- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta
- Chương 27
Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta
Chương 27
Sắc mặt Diệp Mộng Dao nháy mắt tái nhợt, thân hình mảnh mai lung lay như sắp đổ.
Nàng yêu Yến Mộ Phong, rất rất yêu, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến nam nhân mình yêu lại ở trên giường cùng nữ nhân khác làm chuyện đó, nàng đã cảm thấy trái tim rất đau, hận không thể lập tức chết đi.
Nếu như sau này nàng thấy cảnh tượng đó, không biết nàng có còn dũng khí để sống tiếp hay không.
Sắc mặt Diệp Bảo Dương chuẩn bị nổi giận nhưng chưa kịp mở miệng, một tiếng rống giận truyền đến mang theo lửa giận không nhỏ.
“Diệp Vân Thường, ngươi nói cái gì?”
Lúc này, Yến Mộ Phong đã ôm chặt lấy thân thể nhu nhược của Diệp Mộng Dao, ánh mắt thương tiếc: “Dao Nhi, ngươi đừng nghe nàng nói bậy! Sao ta lại có loại đam mê này?”
“Nhị hoàng tử” Diệp Mộng Dao gắt gao nắm chặt tay Yến Mộ Phong, hai mắt rưng rưng ngấn lệ, “Về sau người còn cưới nữ nhân khác vào phủ nữa sao? Sẽ làm những chuyện đó với các nàng sao? Sẽ để các nàng mang thai con của người sao?”
Đối với những câu hỏi kia, Yến Mộ Phong hơi ngẩng ra, mím môi, không biết nên trả lời nàng thế nào.
Thời gian dần dần trôi qua, ánh mắt mong chờ của Diệp Mộng Dao cũng dần ảm đạm theo, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Hắn luôn nói sẽ yêu nàng nhưng cũng đồng thời lại lên giường cùng nữ nhân khác, cái này mà gọi là yêu sao? Tình yêu vốn là ích kỷ, nàng không muốn cùng chia sẻ nam nhân mình yêu cùng người khác.
“Dao Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.” Yến Mộ Phong ôm chặt thân thể mảnh mai kia vào ngực, đau lòng nói, “Nàng là người mà cả đời ta yêu nhất.”
Chỉ đối xử tốt với nàng thôi sao? Nhưng điều nàng muốn là cả đời này hắn chỉ thuộc về một mình nàng mà thôi.
“Diệp Vân Thường!” Yến Mộ Phong phẫn nộ nhìn Diệp Vân Thường, rống lên: “Ai cho phép ngươi nói Dao Nhi như thế? Dù cho ngươi có ghen ghét cũng không nên làm tổn thương một nữ tử nhu nhược! Dao Nhi không phải là ngươi, nàng nhu nhược như vậy căn bản là không chịu nổi những lời nói đó của ngươi, lập tức xin lỗi Dao Nhi cho ta!”
“Hừ! Ghen ghét?” Diệp Vân Thường nở nụ cười châm chọc nhìn Yến Mộ Phong, “Ta ghen ghét với ai? Diệp Mộng Dao? Hay là vì ngươi mà ghen ghét? Với lại lời nói hôm nay ta đã nói ở Kim Loan điện, Diệp Vân Thường ta cả đời này kiên quyết không bao giờ gả cho một con ngựa giống, vị hôn phu của ta đời này chỉ được có một nữ nhân là ta, vậy hỏi ngươi có chỗ nào phù hợp với tiêu chuẩn này của ta hay không? Dù cho ta có mắt mù cũng sẽ không chọn người như ngươi.”
Ánh mắt của thiếu nữ này khiến cho sắc mặt Yến Mộ Phong liền thay đổi.
Đáy mắt nàng không có một chút tình cảm nào, chỉ có trào phúng cùng châm chọc. Thậm chí là còn có sự chán ghét mà hắn không muốn tin được.
Yến Mộ Phong không biết tại sao khi hắn đối diện với ánh mắt kia của Diệp Vân Thường, trong lòng lại có chút không thoải mái. Rốt cuộc là tại sao?
