Người áo đen lấy từ trong ngực ra một bình sứ, đổ ra một viên đan dược, không do dự nuốt vào.
Những người áo đen khác thấy hắn nuốt viên đan dược kia mà hốt hoảng la lớn: “Đại ca ngươi...”
“Không sao! Hôm nay ta phải gϊếŧ hắn, trả thù cho anh em chúng ta.”
Trong chớp mắt linh lực của người áo đen kia lại tràn đầy.
“Oanh!”
Khí thế cường đại tản ra trên người hắn, sắc bén còn mang theo sát khí nhanh chóng đánh về phía Lam Thiên.
Diệp Vân Thường kinh ngạc, không ngờ người áo đen kia lại quyết tâm muốn gϊếŧ chết Lam Thiên, ngay cả tính mạng của bản thân cũng không quan tâm. Hắn vậy mà dám dùng loại đan dược kia, tuy có thể hồi phục linh lực lại nhưng chỉ duy trì trong một lần đánh ra mà thôi, hậu quả sau đó sẽ là kinh mạch sẽ đứt đoạn mà mất mạng.
Người này như vậy mà lại rất có nghĩa khí, dám hy sinh bản thân chỉ vì muốn báo thù cho anh em của hắn.
“Tỷ...”
Lam Thiên thấy thế cũng không lùi bước mà sừng sững đứng trước cửa phòng, chuẩn bị tiếp một kích của người kia. Hắn cho dù chết cũng không được lùi bước, phải bảo hộ được Đại tiểu thư cùng Nhị thiếu gia.
Đúng lúc này, một cánh tay nhẹ đặt lên lưng hắn cùng một giọng nói không nóng không lạnh vang lên sau lưng.
“Ta sẽ không để ngươi chết.”
Một luồng ánh sáng xanh bắn ra từ phía sau lưng hắn bay thẳng đến người áo đen kia.
Hai cỗ lực lượng va chạm nhau trên không trung, lập tức chấn động xung quanh.
Người áo đen bị lực lượng màu xanh kia đánh lùi mấy bước, ánh mắt như thể không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Lam Thiên.
Linh lực kia? Võ giả cấp bảy? Không thể nào? Ở nơi này chỉ có người trong phòng kia là võ giả cấp bảy, nhưng không phải nàng đã bị hạ dược rồi sao? Làm sao có thể?
Mà lúc này trong cơ thể hắn cũng bắt đầu đau đớn, hắn cảm giác được kinh mạch đã đứt đoạn từng cái từng cái một. Hắn không cam tâm, vì sao hắn đã dùng đến thứ kia mà vẫn không gϊếŧ được người nam nhân kia?
Ngay khi người áo đen gục xuống, ánh mắt hắn nhìn anh em, huynh đệ hắn đang nằm trên mặt đất, máu chảy đầy sân.
Diệp Vân Thường từ phía sau Lam Thiên bước ra, nàng nhìn người áo đen đang quỳ trên mặt đất, hắn dùng ánh mắt đau lòng nhìn những người anh em đã bị Lam Thiên đánh trọng thương, nàng lạnh lùng lên tiếng nói: “Hối hận rồi? Đáng tiếc...đã muộn.”
Hối hận?
Phải. Hắn đã hối hận, ngày đó hắn không nên nhận công việc này, như vậy thì anh em hắn sẽ không xảy ra việc như ngày hôm nay.
Lam Thiên nhìn qua bên cạnh nhìn người thiếu nữ kia, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Đại tiểu thư không phải bị bất tỉnh sao?
“Muốn hỏi gì thì chờ giải quyết xong bọn họ, ta sẽ nói ngươi biết.”
Diệp Vân Thường lấy ra một bình sứ, đổ một viên đan dược màu xanh nhạt, đưa đến trước mặt Lam Thiên: “Uống vào.”
Lam Thiên không chút do dự cầm viên đan dược màu xanh nhạt bỏ vào miệng, nuốt xuống.
Diệp Vân Thường kinh ngạc hỏi: “Ngươi không sợ ta sẽ hạ độc ngươi sao?”
“Ta tin tưởng đại tiểu thư sẽ không như vậy.” Giọng nói Lam Thiên đầy sự chắc chắn cùng tin tưởng.
