- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!
- Chương 240: Phiên ngoại 10: Sinh hoạt tính phúc của N2 và Tiểu Thất
Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!
Chương 240: Phiên ngoại 10: Sinh hoạt tính phúc của N2 và Tiểu Thất
Editor: Gia Nghi.
Beta: Gia Nghi.
"Thất trư, rời giường đi..." N2 sau khi rời giường làm nửa giờ vận động, con heo lười trong chăn vẫn như cũ duy trì nguyên trạng, ngủ đến đất trời tối tăm.
"Thất trư, nhanh rời giường lên một chút, nếu không rời giường sẽ đến muộn đó!" N2 không còn cách nào khác, đành lựa chọn bài cũ "Hôn tỉnh"...
Tiểu Thất uỵch cánh sặc sỡ rực rỡ, bán nheo lại mắt mông lung, làm nũng nói: "Em thích hương nước súc miệng hôm nay của anh, là hương bạc hà sao?"
N 2 còn mặc áσ ɭóŧ vận động, bởi vì là vừa rèn luyện, trên trán chảy xuống mồ hôi, toả ra khí tức hormone nam tính nồng nặc. Râu tua tủa của N2 cọ xát cằm non mềm của Tiểu Thất...
N2 yêu đôi môi của tiểu hẹp hòi này không rời, nhưng làm bộ cau mày nói: "Bảo em buổi tối đừng ăn nhiều Ba La như vậy, em không nghe, hơn nữa còn không đánh răng, hiện tại hôn anh đầy miệng vị Ba La..."
Hẹp hòi rốt cục bị làm tức giận: "Ghét bỏ cũng đừng hôn em nữa! Hừ..."
N2 cưng chiều mà nhìn hẹp hòi từ trên giường nhảy lên một cái, giận đùng đùng đi đánh răng, rốt cục vui mừng Tiểu Thất ngày hôm nay sẽ không đến muộn...
"Em chán ghét chế độ đánh thẻ ở đại học, Dực quốc chết tiệt này thực sự là không hề tự do, không hề nhân quyền!" Hẹp hòi một bên rửa mặt một bên tức giận nhổ nước bọt.
"Nhanh lên một chút, chúng ta đến dành thời gian! Phi thuyền đã khởi động... Anh chở em!" N2 cầm đồng phục học sinh, mặc trên người Tiểu Thất, liền lôi cậu đi ra ngoài.
"Mới không muốn anh đưa, chuyện đêm Ba La em còn chưa tha thứ cho anh đâu..." Tiểu Thất ôm quyền, trợn mắt nhìn.
"Được rồi, chuyện ngày hôm qua em đại náo trường quay phim, anh còn chưa tính sổ em..." N2 lập tức áp chế cậu lại, không nói lời nào mà ôm cậu.
Sau đó, phi thuyền liền bắt đầu chuyển động, xuất phát hướng về học viện âm nhạc Dực quốc. Đây là một đại học dòng âm nhạc Dực quốc, cũng là một trong học viện đỉnh cấp thế giới. Chẳng ai nghĩ tới, sức mạnh của ái tình khổng lồ như thế, để một phần tử chán học aka Tiểu Thất, có thể lấy thành tích khó mà tin nổi thi đậu sở học viện này.
Mục đích của Tiểu Thất rất đơn giản, cậu muốn N2 hát khúc hát mà mình viết, tự mình phổ nhạc, tự mình ghi lời.
Mà N 2 còn cười trả cậu một câu: "Vậy em ít nhất phải thi đậu một học viện âm nhạc, mới có tư cách nha..."
Tiểu Thất kìm nén cơn giận, nỗ lực ba năm rưỡi, cậu thi đậu thật!
Ngày hôm nay là thứ hai, Tiểu Thất phải đi học, cuối tuần qua Tiểu Thất đại náo trường quay phim, vừa nhìn thấy cảnh thân mật đã mắng người diễn cùng N2 đến long trời lở đất. Mắng cô ta khắp toàn thân từ trên xuống dưới không xót một chỗ, mắng lông mi, chê khóe mắt, chê mũi, chê ngực, chê mông, chê não. Ngay cả từ trong miệng cũng không tha. Đại hồng thủy lũ lượt quét tới, vị "Diễn viên" kia tức giận đến suýt chút nữa nhảy lầu...
Tuy rằng gian phòng có chút tin tức ngầm, nhưng dám chỉ vào mũi cô ta ác miệng, Tiểu Thất xem như là người đầu tiên trong lịch sử...