Bỏ qua sự khó chịu trong lòng, ánh mắt thâm trầm của Yến Mộ Phong lạnh lẽo: “Diệp Vân Thường, lập tức xin lỗi Dao Nhi!”
Diệp Vân Thường sau khi nghe những lời này, có xúc động muốn cười to. Dĩ nhiên nàng sẽ không làm như vậy.
“Ha ha, Yến Mộ Phong, ngươi lấy tư cách gì mà ra lệnh cho ta? Hiện tại ta và ngươi đã không có chút quan hệ nào nữa?”
Nói xong lời này, Diệp Vân Thường mặc kệ Yến Mộ Phong sắc mặt xanh mét, nắm tay Diệp Trí Mặc dần dần đi khỏi tầm mắt của mọi người. Mấy ngày trước nàng không muốn cùng họ phản kháng là vì không muốn nói nhảm với những người này mà thôi. Nhưng lại có vài người cho rằng nàng rất dễ bắt nạt hay sao. Hiện tại nàng cho bọn họ hiểu rõ, nàng không phải loại người chấp nhận im lặng mà cam chịu bị khi dễ.
“Cha, Nhị điện hạ, các người nhìn nữ nhân này đi!” Diệp Mộng Tuyết tức giận mà giậm chân, “Dù là bá tánh bình dân cũng không một ai làm được điều mà nàng đã nói, làm gì có nam nhân nào cả đời chỉ có một nữ nhân, nàng ta đúng là người nằm si nói mộng!”
Đột nhiên, nàng phản ứng lại, vội vàng bịt miệng mình, ánh mắt áy náy nhìn Diệp Mộng Dao: “Tỷ tỷ...ta...”
“Tỷ không sao.” Diệp Mộng Dao lắc đầu, đè nén đau đớn trong lòng nói: “Muội nói không sai! Cho nên, Nhị điện hạ, ta sẽ không trách người, trên đời này có ai có thể làm được một đời một kiếp một đôi chứ! Chuyện này chẳng qua là một người điên nói mộng mà thôi.”
Nói đến những lời cuối cùng, nàng dường như đang lẩm bẩm, nước mắt lại rơi xuống.
“Nhị điện hạ, ta chỉ cần trong lòng người có Dao Nhi, ta đã thấy mỹ mãn.”
Lời nàng nói làm cho trái tim hắn tê dại, vội vã ôm giai nhân vào ngực: “Dao Nhi, nàng yên tâm đi, cả đời này ta sẽ đối xử tốt với nàng, nhất định!”
“Khụ khụ” Diệp Bảo Dương ho khan hai tiếng, cắt đứt hai người đang ôm ấp âu yếm, “Nhị điện hạ, không biết vị này là...”
Lúc này Yến Mộ Phong mới hồi phục tâm trạng, vừa rồi hắn chỉ lo an ủi Diệp Mộng Dao mà lại quên mất sư phụ hắn cũng đang ở đây, vẻ mặt áy náy.
“Diệp gia chủ, Dao Nhi, đây là sư phụ ta, đan dược sư Hoàng Sơn Môn, Hư Trúc đại sư.”
Lời nói này giống như một tia sét trực tiếp đánh xuống đầu Diệp Bảo Dương.
Một lúc sau hắn mới hồi phục tinh thần, vội vã tiến lên, nở nụ cười nịnh nọt: “Thì ra là Hư Trúc đại sư đại giá quang lâm, vừa rồi là ta không biết thân phận của đại sư, nếu như có chỗ nào thất lễ thỉnh đại sư thứ lỗi cho ta.”
Hư Trúc đại sư gật đầu, ánh mắt nhìn đảo qua Diệp Mộng Dao sắc mặt đang tái nhợt nói: “Đây là vị cô nương mà Phong Nhi đã nói đến sao? Đúng là không tệ, ánh mắt Phong Nhi luôn rất tốt.”
Nghe được những lời này của Hư Trúc đại sư, sắc mặt của Diệp Mộng Dao cũng dần khôi phục, thẹn thùng mà nhẹ tựa vào ngực Yến Mộ Phong.
