Chủ quán trọ Dạ Nguyệt từ sớm đã nhìn hết những cảnh tượng đó vào trong mắt, nhưng cũng không ngăn cản những người kia chỉ đứng nhìn Cao Hạo Hiên bị đánh cũng không nói một lời. Ai biểu hắn(Cao Hạo Hiên) quá ngu ngốc làm chi, đáng bị đánh.
“Đứng nhìn đã đủ chưa?”
Một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của chủ quán, ngẩng mặt lên thì thấy một khuôn mặt đen xì mắt còn trừng hắn.
Chết thật! Hắn còn quên còn có người ở đây.
“Ai da! Khách quan, người đánh thật dũng mãnh nha!” Chưởng quầy liền đổi sang vẻ mặt nịnh nọt.
“Tống Nguyệt, ngươi đàng hoàng một chút cho ta!” Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của người kia Lưu Thiên liền chán ghét, gằn giọng nói.
“Ngươi đúng là một khúc gỗ cứng nhắc, không biết đùa! Ta thật tội nghiệp cho người nào thương ngươi!”
“Chuyện của ta không liên quan gì tới ngươi!” Lưu Thiên trừng mắt nhìn người được gọi là Tống Nguyệt kia.
Quán trọ Dạ Nguyệt là lấy tên của chủ quán để đặt, chữ Nguyệt trong Dạ Nguyệt chính là tên của hắn, gọi là Tống Nguyệt. Hắn là một nam nhân khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tinh xảo tươi cười mị hoặc, một đôi mắt phượng tựa hồ có thể câu đi hồn phách người khác. Mà lúc này đôi mắt kia không ngừng chớp mắt nhìn Lưu Thiên, trên môi nở nụ cười chọc người đánh.
Tống Nguyệt chọc ghẹo không được Lưu Thiên thì liền bỏ cuộc, không đùa nữa, hắn nhìn sang Yến Mộ Thành hiện tại đang trầm tư yên lặng không nhìn hai người đùa giỡn ồn ào. Tống Nguyệt nhìn vẻ mặt Yến Mộ Thành rồi quay lại nhóm người của Lưu Thiên, ánh mắt như đang xem hỏi “Chủ tử bị làm sao vậy?” nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc đầu như trả lời thắc mắc của hắn.
Bọn họ cũng không biết chủ tử họ bị làm sao nữa! Từ lúc từ biệt tiểu cô nương kia liền bị như vậy.
Thật ra Yến Mộ Thành bây giờ cũng không biết chính bản thân bị làm sao nữa, không hiểu tại sao khi nghe Cao Hạo Hiên nói đến nữ nhân phế vật Diệp Vân Thường của Diệp gia như vậy thì lòng lại khó chịu khác thường, cũng không thích nghe câu nói của hắn khi nói đến hôn sự của Nhị hoàng huynh với nữ nhân kia, càng vì hắn đem nữ nhân đó so sánh cùng một người khác liền muốn đánh người. Cho nên lúc đó liền ra tay đánh Cao Hạo Hiên một kích cho xả giận, nhưng đánh xong càng bực bội hơn trước, vì không hiểu được cảm xúc của hắn là thế nào đây.
Tại sao vì một nữ nhân không quen biết lại đem lại cảm xúc khác thường này?
Câu hỏi này làm Yến Mộ Thành suy nghĩ đến không quan tâm tới xung quanh có gì đang xảy ra.
Mà người nữ nhân được Yến Mộ Thành nghĩ đến thì hiện tại đang ngồi trên một chiếc xe kéo hàng cùng hai vợ chồng nông dân đang trên đường trở về nhà họ.
Tại sao hai tỷ đệ Diệp Vân Thường lại đi cùng hai vợ chồng này thì phải nói lại lúc đó hai người họ đang tìm người hỏi đường thì gặp hai vợ chồng người này đang kéo xe hàng từ trấn kế bên về để giao cho một thương nhân.
