi người đều chắc chắn rằng chủ nhân nơi này không quyền thì cũng là quý vì nhìn quần áo trên những người kia đi đó đều là vải vóc thượng hạng.
Bình thường bọn họ cũng muốn đến chào hỏi người trong căn nhà kia nhưng khi họ đến trước cửa liền bị chặn lại, tuy trước cửa không một người canh giữ nhưng khi có người muốn bước vào sẽ bị một lực lượng đẩy ngược lại, muốn vào cũng khó.
Nhưng chuyện gì càng khó thì càng làm người khác muốn làm, cũng không ít lần có người kiên quyết phải vào cho bằng được, người kia dùng đủ mọi cách cuối cùng vẫn không vào trong được mà còn làm cho bản thân bị thương, từ lần đó không một người nào dám bước vào đó nữa, nhưng hôm nay lại có hai người can đảm dám đi vào.
Lúc đầu nhìn thấy hai người kia bước đến cánh cửa kia, bọn họ cứ nghĩ là hai người kia sẽ bị đẩy ra ngoài như bọn họ nhưng không, hai người kia bước thẳng vào trong nhà mà không có gì cản hai người kia lại, cho nên bọn họ mới tò mò.
Hai người này là ai?
Diệp Vân Thường vừa bước vào cửa đã có hai bóng người từ bên trong nhà bay thẳng ra ngoài, những người trong sân viện cũng rất ngạc nhiên khi có người có thể vào trong này, tất cả đều dừng công việc đang làm, ánh mắt nhìn hai người vừa bước vào.
“Là người nào? Cả gan dám xông vào nơi này.” Giọng nói cảnh cáo vang lên.
“Là ta.” Diệp Vân Thường nhẹ giọng nói.
Im lặng...
Bỗng hai người toàn thân màu đỏ từ trong phòng khách chạy nhanh ra ngoài, hai người kia là Phượng Vũ cùng Phượng Nhi.
“Chủ nhân!!!”
“Người đã đến.”
Hai giọng nói vui mừng cùng cất lên.
“Ừm, mọi người đều khỏe cả chứ? Hôm nay ta đến xem các ngươi một chút.”
Lúc mọi người trong sân nhìn rõ người đến là ai thì liền vui vẻ, bỏ công việc đang làm mà bước đến trước mặt Diệp Vân Thường cung kính: “Chủ tử!!!”
Diệp Vân Thường gật đầu: “Đều đứng lên cả đi.”
“Vâng!” Tất cả đều đồng thanh trả lời.
“Tại sao lâu như vậy chủ nhân mới đên thăm chúng ta? Chúng ta rất nhớ người.” Phượng Nhi làm nũng nói.
“Xin lỗi đã không đến thăm các ngươi, ta bận nhiều việc, không phải hôm nay ta đã đến rồi sao?” Diệp Vân Thường vươn tay vuốt tóc Phượng Nhi mỉm cười nói tiếp: “Mọi người có việc thì đi làm việc đi, không cần quan tâm đến ta đâu.”
“Vâng, chủ tử!”
Sau khi mọi người tản ra làm việc của mình, trong sân chỉ còn bốn người đang đứng đó. Diệp Vân Thường nhìn cánh cửa cổng còn đang mở, nàng vung tay một cái, cánh cửa liền đóng lại ngăn cản tầm mắt của những người bên ngoài kia.
“Sau này đừng tùy tiện mở cửa như vậy nữa.”
Nói xong nàng bước vào trong đại sảnh.
Phượng Nhi cùng Phượng Vũ đồng thanh cung kính trả lời: “Dạ chủ nhân!”
Nàng không muốn người khác biết được bên trong nhà họ đang làm gì cũng không muốn bị chú ý nhiều như thế.
Bước vào đại sảnh, Diệp Vân Thường nhìn xung quanh một vòng, hài lòng gật đầu.
Bên trong nhà đều làm theo ý của Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc, căn nhà này tất cả đều làm theo sở thích của gia đình bọn họ. Tuy nhìn bên ngoài không có quá phô trương nhưng nếu là người có mắt nhìn sẽ biết được tất cả những đồ vật bên trong đây đều là vật vô cùng quý hiếm, có tiền chưa chắc đã mua được, tất cả đều được thiết kế riêng biệt.