“Không biết vị cô nương vừa rồi là...” Hư Trúc nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
“Không dám giấu gì đại sư, đó là đại nhi tử của đại ca ta, mới vừa trở về Diệp phủ không lâu” Diệp Bảo Dương vội vàng trả lời, “Vì kinh mạch tắc nghẽn nên là một phế vật không thể tu luyện, hơn nữa không có ai quản giáo nàng cho nên mới dưỡng thành tính cách điêu ngoa tùy hứng, không xem ai ra gì như thế. Dao Nhi không ít lần bị nàng khi dễ.”
“À!” Hư Trúc đại sư làm sao biết được phế vật trong mắt hắn lại chính là thiên tài tuyệt thế mà Vân Hi đại sư đang âm thầm tìm kiếm.
“Lần này ta đến đây vì Phong Nhi nhờ vả, nghe nói lệnh nữ đã là võ giả cấp sáu, ta có một viên tăng linh đan, dùng xong có thể đột phá lên cấp bảy.”
“Cái gì?” Diệp Bảo Dương kinh sợ đến ngây người, tăng linh đan giúp cho thăng cấp? Không phải hắn nghe lầm?
Diệp Mộng Dao cũng quên mất chuyện vừa rồi, ngây ngốc nhìn Hư Trúc.
Hư Trúc rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái này, khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, một viên đan dược bắn về phía Diệp Mộng Dao: “Hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng.”
Diệp Mộng Dao nhận được đan dược, hơi cúi đầu, lông mi dài che giấu sự đắc ý trong mắt.
“Vâng, Hư Trúc đại sư, ta sẽ không để người thất vọng.”
Diệp Vân Thường, cho dù ngươi là đại tiểu thư của Chính phòng Diệp gia thì sao? Diệp Mộng Dao ta chỉ là tiểu thư của Nhị phòng thì sao? Vị hôn phu của ngươi yêu ta, cuối cùng ta còn được đan dược Hư Trúc đại sư luyện chế.
Tăng linh đan cao cấp này, có lẽ loại người như ngươi cả đời cũng đừng mong mà có được, mà những thứ này đều là ta đã đoạt được từ trong tay ngươi. Diệp Mộng Dao khẽ nâng mi, đầu vẫn cúi xuống cho nên không một ai phát hiện sự ngoan độc nơi đáy mắt nàng.
Hai tỷ đệ Diệp Vân Thường về tới viện Tử Yên, vừa bước vào phòng, Diệp Trí Mặc đã vội vàng hỏi: "Tỷ, hôm nay vào cung có việc gì sao? Còn người nam nhân lúc sáng là ai? Vì sao lại ở chung với tỷ..."
"Dừng, đệ để tỷ uống một ly nước rồi sẽ nói cho đệ biết có được hay không?"
Diệp Trí Mặc cầm bình trà trên bàn rót nước vào ly cho Diệp Vân Thường, ngồi yên một bên nhìn nàng uống nước.
"Ừm, chuyện là thế này..." Diệp Vân Thường nhàn nhạt, bình thản kể lại những gì hôm nay nàng đã trải qua cho Diệp Trí Mặc nghe.
Bỗng nhiên một tiếng hét to: "Cái gì?"
"Ừm, chuyện là như vậy đó, cho nên sau này đệ đừng kiếm chuyện với người kia nữa, biết chưa? Cho đến khi chúng ta đủ lớn mạnh thì một Vương phủ kia cũng sẽ không làm khó được bước chân của chúng ta." Diệp Vân Thường nhẹ giọng trấn an Diệp Trí Mặc.
"Vì sao lại là hắn? Nhưng tỷ yên tâm đi, đệ biết rõ chuyện gì nên làm và chuyện gì không, đệ sẽ không gây rắc rối cho tỷ." Diệp Trí Mặc gật đầu, lên tiếng hứa hẹn.
Hắn biết những gì tỷ tỷ nói đều là sự thật, hiện tại bọn họ không có chỗ dựa, không thể làm được việc gì, cho nên tiến vào Nhàn vương cũng là một ý tưởng không tồi. Bất quá...chỉ cần không làm gì quá đáng là được, có đúng hay không? Hừ!