Diệp Vân Thường mỉm cười: “Ngươi tin tưởng ta như vậy? Nên nhớ trên đời này không nên tin tưởng quá nhiều vào một người nào cả vì lòng người rất khó đoán được! Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”
Lúc này Lam Thiên mới cảm giác sự khác thường trong cơ thể, linh lực đã hồi phục, nội thương cũng đã hồi phục, những vết thương bên ngoài cũng đã kéo mài chỉ trong chớp mắt. Đan dược này thần kỳ như vậy?
Diệp Vân Thường nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lam Thiên, cũng biết hắn đang kinh ngạc đến thế nào.
“Tiểu nhân đã khỏe rồi thưa đại tiểu thư.” Lam Thiên cung kính đáp.
“Ừm, rất tốt.”
Đám người áo đen nhìn cảnh tượng kia cũng vô cùng kinh ngạc, cặp mắt lộ ra bên ngoài đang trừng to nhìn sự thay đổi trên cơ thể Lam Thiên. Sau đó nhìn sang Diệp Vân Thường, ánh mắt không thể tin được.
Người này trong tay lại có đan dược thần như vậy thì làm sao có thể dễ dàng bị hạ dược được, như thế thì chỉ có một lý do đó chính là bọn họ đã bị lừa gạt.
Nghe tiếng động từ phía xa truyền đến, những người có mặt đều biết người trong phủ đã đến. Bọn họ muốn chạy chỉ có thể nói là không thể nào, đành phải chịu chết ở nơi này mà thôi, nghĩ vậy từng người từng người áo đen đều nhìn nhau, sau đó gật đầu, có lẽ là bọn họ chấp nhận sự thật, tay cầm kiếm đều đặt trên cổ, mắt đối mắt, cùng nói một câu: “Kiếp sau lại làm anh em tốt.”
Tất cả đều gật đầu đồng ý, tay cũng dùng sức, chuẩn bị kết thúc mạng sống, thì lúc này cánh tay bọn họ bị một vật gì đó đánh mạnh vào làm cho thanh kiếm rơi xuống đất, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Muốn tìm chết sao? Đâu có dễ dàng như vậy? Muốn chết cũng phải chờ sự cho phép của chúng ta mới được chết.”
Diệp Trí Mặc bước chân ra khỏi phòng, trong bàn tay còn cầm một vài viên đá nhỏ, cặp mắt hơi nheo lại, trên khuôn mặt là một nụ cười tươi nhưng lại làm người nhìn không khỏi một trận ớn lạnh sau lưng.
Người thiếu niên này rất nguy hiểm!
“Tỷ, bọn họ...tính thế nào đây?”
Diệp Vân Thường lúc này lấy từ túi ra một bình sứ, đưa cho Diệp Trí Mặc nói: “Cho họ sử dụng cái này.” Sau đó nàng quay sang nhìn Lam Thiên nói tiếp: “Ta có thể tin tưởng ngươi có phải không?”
Lam Thiên được hỏi đến thì lập tức cung kính trả lời không chút do dự: “Lam Thiên thề một lòng vì Đại tiểu thư cùng Nhị thiếu gia, có chết không thay đổi. Nếu như thay đổi sẽ bị thiên lôi đánh chết, muôn đời không được siêu thoát.”
“Được, vậy thì ta sẽ tin lời ngươi nói này, nếu như ngươi phản bội lại ta...thì không cần thiên lôi đánh ta cũng sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán.”
Diệp Vân Thường nói xong nhìn đám người áo đen đang tuyệt vọng mà quỳ dưới đất, người trong phủ cũng đang đến rất gần.
“Tiểu Mặc, đệ cho bọn họ dùng cái đó đi.”
Diệp Trí Mặc cầm bình sứ kia, chân bước lên vài bước, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người kia, mở nắp đổ ra mấy viên đan dược màu trắng, hắn nhìn mấy viên đan dược nở nụ cười tươi.
Lam Thiên biết đó là độc dược, mắt thấy Diệp Trí Mặc bước đến gần đám người áo đen, hắn lo lắng sợ bọn người kia vì dồn vào đường cùng sẽ làm bậy nên vội vàng muốn cản Diệp Trí Mặc lại: “Nhị thiếu gia, để ta làm cho.” Nói xong chân hắn cũng đã bước lên trước một bước thì bị một bàn tay cản lại.
Diệp Vân Thường giọng không chút lo lắng: “Không! Ngươi không làm được! Để đệ ấy làm việc này!”