Ở giữa đại sảnh có một cái bàn, hai bên là hai cái ghế, đây là dành cho chủ nhân của căn nhà ngồi tiếp khách, hai bên trái phải đều có bàn ghế dành cho khách đến thăm hỏi, tất cả đều làm từ một loại gỗ quý hiếm, còn tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, và được điêu khắc sắc sảo.
Diệp Vân Thường bước đến một chiếc ghế ở giữa sảnh, ngồi xuống, sau đó lên tiếng: “Tiểu Mặc, đệ ngồi bên cạnh tỷ.”
Diệp Trí Mặc liền bước đến chiếc ghế còn lại ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Vân Thường nhìn Phượng Vũ cùng Phượng Nhi đang đứng phía dưới, nói tiếp: “Phượng Vũ ngươi ngồi ghế phía dưới đệ ấy, còn Phượng Nhi ngươi ngồi ghế bên dưới của ta.”
“Dạ, chủ nhân!”
Vừa ngồi xuống đã có người mang trà nóng lên.
Diệp Vân Thường tay cầm ly trà nhẹ nhàng uống một chút, rồi nói: “Những việc ta giao cho, đã làm đến đâu rồi?”
Phượng Vũ ngồi trên ghế cung kính trả lời: “Dạ đã làm xong từ nửa tháng trước rồi ạ!”
“Nhanh như vậy đã làm xong rồi?” Diệp Vân Thường ngạc nhiên, chân mày cũng nhẹ nhếch lên một chút.
“Dạ những việc người giao quá đơn giản đi, không cần nhiều thời gian là mấy đâu.” Phượng Nhi bên kia cũng nói tiếp lời.
“Ừm, nếu đã xong thì báo cáo ta nghe chút.”
“Dạ!”
Phượng Vũ mang ra một cái hộp gỗ, cung kính đặt lên bàn, bắt đầu báo cáo những việc đã làm cho Diệp Vân Thường nghe.
Nửa canh giờ trôi qua...
Lúc này Diệp Vân Thường cầm trên tay là một sấp giấy khế nhà đất cùng cửa hàng, một sấp này không dưới mấy chục tờ cũng có thể nói là nhà đất cùng cửa hàng trong kinh thành gần một nửa đã thuộc về nàng.
Diệp Vân Thường hài lòng gật đầu, lên tiếng hỏi: “Còn việc kia thế nào rồi?”
Lúc này Phượng Nhi bước lên, nàng cũng mang một hộp gỗ tương tự của Phượng Vũ, đặt lên bàn sau đó mở nắp ra, bên trong là những tờ giấy đặt ngăn nắp, cung kính nói: “Dạ, đã làm xong theo lời người căn dặn, đây là tất cả các nơi người đã nói.”
Đây chính là khế nhà đất cùng cửa hàng ở tất cả thành trấn ở Vĩnh An quốc này.
Chỉ trong một tháng Diệp Vân Thường đã thu mua lại tất cả những nơi nàng cần.
“Người thì sao?”
“Dạ, cũng đã làm theo lời chủ nhân, tất cả đều ở phía sau hậu viện.”
“Ừm rất tốt! Trước mặt mắt cứ để chưởng quầy cũ quản lý những nơi đó, sau khi đào tạo người chúng ta xong sẽ thay thế tất cả.”
“Dạ chủ nhân!”
“Bây giờ dẫn ta đến xem những người mà hai ngươi chọn lựa một chút.”
Phượng Nhi đi trước dẫn đường cho Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc, đi đến phía sau hậu viện.
Sau khi băng qua các viện cuối cùng cũng đến nơi ở của những người kia, từ phía xa đã thấy bọn họ đang tập luyện. Bốn người che giấu hơi thở, lặng lẽ đứng bên ngoài nhìn những người kia. Bên trong có không ít người, không dưới trăm người, trai có gái có tất cả đều có độ tuổi ngang nhau khoảng mười ba mười bốn tuổi.
Một khắc trôi qua, Diệp Vân Thường nhẹ giọng nói: “Ừm, không tệ, hai ngươi rất có mắt nhìn người! Đi vào xem.”
Phượng Nhi đi trước, bước vào nơi những người kia, nàng vừa vào bọn họ cũng dừng việc tập luyện lại.