Diệp Vân Thường nhìn thấy đáy mắt Diệp Trí Mặc lóe sáng, trong lòng nàng cũng biết hắn sẽ không nhớ lời nàng nói, đệ đệ này của nàng...haizz, không sao, không phải còn nàng sao, bất quá thì nàng lại đi dọn dẹp hậu quả cho hắn vậy, chỉ cần không làm nguy hiểm đến tính mạng là được rồi.
Diệp Vân Thường đem dược liệu mới mua được bày ra bàn, bàn tay nàng nhẹ nhàng xem xét những loại dược liệu kia. Sau khi đã lựa chọn được những loại dược liệu nàng cần, còn những dược liệu khác nàng bỏ vào túi.
Diệp Trí Mặc khó hiểu mà nhìn chăm chút Diệp Vân Thường, sau khi thấy nàng dừng động tác lựa chọn dược liệu thì lên tiếng hỏi: “Tỷ, đây là...tỷ muốn luyện đan sao?”
“Ừm, hiện tại tỷ muốn luyện chế đan dược cấp thấp Hồi xuân đan, cũng là loại đan dược bình thường nhất.”
“Vậy những loại còn lại...” Diệp Trí Mặc nhìn những dược liệu còn lại, ngập ngừng nói.
Diệp Vân Thường nhìn thấy ánh mắt hứng thú của hắn, nàng biết đệ ấy cũng có ý định gì với những dược liệu này: “Đều cho đệ.”
Diệp Trí Mặc nở nụ cười vui vẻ: “Cảm ơn tỷ tỷ! Vậy đệ sẽ không khách sáo! Tỷ làm việc của tỷ đi, đệ về phòng đây, không làm phiền tỷ nữa.”
“Được, nhớ đừng làm gì quá sức, đệ nhớ ngủ sớm!”
“Dạ, tỷ cũng vậy!”
Buổi sáng, ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Mặt trời lên cao, Diệp Vân Thường mới luyện chế thành công Hồi xuân đan.
Nhìn đan dược trên tay, nàng bất mãn nhăn mày: “Luyện chế đan dược cấp thấp mà tốn thời gian như vậy, xem ra về phương diện luyện đan ta còn phải cố gắng hơn nữa.”
Diệp Trí Mặc mở cửa phòng, hai mắt mông lung, ngáp một cái: “Tỷ, trời sáng rồi.”
“Tiểu Mặc, tỷ muốn đến tiệm để bán thuốc.”
Diệp Vân Thường cầm chặt Hồi xuân đan trong tay, ánh mắt lấp lánh, lần trước nàng chỉ có vài cây dược liệu 50 năm đương nhiên không cần để ý, nhưng lần này nàng sẽ không để bất cứ ai có thể nhận ra nàng.
Trên đường phố kinh thành nhộn nhịp, tiếng thét to của người bán hàng rong, tiếng ngựa chạy qua, mang lại một cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.
Lúc này, hai thân hình đơn giản, đầu đội mũ trúc bước vào một tiệm thuốc đông khách, không nói hai lời, ném một cái túi đến trước mặt chưởng quầy.
Chưởng quầy ngẩn ra một chút, cau mày mở túi ra, khi nhìn thấy vật bên trong, hắn rốt cuộc không bình tĩnh được nữa.
“Đây là...dược liệu trăm năm? Chỗ này đại khái có mấy chục cây đi?”
Tuy chưởng quầy đã gặp qua nhiều chuyện trên đời, cũng bị kinh sợ.
“Cô nương, ngươi xác định muốn bán hết chỗ dược liệu này?” Chưởng quầy nuốt nước miếng, kinh nghi bất định nhìn Diệp Vân Thường.
Vì đối phương dùng mũ trúc che khuất dung nhan nên hắn không thể nhìn rõ người đến là ai, chỉ có thể dựa vào thanh âm mà nhận ra người thần bí này là một nữ tử. Đương nhiên có thể lấy ra một lần nhiều dược liệu trăm năm như vậy, nhất định không phải người dân bình thường. Nhưng có một điều khiến chưởng quầy tò mò là làm sao nàng có nhiều dược liệu trăm năm như thế...
