Thất thiếu lần đầu, N2 thất truyền.
Thất thiếu gia nhìn N2 cười yểm như hoa, nhưng phun ra những điều tàn khốc.
N2 nói: "Tiểu bánh ngọt, chào cậu"
N2 nói: "Tiểu bánh ngọt, hẹn gặp lại!"
N2 nói: "Xin lỗi a, không thể chờ đến cậu lớn rồi! Vì thế không thể làm gì khác hơn là ăn trước lại nói!"
N2 nói: "Thật không tiện, nghĩ tới đây có thể là lần cuồng hoan cuối cùng, vì thế không biết kiểm soát, làm đau cậu, lần sau sẽ không... Ân, sẽ không có lần sau..."
"Gặp lại đi!" Cậunói.
"Vẫn là không thể gặp lại! Không bằng không gặp! Có thể ta trước khi chết dáng vẻ sẽ khá xấu, sẽ doạ đến cậu!" Hắn cười nói câu cuối cùng.
Thất thiếu thân thể rất đau, nhưng là tâm càng đau. Cậu không nghĩ tới chính mình cũng sẽ có một ngày bi thương như thế. Như là có một con sâu quỷ dị, từng chút từng chút đυ.c nát trái tim của mình...
Hạnh phúc vừa mới tới, liền bị rơi vào vực thẩm.
Ánh mặt trời chỉ chiếu vào một góc, liền lặng yên.
Chẳng trách hắn sẽ nói "Tà dương vô hạn được, chỉ là gần hoàng hôn", chẳng trách hắn thản nhiên như thế, rồi lại như siêu thoát, chẳng trách hắn khác với tất cả mọi người như vậy.
Cậu liền biết, hiện tại tất cả nhân loại ít nhiều đều có chút không trọn vẹn, thế nhưng chỉ có N2 là hoàn mỹ, chắc có gì đó quái lạ... Không nghĩ tới bề ngoài xem ra hoàn mỹ, trả giá thật sự đắt...
N2 ngay ở ngay dưới mắt cậu, cùng cậu phất tay chia tay, trước khi chia tay, thâm tình hôn trán của cậu một cái, dáng vẻ vạn phần sủng nịch.
Cậu cảm thấy, có thể N2 ở một giây kia, đối với cậu cũng có một tia lưu luyến.
N2 quay đầu, hai tay cắm vào khố túi, huýt sáo, tiêu sái mà rời đi.
Thất thiếu gia một đời cũng không có chật vật qua như thế, hai chân của cậu run lên, căn bản không đứng dậy nổi. Cậu ở trong phòng tắm như con rắn chết, trôi nổi trong bồn tắm, cậu cắn môi của mình, không tiếng động mà chảy nước mắt.
Mối tình đầu chỉ có một ngày, liền kết thúc.
Hắn như con rối, trong bồn tắm thật lâu, mãi đến tận nước lạnh lẽo như hồ nước mùa đông, mãi đến tận tà dương hào quang lần thứ hai nhuộm đầy thảm màu trắng...
Thất thiếu để chân trần đi tới phòng khách, trong phòng khách còn có khí tức N2. Trên giường khắp nơi bừa bộn, khắp nơi là chứng cứ bọn họ đã hoan ái, lông chim màu sắc rực rỡ của rơi mất một chỗ.
Thất thiếu đỡ eo, chân có chút mỏi, cậu ngồi ở trên giường, nhẫn nhịn cả người đau đớn khôn kể, nhô lên cuối cùng một điểm khí lực, gọi điện thoại cho tiếp tân.
"Ta là Thất thiếu, giúp ta gọi ta số 40 quản gia lại đây, còn có số 71 bác sĩ, cảm tạ!"
Quản lí nghe điện thoại rất kinh ngạc, bởi vì Thất thiếu lại đối với hắn nói tiếng "Cảm ơn!"
Ngày hôm qua, vị Thất thiếu kia không phải là nói như vậy, Thất thiếu mắng hắn óc heo, Thất thiếu còn mắng cả nhà của hắn đều là đầu người não heo, lúc mới sinh ra chỉ mang theo cuống rốn, quên mang não... Chỉ vì hắn khi sắp xếp gian phòng, cái rương kia nhấc sai gian phòng, để cậu ta chờ lâu năm phút đồng hồ...
Người kia thực sự là Thất thiếu sao? Đột nhiên đổi tính? Quá kinh sợ!