“Nhưng...” Lam Thiên vẫn còn rất lo lắng mà nhìn Diệp Trí Mặc.
“Không sao, bọn họ không làm gì được hắn đâu, ngươi nhìn cách hắn làm mà học hỏi một chút.”
Lam Thiên còn đang lo lắng mà nhìn chăm chú Diệp Trí Mặc, sau khi nghe Diệp Vân Thường nói vậy càng thêm khó hiểu mà quan sát thật kỹ.
Diệp Trí Mặc nhìn viên đan dược trong lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng nắm bàn tay lại, chỉ trong nháy mắt mở bàn tay ra thì trong bàn tay hắn đã không còn mấy viên đan dược kia nữa mà thay vào đó là một nắm bột màu trắng, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, bột màu trắng kia như được điều khiển mà bay thẳng đến đám người áo đen kia, vô cùng chính xác mà bay vào mũi miệng bọn họ, sau đó không hề lưu lại một chút gì, người khác cũng sẽ không biết được.
Sau khi họ hít phải bột màu trắng kia cũng không cảm giác được nó có mùi vị gì, khó hiểu nhìn Diệp Vân Thường.
Diệp Vân Thường cũng nói cho họ biết đây là độc dược sẽ làm cho họ mất đi linh lực, mất cả giọng nói, cơ thể mất đi sức lực thì sẽ không thể chạy trốn được và loại độc này vào cơ thể sẽ biến mất, nó không màu không mùi không vị và sẽ không một người nào biết được.
Bọn họ nghe Diệp Vân Thường nói liền biết một điều rằng “Bọn họ đυ.ng vào người không nên đυ.ng rồi”.
“Đại tiểu thư, bây giờ bọn họ xử lý thế nào?”
“Ngươi trước mắt đem bọn họ nhốt vào phòng giam, sau đó đến gặp ta, lúc đó sẽ nói cho ngươi biết sẽ phải làm thế nào? Bây giờ ngươi cứ nói người là do ngươi bắt, ngươi hiểu ý ta chứ?” Diệp Vân Thường bình tĩnh nói cách giải quyết cho Lam Thiên nghe.
Lam Thiên nhìn người trong phủ đang đến trước cổng Tử Yên viện cũng biết người dẫn đầu là ai, phía sau còn có người của quan phủ kinh thành, hắn cũng không nói thêm gì chỉ gật đầu.
Nhìn những người đang chạy đến kia, Diệp Vân Thường nở nụ cười lạnh lẽo. Rất tốt! Rất tốt! Đến rất đúng lúc.
Diệp Vân Thường xoay người trở lại phòng, ngồi xuống ghế giả vờ bất tỉnh, chờ những người kia đến, Diệp Trí Mặc cũng quay lại trong phòng.
Người cũng rất nhanh đã đến trong sân viện, dẫn đầu là Diệp Bảo Dương đứng bên cạnh hắn là một nam nhân khoảng ba mươi mấy tuổi, trên người là y phục quan phủ, hắn cũng chính là quan tri phủ tại kinh thành, phía sau họ là binh lính cùng thị vệ trong Diệp phủ.
Lúc bọn họ đến nhìn cảnh tượng trong sân trong mắt có kinh ngạc, có tán thưởng, có hâm mộ.
Kinh ngạc là của quan tri phủ đại nhân, còn tán thưởng là của Diệp Bảo Dương, hâm mộ dĩ nhiên của các thị vệ trong phủ.
Không ngờ một mình Lam Thiên lại có thể đánh bại nhiều người như vậy mà hơi thở không chút xíu rối loạn, bình tĩnh mà đứng nơi đó, dù trên người có rất nhiều vết thương nhưng vẫn cố gắng chống đỡ không hề lùi bước.
Lam Thiên nhìn người đến vì không muốn họ nghi ngờ liền giả vờ bị thương nặng, giống như hắn không chống đỡ được nữa, quỳ một chân xuống, miệng yếu ớt nói: “Tiểu nhân tham kiến Lão gia, Doãn đại nhân!” Nói xong thân thể lung lay muốn đổ xuống.
Doãn Tùng thấy vậy liền bước nhanh đến, tay đỡ hắn đứng lên, nói: “Ngươi đã bị thương nặng như vậy thì không cần hành lễ đâu! Mau đứng lên đi.”