Diệp Vân Thường hỏi ra mới biết là chỗ hai tỷ đệ nàng mới đi ra là một khu rừng ở giáp ranh giữa thành Trường Không và thành Tịch U. Nàng nghe họ nói thành Tịch U thì bao nhiêu ký ức kia lại hiện ra trong đầu. Thành Tịch U cũng là nơi cuối cùng của gia đình ba người Diệp Vân Thường ở bên nhau.
Hai vợ chồng thấy hai tỷ đệ Diệp Vân Thường chỉ là một tiểu cô nương cùng một tiểu công tử nên nghĩ là hai người ra ngoài du ngoạn bị lạc với người hầu nên liền cho bọn họ quá giang xe kéo trở lại thành. Trên đường nghe hai vợ chồng nói Diệp Vân Thường biết không ít chuyện, chẳng hạn như Diệp gia bây giờ do Diệp Bảo Dương làm gia chủ, chẳng hạn như bây giờ trên đại lục, võ giả thì nhiều nhưng luyện đan sư lại ít ỏi đến đáng thương mà luyện đan sư có thực lực cao thì lại càng hiếm hoi.
Nói ra cũng vì mấy năm trước bị một thế lực thần bí nào đó truy sát luyện đan sư cho nên mới có hiện trạng như bây giờ. Luyện đan sư bây giờ rất được người khác kính trọng, không cần biết ngươi thực lực cao thế nào nhưng chỉ cần có thể luyện ra đan dược đều được người tôn kính như thần và đan dược cũng rất có giá trị rất cao, có thể nói là ngàn vàng khó đổi.
Nghe hai vợ chồng nói như vậy, Diệp Vân Thường liền biết tại sao năm đó cha mẹ bị truy sát. Nhưng nàngkhông biết là ai truy sát họ.
Thế lực thần bí?
Diệp Vân Thường cười lạnh trong lòng, có được tin tức này cũng không tệ, nàng sẽ từ từ tìm hiểu chuyện này. Sớm muộn nàng cũng sẽ biết được chuyện năm đó.
Sau đó hai tỷ đệ Diệp Vân Thường cùng đôi vợ chồng kia trở về thành Tịch U nhưng hai tỷ đệ nàng cũng không dừng chân lại lâu. Hai người dùng tiền mua hai con ngựa tốt rồi lại ăn một bữa cơm cùng mua một ít đồ dùng rồi lại lên đường. Đích đến của hai người họ chính là Diệp gia tại kinh thành Vĩnh An Quốc, thành Kính An.
Hai tỷ đệ Diệp Vân Thường cưỡi ngựa để ra khỏi thành thì có đi ngang qua quán trọ Dạ Nguyệt cũng nhìn thấy có một đoàn người nghiêm chỉnh đứng trước quán trọ nhưng hai tỷ đệ nàng cũng không quan tâm đến những việc không liên quan tới mình nên cũng không để ý giục ngựa chạy vượt qua đoàn người đó mà đi.
Khi vừa vượt qua thì ngựa của hai tỷ đệ Diệp Vân Thường do chạy nhanh mà kéo theo không ít bụi cát bay lên, nơi họ đi qua liền có tiếng la mắng của người khác vang lên: “Vội chạy đi đâu vậy không biết? Đi đầu thai à! Cưỡi ngựa chạy nhanh như vậy làm gì?” Diệp Vân Thường nghe thấy người đó nói như vậy thì có quay lại nói lời xin lỗi họ rồi sao đó quay lưng giục ngựa đi, không quay lại nhìn phía sau nữa.
Nên hai người họ không thấy được phía sau họ có hai cặp mắt nhìn theo bóng lưng họ mà nghi hoặc.
Tiểu cô nương(Tiểu công tử) kia sao lại nhìn quen mắt như vậy? Chắc không phải là họ đâu! Dung mạo không giống! Chắc chắn là nhìn nhầm rồi! Không ổn rồi! Tại sao lại nhớ tới họ!
Đó là suy nghĩ của chủ nhân hai cặp mắt kia, Yến Mộ Thành cùng Lưu Thiên, hai người họ đang đứng trước quán trọ Dạ Nguyệt ngược chiều với hướng đi của hai tỷ đệ Diệp Vân Thường vừa mới đi qua.