Thất thiếu nằm nhoài trên giường giải phẫu trắng nõn, số 71 bác sĩ làm cho đèn đuốc trong phòng sáng choang, sáng đến khiến người ta không mở mắt nổi.
"Cần chuẩn bị gây tê không? Hoặc là dùng chút thuốc giảm đau?" Số 71 bác sĩ là một đại thẩm ôn nhu.
"Không cần, tốt nhất để ta nhớ kỹ loại đau này, đau đến ghi lòng tạc dạ!" Thất thiếu quật cường cắn môi, thấp giọng nói: "Một ngày nào đó lão tử sẽ ép trở về, đừng tưởng rằng giả chết là có thể tránh được một kiếp, chút trò mèo ấy lừa gạt không được tiểu gia!"
Số 40 quản gia bình tĩnh đứng ở một bên, một câu nói cũng không dám nhiều lời.
Hắn bị Thất thiếu mắng, biết nói nhiều sai nhiều, nếu như trầm mặc, chí ít sẽ không bởi vì nói sai mà có tội.
Đương nhiên, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu chủ nhân thảm như vậy... Tiểu tử răng nanh răng nhọn, lúc này là cắn vào tấm sắt sao? Ngày hôm trước vẫn cùng hắn ồn ào "Ta muốn thượng N2, lập tức liền muốn thượng N2, ta sẽ mạnh mẽ xuyên qua hắn, để hắn xin ta khoan dung!"
Luôn miệng nói muốn thượng người ta, ngược lại chính mình bị người chà đạp đến triệt để như thế...
Số 40 quản gia trên mặt lộ ra vẻ mặt thương xót, như đánh sương, ưu sầu mà nhìn mình chủ nhân đang khâu... Nhưng đầy bụng chân chính là trăm phần trăm cười trên sự đau khổ của người khác... Ha ha, không nghĩ tới tiểu tiện nhân rốt cục bị người thu thập, vỏ quýt dày có móng tay nhọn a! Ha ha ha ha!
Số 71 bác sĩ rốt cục làm xong, chuyên nghiệp nói tiếng: "Kết thúc!"
Thất thiếu từ trên giường xuống, phát hiện quả nhiên có thể đi di chuyển, vội vã không nhịn nổi mà mặc quần áo tử tế, cùng quản gia nói: "Mang ta đi tìm lão nhị XP gia, ta muốn tìm hắn tính sổ!"
Quản gia bận rộn phái tài xế lại đây chở cậu đi.
Gian phòng chỉ để lại số 71 bác sĩ cùng số 40 quản gia, hai mặt nhìn nhau.
"Hắn bị người khác bạo lực xâm phạm, cần phải nói cho lão gia không?" Số 71 bác sĩ hỏi.
Số 40 quản gia nhàn nhạt trả lời: "Sự tình làm lớn, nhất định sẽ có người bị tra tấn phạt xử trí. Xâm phạm người bay lượn vị thành niên, là tội chết."
"Nhưng là..."
Quản gia đánh gãy nàng: "Thất thiếu tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là hết thảy bên trong các thiếu gia đều có tâm cơ, ngươi có từng nhìn cậu ta bị thiệt thòi chưa?"
"Vậy còn thật không có..."
"Cậu ta ngày hôm trước lại trộm cầm một phần xuân dược cực phẩm, ở bên trong kho thuốc tư nhân của Ngũ thiếu..."
"A? Ngươi là nói cậu ta... Đây là cố ý? Lẽ nào Thất thiếu tính tình ác liệt như thế, lại là một tiểu M?"
"Không chắc là tự làm tự chịu, ai biết? Vì thế chuyện lần này, chính cậu ta không có truy cứu, chúng ta cũng không cần nhiều chuyện. Phải biết, ngày hôm qua người cùng cậu ta hẹn hò, là người cậu ta phi thường yêu thích, nếu như người kia bị đưa lên đoạn đầu đài, cậu ta một khi lòng đau, truy cứu lên là ai chọc ra, tra được hai ta, chúng ta sẽ chết rất khó coi."
Số 71 bác sĩ lông chim đẹp đẽ run lên, khoát tay nói: "Vậy hôm nay ta cái gì cũng không thấy không nghe, chẳng hề làm gì cả..."
Số 40 quản gia cũng nhún nhún vai: "Đúng, ta cũng không có, ta ngày hôm nay chính đang nghỉ ngơi."