Lam Thiên đứng lên chấp tay cung kính: “Đa tạ đại nhân.”
Doãn Tùng nhìn đám người áo đen quỳ trên mặt đất, sau đó nhìn Lam Thiên hỏi: “Bọn họ là một mình ngươi đánh sao?”
“Dạ bẩm đại nhân, là do một mình tiểu nhân làm.”
“Ngươi? Một người?” Doãn Tùng nghi ngờ nhìn xung quanh, không tin hỏi.
“Dạ.” Lam Thiên không chút rối loạn, bình tĩnh trả lời.
Doãn Tùng không nhìn ra được chút gì trên khuôn mặt Lam Thiên, đành tin lời hắn nói, không truy cứu nữa. Lại quay sang nhìn đám người áo đen bên kia, lên tiếng hỏi: “Các ngươi là ai? Ai phái các ngươi đến đây? Đến vì mục đích gì?”
Không một người nào lên tiếng đáp lại.
Bọn họ muốn trả lời nhưng không mở miệng được, đành phải im lặng, còn một lý do khác là lời uy hϊếp của Diệp Vân Thường vẫn còn quanh quẩn bên tai bọn họ “Nếu như dám có một hành động gì thì sẽ đau đớn không thôi.”
Doãn Tùng không nhận được câu trả lời, cũng không tức giận chỉ nhìn bọn họ, sau đó quay sang Diệp Bảo Dương nói: “Diệp đại nhân, chuyện này nếu như đúng như những gì ta nghe được thì nên do bên bọn ta xử lí đi?”
Diệp Bảo Dương cũng tính toán sẽ giao việc này cho Doãn Tùng giải quyết nên hắn định đồng ý thì bị giọng nói cắt ngang.
“Doãn đại nhân, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi! Không giống như những gì người nghe đâu, thϊếp nói có đúng không lão gia?” Cao thị nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Diệp Bảo Dương.
Diệp Bảo Dương nhìn vợ hắn, nghe nói như vậy liền biết chuyện này một tay vợ hắn tạo ra nên vội vàng gật đầu, nói: “Phải! Phải! Hiểu lầm! Hiểu lầm thôi! Không phải thích khách gì hết.”
“Vậy chuyện này là sao? Bọn họ là ai?” Doãn Tùng nghi vấn hỏi lại.
Diệp Bảo Dương bị hỏi ấp ứng không biết trả lời thế nào thì Cao thị bên cạnh lại mỉm cười nói tiếp: “À~ bọn họ chỉ là...à bọn họ là đang tập luyện mà thôi! Dạo này có rất nhiều tệ nạn trộm cướp cho nên người trong phủ mới phải tập luyện để phòng ngừa một chút! Thϊếp nói có phải không lão gia?”
“Đúng là như vậy!” Diệp Bảo Dương chỉ biết gật đầu đồng ý.
“Tập luyện sao?” Doãn Tùng nhìn hai người đang diễn kịch trước mặt hắn, trong lòng cười lạnh.
“Phải đó Doãn đại nhân.” Diệp Bảo Dương nở nụ cười, gật đầu.
“Nếu Diệp đại nhân đã nói thế thì cứ như vậy đi. Vậy chuyện trong phủ ngài, ta là người ngoài cũng không tiện nhúng tay vào! Ta xin cáo từ trước, đã quấy rầy Diệp đại nhân rồi!” Tuy hắn không tin lời bọn họ nói nhưng họ đã nói như vậy, hắn cũng không thể làm khó được. Với lại chủ tử chỉ nói chỉ cần xác nhận hai người kia an toàn không sao là được, còn lại thì không cần quan tâm, như thế thì hắn đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Tại sao hắn biết hai người kia không có việc gì? Vì lúc nãy vừa nói chuyện cùng Diệp Bảo Dương, hắn đã dùng linh lực dò xét hơi thở của hai người kia, hơi thở bình thường, không có gì khác lạ là không sao, hắn cũng nên quay về báo cáo nhiệm vụ.
Còn mấy người áo đen này...cứ để cho chủ tử xử lý, dù sao bọn họ cũng không chạy thoát được. Tùy bọn họ vậy.
“Làm phiền Doãn đại nhân đã cực khổ đến một chuyến rồi.” Diệp Bảo Dương khách sáo nói.