Yến Mộ Thành cùng Lưu Thiên không nhìn ra hai tỷ đệ Diệp Vân Thường là sự thật vì bây giờ hai người họ dùng khuôn mặt thật, khuôn mặt Yến Mộ Thành cùng Lưu Thiên đã nhìn thấy chỉ là thuật dịch dung của hai người họ tạo ra mà thôi. Hai người họ mới không ngu ngốc mà để người khác biết mặt thật của họ khi chưa tìm hiểu kỹ về người đó.
Diệp Vân Thường không hề biết sau khoảng nửa canh giờ sau khi hai người họ ra khỏi thành Tịch U thì cũng có một đoàn thị vệ y phục chỉnh tề ra khỏi thành, hướng của đoàn người đó cùng một hướng với hai người Diệp Vân Thường, hướng về kinh thành Vĩnh An Quốc, thành Kính An.
Bảy ngày sau...
Kinh thành Vĩnh An Quốc.
Thành Kính An.
Diệp Vân Thường nhìn cánh cổng to lớn, uy mãnh trước mặt, phía trên cổng thành là hai chữ to được khắc lên tường thành “Kính An”.
Kinh thành. Diệp gia. Ta đã trở về...
Hai người xuống ngựa, cầm dây cương dẫn ngựa bước từng bước vào thành, theo một đường quen thuộc hướng về Diệp phủ mà đi.
Thành Kính An là một thành lớn nhất trong Vĩnh An Quốc, cũng là một nơi phồn hoa, nhộn nhịp, giàu có và đông đúc nổi tiếng khắp đại lục. Khắp con đường, mọi hẻm nhỏ lớn đều vang lên tiếng người rao bán, cười nói. Nhưng những việc đó đều không ảnh hưởng tới hai người đang cầm ngựa đi trên đường lúc này. Họ vẫn bình thản mà đi qua con đường đó.
Lại thêm nửa canh giờ trôi qua...
Hai tỷ đệ Diệp Vân Thường đã đứng cách Diệp phủ một đoạn không xa, ánh mắt hai người nhìn chăm chú vào tấm biển có khắc hai chữ “Diệp gia” được mạ vàng uy dũng trên cao, miệng nở nụ cười lạnh lùng nói: “Diệp gia! Chúng ta đã trở về!”
Diệp Vân Thường nhìn hai chữ Diệp gia trên cao mà nở nụ cười lạnh lẽo, từng chuyện từng chuyện trong ký ức như hiện ra trước mắt cô, chuyện như mới xảy ra hôm qua mà thôi. Lần này nàng đã quay về, hy vọng bọn họ sẽ gánh nổi sự tức giận của mình. Nàng rất mong chờ ngày đó nha.
“Tỷ tỷ! Bây giờ chúng ta đi vào đây hay là đi nơi nào?” Diệp Trí Mặc nhìn Diệp phủ trước mắt hắn, vẻ mặt không chút cảm xúc nào, nhưng khi quay sang Diệp Vân Thường liền mỉm cười hỏi.
“Chúng ta đã đến đây thì cũng nên vào chào hỏi họ chứ? Tỷ nói có phải không?” Diệp Vân Thường nhìn chăm chú vào cánh cửa trước mặt, mỉm cười lên tiếng.
“Được! Tỷ đi đâu, đệ liền theo bồi tỷ!” Diệp Trí Mặc nở nụ cười tươi nhìn Diệp Vân Thường.
“Đi! Chúng ta vào đó.”
Hai người nhấc chân bước đến trước cổng Diệp phủ, vừa định bước vào thì bị hai cánh tay cản lại.
“Đứng lại! Ai cho các ngươi vào đây? Có biết chỗ này là chỗ nào không? Đi đi!” Người nói là một trong hai người gia đinh lên tiếng cảnh cáo.
“Nhờ ngươi truyền lời cho gia chủ của các ngươi là có Diệp Vân Thường đến gặp!” Diệp Vân Thường bình thản, không nhanh không chậm nói.