“Phải.” Diệp Vân Thường gật đầu, đôi mắt đen sau mũ trúc không chút gợn sóng, “Trừ những thứ đó còn có...Hồi xuân đan.”
“Hồi xuân đan?”
Chưởng quầy ngẩn ra, Hồi xuân đan tuy chỉ là đan dược cấp thấp nhưng ở đại lục này, đan dược sư rất được mọi người tôn kính, có thể lấy đan dược ra bán, đương nhiên hắn không dám coi thường.
“Cô nương, dược liệu trăm năm này, ta có thể trả mỗi cây 100 đồng vàng, còn về phần Hồi xuân đan phải để đan dược sư của Hồi Xuân Đường chúng ta giám định chất lượng rồi mới có thể định giá được, nếu cô nương tin tưởng Hồi Xuân Đường của chúng ta thì có thể tạm thời để Hồi xuân đan lại đây, ngày mai quay lại lấy tiền, như thế nào?”
Diệp Vân Thường bất động thanh sắc nhìn chưởng quầy, trầm tư một lúc rồi nói: “Danh tiếng của Hồi Xuân Đường, ta đương nhiên rất tin tưởng, nếu đã như vậy, ngày mai ta lại đến đây một chuyến.”
“Vậy thì đa tạ cô nương.”
Chưởng quầy thở phào, phân phó người mang tiền giao cho Diệp Vân Thường, nàng nhận tiền xong cũng không kiểm tra lại, trực tiếp rời đi...
“Dược liệu trăm năm, ha ha, không ngờ có nhiều dược liệu trăm năm đến như vậy.” Chưởng quầy cười tươi, tiện tay cầm một gốc dược liệu lên xem, nhưng vào lúc này nụ cười của hắn đột nhiên cứng đờ giống như nhìn thấy quỷ, hai mắt kinh ngạc trừng lớn.
Dường như không thể tin vào mắt mình, hắn vội vàng lấy một gốc dược liệu khác ra xem, tuy không quá rõ ràng nhưng ở gốc một cây dược liệu này đều có một ký hiệu nhỏ màu nâu nhạt.
“Đây là...đây không phải là dược liệu của Hồi Xuân Đường sao? Nhưng dược liệu của Hồi Xuân Đường ta đều biết rất rõ, sẽ không có nhiều dược liệu trăm năm như vậy, cũng không từng bị mất trộm, vì sao lại có trong tay nàng? Đúng rồi, hình như ta nhớ không nhầm thì trước đó không lâu có một thiếu nữ mua dược liệu năm mươi năm, dược liệu là tự tay hắn chọn ra, nhưng tại sao dược liệu năm mươi năm lại có thể biến thành dược liệu trăm năm được?”
Hắn xem xét lại lần nữa, không sai, đây đúng thật là dược liệu mà ngày đó hắn đã bán.
Nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Không được, ta phải đến gặp Vân Hi đại sư, chuyện này quá sức tưởng tượng của ta rồi.”
Dược liệu năm mươi năm chỉ qua mấy ngày lại có thể biến thành dược liệu trăm năm, sao có thể không làm cho chưởng quầy khϊếp sợ? Cần phải báo chuyện này cho Vân Hi đại sư!
“Ha ha ha, Ân lão, ván này ta lại thắng.”
Trong quán trọ, Vân Hi cầm quân cờ trắng nhẹ nhàng hạ xuống bàn cờ, cười ha ha, lên tiếng nói: “Thế nào? Ngươi đã phục rồi đi?”
“Vân Hi đại sư cầm kĩ cao siêu, Ân mỗ tâm phục khẩu phục.” Ân lão khiêm tốn cười cười.
Vào lúc này một thanh âm ngoài cửa truyền vào: “Vân Hi đại sư, chưởng quầy của Hồi Xuân Đường cầu kiến.”
“Hồi Xuân Đường?” Vân Hi nhíu mày, sau đó liền giãn ra, “Hồi Xuân Đường cũng coi như là một sản nghiệp của Hoàng Sơn Môn, đã thế cho hắn vào đi, không biết lúc này chưởng quầy đến tìm lão phu có việc gì.”