“Không có việc gì, Diệp đại nhân đừng nói vậy, đây cũng là bổn phận của ta mà.”
“Phải, phải! Mời.”
“Được.”
Diệp Bảo Dương dẫn đường tiễn Doãn Tùng đi khỏi phủ, ở lại Tử Yên viện chỉ còn Cao thị, Lam Thiên cùng thị vệ.
Một thị vệ bước tới trước Cao thị cung kính: “Phu nhân, xử lý bọn họ thế nào?”
Cao thị liếc mắt nhìn đám người áo đen, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Đem bọn chúng nhốt vào nhà giam đi, chờ ta đến xử lý.”
“Dạ phu nhân.”
“Phu nhân giao bọn họ cho ta, nhất định ta sẽ cho phu nhân câu trả lời thỏa đáng.” Lam Thiên lạnh lùng nói.
Cao thị nhìn Lam Thiên, trong đáy mắt lóe lên tia dò xét, nhưng cuối cùng không nhìn ra được có gì khác thường, chỉ có biểu cảm ngàn năm không đổi của hắn, đó chính là lạnh như tiền, cấm người lạ lại gần.
“Được, vậy ta giao bọn hắn cho ngươi, làm sạch sẽ vào.”
Nói xong bà ta cũng không nhìn tới bọn họ, cũng không quan tâm tới hai người trong phòng kia nữa, xoay người đi thẳng ra khỏi Tử Yên viện.
Lam Thiên ra lệnh cho những thị vệ mang tất cả đám người kia xuống giam lại.
Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ trong sân viện, mọi người đều rời khỏi Tử Yên viện, chỉ còn một mình Lam Thiên vẫn còn đứng yên trong sân.
“Được rồi, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi! Ngày mai đến khu rừng phía bắc gặp ta.” Diệp Vân Thường bước ra khỏi phòng, đi đến bên cạnh Lam Thiên nhẹ giọng nói.
“Vâng, đại tiểu thư! Hôm nay người cũng mệt rồi, người cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ! Tiểu nhân cáo lui.”
Diệp Vân Thường gật đầu, quay người vào phòng, đóng cửa.
“Đệ cảm thấy Lam Thiên này thế nào?” Diệp Vân Thường ngồi xuống ghế, tay rót ly trà, không nhanh không chậm hỏi.
Diệp Trí Mặc cầm ly trà, vẻ mặt đăm chiêu, cặp mắt hơi nheo lại, suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng: “Đệ thấy hắn là một người rất trầm tĩnh, kiên định, cũng rất mạnh mẽ nhưng...thực lực hơi kém, đổi lại kinh nghiệm chiến đấu lại rất vững chắc, quan trọng hơn nữa là hắn vừa ý của tỷ.”
“Đệ sao lại nghĩ hắn vừa ý tỷ?”
“Nếu là người tỷ không cần, tỷ sẽ không cần phải làm nhiều việc vì hắn như vậy đâu, đệ là người hiểu tỷ nhất, không thể nào đệ lại không biết tỷ có suy nghĩ gì.”
“Vậy đệ có biết Lam Thiên này là ai hay không?”
“Tỷ có quen biết hắn?”
Diệp Vân Thường gật đầu, cầm ly trà uống một ngụm, nói tiếp: “Hắn chính là một trong những người lúc trước do cha chúng ta dạy dỗ, có thể nói hắn chính là đồ đệ của cha, nhưng người bên ngoài lại không hề biết việc này chỉ biết hắn là được cha mẹ nhặt ở ngoài đường, sau đó mang về để làm thị vệ trong phủ mà thôi, chỉ có ba người biết việc này đó là cha mẹ và tỷ, không ngờ lần này trở lại Diệp gia còn gặp lại hắn ở đây.”
Diệp Trí Mặc không ngờ Lam Thiên này còn là đồ đệ của cha mình.
“Thì ra là thế! Bởi nói làm sao đệ cứ thấy chiêu thức của hắn lại quen mắt đến vậy, thì ra hắn là do cha dạy dỗ mà thành.”
“Từ lúc chúng ta trở về đây, hắn đã không ít lần trợ giúp chúng ta, cho nên lần này tỷ muốn xem thử người này có dùng được hay không...được rồi, đệ về nghỉ ngơi, mai cùng tỷ ra ngoài một chuyến.”
Diệp Trí Mặc gật đầu đồng ý, đứng dậy về phòng.