“Ngươi là thứ gì mà muốn ta truyền thì ta phải đi? Còn muốn gặp gia chủ của bọn ta? Hừ! Lúc chúng ta còn nói chuyện nhỏ nhẹ thì các ngươi nên đi nhanh đi, nếu còn không đi đừng trách bọn ta dùng bạo lực với các ngươi!” Gia đinh kia nói xong liền lấy tay xua xua hai tỷ đệ Diệp Vân Thường ra ngoài.
“Ngươi...” Diệp Trí Mặc định đáp trả lại người gia đinh kia thì nghe có giọng nói vang lên cắt đứt câu hắn đang nói.
“Chuyện gì mà ồn ào trước cửa vậy?” Một giọng nói của nam nhân, sau đó một người từ trong Diệp phủ bước ra. Đó là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc y phục màu xanh dương, khuôn mặt thon dài, mắt nhỏ dài hơi xếch lên tạo cho người khác một cảm giác người nam nhân này rất gian xảo, đầy mưu mô xảo quyệt.
Nhìn thấy người nam nhân trung niên bước ra thì hai gia đinh kia liền cung kính nói: “Diệp quản gia! Không có gì! Chỉ là hai kẻ không biết tốt xấu mà thôi!”
Lúc này nam nhân trung niên mới chú ý tới ngoài cửa còn có hai người, một thiếu nữ và một thiếu niên đang đứng đó. Sau khi hắn nhìn rõ hai người kia một lần, sau đó hình như nhớ đến cái gì đó. Cặp mắt nam nhân trung niên liền trừng to hai mắt nhìn chằm chằm hai người đang đứng trước mặt hắn, trong ánh mắt còn có tia hoảng hốt không nhỏ.
Diệp Vân Thường sau khi thấy người nam nhân trung niên kia bước ra thì nàng cũng nhận ra ông ta. Nam nhân trung niên chính là Diệp quản gia, tên gọi là Diệp Trúc Viễn. Ông ta cũng là một trong những người chèn ép nàng lúc còn ở Diệp gia. Nàng mở miệng nói: “Diệp quản gia! Ngươi còn nhớ ta là ai không?”
Diệp Trúc Viễn sau khi nghe thiếu nữ kia gọi hắn thì vẻ mặt càng thêm hoảng hốt còn có chút run rẩy.
“Ngươi là...không thể nào! Ngày hôm đó không phải là ta đã nhìn thấy ngươi...” Dường như Diệp Trúc Viễn biết đã lỡ lời liền không nói hết câu đó mà dùng ánh mắt dò xét người Diệp Vân Thường như đang xác nhận gì đó.
Bỗng có một giọng nam nhân khác vang lên, trong giọng nói có chút tức giận.
“Diệp quản gia! Ta kêu ngươi đi chuẩn bị xe cho phu nhân cùng tiểu thư ra ngoài! Ngươi không đi còn đứng đó làm gì?” Sau đó hắn trở giọng dịu ngọt nói tiếp: “Phu nhân! Ngươi nhớ những gì hôm nay ta đã dặn dò chưa?”
Một giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ đáp lại, “Thϊếp đã nhớ rồi! Chàng đã nói những ba lần rồi đó! Ta còn không nhớ được sao? Chàng chờ ta đem tin tốt về cho chàng!”
“Được! Ta chờ tin tốt của phu nhân! Hai người đi sớm về sớm!”
Lời nói vừa dứt thì lọt vào mắt tỷ đệ là ba người, một nam nhân khoảng ba mươi mấy tuổi, hắn có dung mạo có chút tương tự với hai tỷ đệ Diệp Vân Thường. Người thiếu phụ thì trẻ hơn tuổi dưới ba mươi, khuôn mặt được trang điểm thật kỹ, dáng người thướt tha, quyến rũ động lòng người, theo sau thiếu phụ là một tiểu cô nương còn rất trẻ tầm mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt cũng được trang điểm xinh đẹp, dáng người nhẹ nhàng.
Diệp Vân Thường nhìn một nhà ba người vừa bước ra, miệng nở một nụ cười đầy thâm ý. Nàng bước đến trước mặt họ gọi một tiếng: “Nhị thúc, người còn nhớ ra tiểu nữ là ai không?”