“Vâng, Vân Hi đại sư.”Người bên ngoài cung kính đáp, sau đó liền đẩy cửa phòng ra.
Một nam nhân trung niên mặc y phục màu xanh đi vào, vẻ mặt nôn nóng, lúc nhìn thấy Vân Hi ánh mắt lại sáng lên, bước nhanh vào hành lễ: “Thuộc hạ Phong Lăng tham kiến Vân Hi đại sư.”
“Phong Lăng phải không? Ngươi đến tìm lão phu có việc gì?” Ánh mắt Vân Hi nhàn nhạt, không nóng không lạng lướt qua nam nhân trung niên kia.
“Là thế này, Vân Hi đại sư, ngày hôm qua, Hồi Xuân Đường bán đi một số dược liệu năm mươi năm.” Tâm tình Phong Lăng tràn đầy kích động.
Nhưng sau khi nghe hắn nói như vậy, Vân Hi đại sư cau mày: “Chỉ có việc nhỏ như thế?”
“Không, không phải!” Phong Lăng gian nan nuốt nước miếng, run giọng nói: “Mới vừa rồi, vị cô nương kia lại đến bán dược liệu cho Hồi Xuân Đường...”
“Được rồi, loại chuyện này các ngươi tự mình xử lý, cũng không cần đến báo cáo với ta.” Vân Hi nhịn không được ngắt lời hắn, khuôn mặt già nua bất mãn nói.
“Nhưng mà...những dược liệu đó sau khi qua tay nàng thì lại biến thành dược liệu trăm năm.” Phong Lăng đầy một bụng ủy khuất, nếu không có chuyện quan trọng, hắn cũng không dám đến quấy rầy Vân Hi đại sư.
“Ngươi nói cái gì?” Vân Hi đứng bật dậy, vẻ mặt không thể tin, khϊếp sợ trừng mắt Phong Lăng, biểu tình của hắn làm cho Phong Lăng có chút sợ hãi, thanh âm cũng yếu đi vài phần.
“Cô nương đó mua một số loại dược liệu năm mươi năm, mới qua một đêm đã biến thành dược liệu trăm năm, dược liệu đó đúng là của Hồi Xuân Đường chúng ta đã bán ra. Vì trên đó có ký hiệu khá nhỏ, có lẽ cô nương kia không chú ý nên không phát hiện ra và đem bán lại cho Hồi Xuân Đường chúng ta lần nữa.”
Tuy hắn chỉ dùng mấy câu nhưng cũng đã kể lại rõ sự tình rành mạch.
Ân lão bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này lại có thể xảy ra hay sao? Nghe nói có một số người tài ba có thể hồi sinh được dược liệu khô héo nhưng chưa từng nghe nói có người có thể nâng cấp được tuổi thọ của dược liệu.
“Phong Lăng, ngươi nói thật chứ?” Vân Hi run sợ, nếu thật sự trên đời có loại người này, vậy chẳng phải sẽ hù chết người sao?
“Vô cùng xác thực, dược liệu đó điều qua tay ta lựa chọn, không thể không nhận ra.”
“Phịch!” Chân Vân Hi mềm nhũn ngồi trên ghế, hắn hít sâu một hơi, lên tiếng nói: “Ngươi biết tên họ, địa chỉ cô nương kia hay không?”
“Việc này...ta không rõ lắm, chẳng qua vì nàng muốn bán Hồi Xuân đan mà hiện giờ đại sư giám định không ở Hồi Xuân Đường nên ta đã hẹn nàng ngày mai quay lại lấy tiền.”
“Hồi Xuân đan?” Vân Hi hơi ngẩn ra, ánh mắt lóe sáng: “Đem ra cho ta nhìn thử xem.”
Hồi Xuân đan là loại đan dược bình thường nhất, người mới học cũng có thể dễ dàng luyện chế nhưng đối với cô nương có thể nâng cấp dược liệu, hắn cảm thấy rất có hứng thú với người này.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta
- Chương 27