“Tất cả đều đến đây! Ta có việc cần thông báo.”
Mọi người có mặt đều đồng thanh đáp lại: “Dạ!”
Chờ tất cả đều tập hợp lại thành hàng, Phượng Nhi lạnh lùng nói: “Tất cả im lặng, hôm nay ta gọi các ngươi đến đây có một chuyện cần nói với các ngươi...”
Bên dưới hoàn toàn im lặng, lắng nghe những gì Phượng Nhi nói.
“Chắc chắn mọi người ở đây đều biết rõ, lúc đầu ta bỏ tiền mua lại các ngươi vì nguyên nhân gì có đúng hay không? Và ta cũng đã nói rõ là bọn ta không phải chủ tử của các ngươi mà là một người khác có đúng không?”
“Phải!”
Phượng Nhi gật đầu hài lòng, nàng nói tiếp: “Ừm, hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết chủ tử của các ngươi là ai...chính là hai người đang đứng đây! Họ là chủ tử của các ngươi cũng là chủ nhân của ta.”
Sau khi nghe nàng nói xong làm cho tất cả mọi người bên dưới đều ngạc nhiên, tò mò, ánh mắt mọi người đều dồn hết về phía Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc, không khí liền xôn xao bàn tán.
“Đây là ai?”
“Họ là người đã bỏ tiền ra mua chúng ta sao?”
“Ta không cảm nhận được linh lực của họ!”
.....
“Im lặng...”Ánh mắt Phượng Vũ lạnh lùng nhìn đám người phía dưới, cất giọng nói.
Phía dưới liền không còn tiếng nói nữa.
Diệp Vân Thường bước lên phía trước một bước, dùng ánh mắt lạnh nhạt đảo qua những người phía dưới một lượt, không nóng không lạnh nói: “Từ lúc các ngươi bước chân vào nơi này thì ta chính là chủ tử của các ngươi, những quy tắc của ta chắc chắn hai người bọn họ đã nói qua cho các ngươi rồi có đúng không?”
“Phải.”
Nàng nhận được câu trả lời, mỉm cười nói tiếp: “Ừm, hôm nay ta chính thức nói cho các ngươi biết chủ tử của các ngươi là ai. Ta gọi là Diệp Vân Thường bên cạnh ta là đệ đệ ta gọi là Diệp Trí Mặc.”
Nghe thấy nàng nói ra tên họ, bên dưới một lần nữa xôn xao lên, bọn họ không ngờ người mua họ lại là một phế vật, lúc đầu bọn họ không cảm nhận được linh lực hai người này không phải do linh lực họ cao mà là không hề có chút linh lực nào, những ánh mắt khinh thường, tiếng cười nhạo lại vang lên.
“Ta cứ tưởng là được một thế gia nào mua lại nhưng thế mà không ngờ là một phế vật...”
Phượng Vũ nghe tiếng bọn họ bàn luận phía dưới, tức giận định sẽ giáo huấn bọn họ một chút thì bị Diệp Vân Thường cản lại.
Diệp Vân Thường nở nụ cười, cất giọng nói: “Các ngươi biết người mua là ta...các ngươi không phục sao?”
“Một phế vật như ngươi thì có thể cho bọn ta được gì chứ? Còn không bằng để tự mình tranh thủ cơ hội một chút.”
“Được, nếu bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội...nếu như hôm nay các ngươi có người nào có thể đánh thắng được ta thì ta sẽ trả lại tự do cho người đó, tiền cũng không cần trả lại...còn nếu như không thắng thì từ hôm nay trở về sau mạng của các ngươi là của ta, lệnh của ta không được cãi! Các ngươi thấy thế nào?”
“Được, cái này là do ngươi nói, nói phải giữ lời.”
“Được.”
Nói xong, Diệp Vân Thường bước qua bọn họ, đi thẳng đến võ đài ở giữa sân, đứng giữa võ đài, lạnh nhạt nói: “Bây giờ ai là người đánh trước...”
Một thiếu niên y phục màu xanh lục bước ra khỏi hàng, người này có vẻ ngoài tuấn tú, dáng người cân đối, bước chân nhẹ nhàng, chân điểm nhẹ xuống đất, thân thể bay lên võ đài.