Ba người đang vui vẻ nói chuyện thì nghe có người nói chuyện trước mặt thì ngẩng mặt nhìn nơi phát ra giọng nói đó. Sau khi thấy rõ người đến là ai, vẻ mặt của bọn họ đều giống như vẻ mặt của Diệp quản gia khi nhìn thấy Diệp Vân Thường. Đều là hoảng hốt cùng hoảng sợ.
Diệp Trí Mặc nhìn vẻ mặt của bọn họ, khó hiểu mà lên tiếng: “Tỷ tỷ! Bộ dạng của chúng ta đáng sợ như vậy sao? Tại sao nhìn thấy chúng ta đều có vẻ mặt này?”
Diệp Vân Thường nở nụ cười tươi đáp lời hắn: “Không phải vậy đâu! Do họ thấy chúng ta trở về liền vui mừng nên không biết nên nói gì thôi! Tiểu nữ nói có đúng không Nhị thúc? À chắc phải gọi là Diệp gia chủ!”
Người được gọi là Diệp thúc cũng chính là Nhị thiếu gia Diệp gia, Diệp Bảo Dương. Sau khi cha nàng Diệp Bảo Minh biến mất thì ông ta liền lên chức gia chủ Diệp gia. Bên cạnh là thê tử Cao thị cùng con gái Diệp Mộng Dao.
“Ngươi là...Diệp Vân Thường!” Diệp Bảo Dương lên tiếng hỏi lại, trong giọng nói vẫn còn sự hoảng sợ, mắt hắn trợn trừng nhìn Diệp Vân Thường như thế không dám tin vào mắt mình nữa.
Diệp Vân Thường nhìn vẻ mặt ông ta mà cười lạnh trong lòng, chuyện năm đó chắc người thúc thúc này cũng có một phần trong đó rồi. Nhưng bên ngoài nàng vẫn giữ vẻ mặt vui mừng như tìm được người nhà.
“Nhị thúc! Người còn nhận ra một người cháu gái như ta thật tốt quá!” Diệp Vân Thường nở nụ cười tươi lên tiếng đáp lại.
“Không thể nào! Không phải ngươi bị rớt xuống vực thẳm kia rồi sao? Ngươi còn sống?” Cao thị hoảng sợ nói. Diệp Bảo Dương thấy thê tử hắn lỡ lời thì dùng ánh mắt trừng Cao thị một cái, dường như Cao thị cũng biết nàng nói nhiều quá thì im lặng không nói gì nữa.
Trong ba người thì Diệp Bảo Dương cùng nữ nhi của ông ta là có thể bình tĩnh trong hoàn cảnh này, tuy Diệp Bảo Dương có kinh ngạc cùng hoảng hốt nhưng hắn lấy lại bình tĩnh nhanh hơn những người ở đây. Miệng Diệp Bảo Dương nở nụ cười, nhấc chân bước đến trước mặt Diệp Vân Thường tỏ vẻ hắn cũng rất vui mừng khi gặp lại nàng. Hắn diễn rất giống nếu như trong ánh mắt hắn không có tia sắc lạnh thì lại càng hoàn hảo.
“Thường nhi! Ngươi còn sống! Thật tốt quá! Tốt quá rồi!”
Diệp Vân Thường nhìn khuôn mặt đang mỉm cười giả dối của ông ta, nàng liền buồn nôn, quá giả tạo rồi. Nếu như nàng không biết con người Diệp Bảo Dương như thế nào thì có lẽ cũng tin ông ta thật sự vui mừng khi thấy nàng còn sống.
Diệp Trí Mặc đứng đó thu hết những vẻ mặt của những người đó vào trong mắt, hắn liền hiểu được một chút chuyện khi xưa của cha mẹ và cả tỷ tỷ hắn đã trải qua những gì. Diệp Trí Mặc nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào những người đang đứng trước mặt Diệp Vân Thường.
Được lắm! Rất tốt! Nếu các ngươi đã có gan làm việc thương tổn người thân của Diệp Trí Mặc hắn thì cũng có mạng nhận lấy kết quả đó. Hắn sẽ từ từ chơi đùa với các người! Hy vọng các người sẽ kiên trì được đủ lâu để chơi đùa cùng hắn.