“Mời.” Diệp Vân Thường vươn tay ra trước nói.
“Được vậy ta sẽ không khách sáo.”
Nói xong tay rút thanh kiếm ra, vung kiếm đánh về phía Diệp Vân Thường.
Diệp Vân Thường vẫn đứng yên tại chỗ nhìn thanh kiếm kia đang bay thẳng đến mà chân không hề nhúc nhích.
Bên dưới nhìn cảnh tượng này không khỏi hít mạnh một hơi, đây là nàng ta muốn tìm chết sao? Tại sao không tránh mà vẫn đứng yên như vậy?
Thời điểm mọi người nghĩ Diệp Vân Thường sẽ chết dưới thanh kiếm kia thì một cảnh tượng làm cho bọn họ không thể tin được, ngạc nhiên đến há hốc miệng, mắt trừng to.
Khi thanh kiếm đến gần, chỉ cách trái tim Diệp Vân Thường chỉ một phân lại bị nàng dùng hai ngón tay kẹp lại, không thể nhúc nhích được nữa. Người thiếu niên kia cố gắng rút lại thanh kiếm nhưng hoàn toàn không thể.
Diệp Vân Thường mỉm cười, tay nhẹ nhàng thả lỏng, người kia vì dùng nhiều lực nên đã bị mất đà mà ngã ngửa ra sau, phía dưới nhìn cảnh tượng kia rất buồn cười nên đã cười to.
Bị mất mặt như vậy, người thiếu niên kia vô cùng tức giận, hắn đứng lên, một lần nữa đánh về phía Diệp Vân Thường, lần này không chờ hắn đến gần mà nàng nhẹ nhàng điểm chân xuống, thân thể liền biến mất trước mặt người thiếu niên kia, một giây sau một thanh kiếm lạnh lẽo đã đặt lên cổ người kia.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng hắn: “Đã phục hay chưa?”
Người thiếu niên kia bị thanh kiếm kia làm cho thân thể cứng ngắc, không dám nhúc nhích chỉ sợ sẽ mất mạng ngay tức khắc, hắn gật đầu lia lịa: “Phục rồi...ta phục rồi.”
Diệp Vân Thường hạ kiếm xuống, nhìn người bên dưới: “Còn ai muốn đánh nữa hay không?”
“Hừ! Để ta, chỉ là những trò múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”
Một thiếu nữ toàn thân y phục màu vàng nhạt, dung mạo xinh xắn nhảy lên võ đài.
“Được, xin mời cô nương.”
Toàn thân thiếu nữ kia toát ra khí thế, hai tay cầm loan đao bay thẳng đến Diệp Vân Thường.
Võ giả cấp ba!
Rất nhanh nhẹn, mầm non tốt đấy!
Diệp Vân Thường tay cầm thanh kiếm nhẹ nhàng vung lên, một luồng ánh sáng bạc bay ra, một chiêu này chỉ là một nửa linh lực của nàng mà thôi, nhưng cũng đủ để đáp trả cho chiêu của thiếu nữ kia.
Phía dưới cảm nhận được linh lực của Diệp Vân Thường liền hít một hơi lạnh.
Nàng là võ giả cấp bảy!!!
Không sai là võ giả cấp bảy!
Thiếu nữ kia vì cản một chiêu kia của Diệp Vân Thường mà đã bị trọng thương, phun ra một ngụm máu, đau đớn mà tay ôm ngực, vẻ mặt không tin được.
Diệp Vân Thường môi nở nụ cười, quay sang những người phía dưới nhẹ giọng: “Còn có ai muốn lên đây nữa hay không?”
Bên dưới hoàn toàn không một người nào dám lên tiếng.
Làm sao họ dám lên thách đấu với nàng...võ giả cấp bảy đó...lên đó tìm chết sao?
Nhưng không phải nói nàng là phế vật sao? Đây là có chuyện gì đã xảy ra?
Bọn họ thắc mắc cũng đúng thôi, vì một tháng trước người người đều có suy nghĩ này, chỉ khi nàng đến tham gia đại hội luận võ kia mọi người mới biết nàng không phải là phế vật mà những người ở trong căn nhà này thì lại hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài nên họ không biết tin tức kia.