Liền như vậy, suýt chút nữa huyên náo không thể tách rời ra. Tiểu Thất cùng N2 ở nhà một trận đại náo nữa. Tiểu Thất như vậy đã không phải lần đầu tiên, hơn nữa càng ngày càng không thể nói lý, N2 quyết định lần này nhất định phải cứng một chút, để cậu giác ngộ...
Nhưng cuối cùng sự kiện hai người đại náo, vẫn như cũ khi Tiểu Thất cởi hết trần trụi mê hoặc, hai người lăn tới trên giường đại chiến ba trăm hiệp thì kết thúc...
N2 lần này xác thực rất cứng... Ý cười vẫn sủng nịch đến coi trời bằng vung như cũ...
"N2, trường quay phim chỉ còn chờ một người, ngươi ở đâu?" Reid phát tới điện thoại video khẩn cấp cho hắn, giận đùng đùng hỏi hắn.
"Đang đưa Tiểu Thất đi học!" N2 bình tĩnh trả lời.
"Ơ hay, đến cùng cậu ta là phụ tá của ngươi, hay là ngươi là trợ lý của cậu ta? Lại còn muốn ngươi tự mình lái phi thuyền đưa cậu ta đến trường? Làm cái gì a! Ngươi có nghĩ tới ngươi hiện tại làm lỡ một giờ, sẽ khiến ta thiệt thòi đi bao nhiêu tiền hay không? Đủ để thuê một trăm tài xế, một trăm bảo mẫu!" Reid phẫn nộ, hắn có lúc thật muốn ném cây rụng tiền này đi nhưng hết cách rồi, nhìn mặt hắn cùng Tiêu Tiễn giống nhau đến mấy phần, có lúc cũng thật là không xuống tay được... Nếu như những nghệ nhân khác, sớm "đá" đi rồi!
"Nhưng mà, người khác là người khác a, không giống nhau nha. Ta đưa em ấy đến trường xong ngay lập tức sẽ chạy tới trường quay phim, khoảng chừng nửa giờ, ta bảo đảm!" N2 cúp máy, chặn hết mấy lời Reid. Dám treo điện thoại của BOSS, hắn cũng coi như là người đầu tiên.
Tiểu Thất giận đến có chút thở phì phò, nhưng nghe những đồng thoại này, trong lòng đột nhiên trở nên cực kỳ sung sướиɠ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú mang theo một vệt cười đắc ý, gian trá vô cùng na cái mông, mò trên bắp đùi N2, cười nói: "Không phải muốn trợ lý này cuốn gói, bỏ rơi đố phu này sao?"
N2 nhe răng cười một tiếng nói: "Cuốn gói? Chủ nhân ơi, anh không dám... Bỏ rơi? Lão bà, tiểu nhân lại không dám..."
Từ sau khi Tiểu Thất thành niên, bọn họ liền lén lút đi đăng kí kết hôn. Còn lén lút ở hậu viện XP gia làm tiểu hôn lễ chỉ có thân hữu tham gia.
Bởi N2 là nhân vật công chúng, còn phải ở bên trong thế giới giải trí lăn lộn, Reid tổng giám đốc nghiêm cấm bọn họ đem chuyện kết hôn truyền ra ngoài. Vì thế hai người này là ẩn hôn... N2 tiếp tục làm siêu sao, Tiểu Thất tiếp tục lên đại học...
"Có cái gì không dám, ngày hôm qua không phải rất hung sao, nói em không nên vọng động như vậy, để bên trong nghề không ai dám cùng anh phối hí... Còn ghét bỏ vị Ba La của em..."
"Bên trong nghề thật không ai dám cùng anh phối hí, sợ bị em mắng..."
"Còn có, em ăn Ba La không đánh răng, ngày hôm nay nhất định ê răng, không tin em cắn miếng sandwich thử xem!" N2 lấy đã sớm chuẩn bị bữa sáng kỹ càng đưa cho Tiểu Thất thân ái. Hắn chú ý chính là cậu sẽ vì thế mà làm hỏng hàm răng...
Tiểu Thất cắn một miếng, quả nhiên nheo lại mắt. Thật ê răng! Chết tiệt... Ba La ăn quá nhiều! Không đả thương nổi a...
Hai ba ngụm ăn bữa sáng, Tiểu Thất thẳng thắn cưỡi lên chân N2, ngồi ở trên người hắn, mạnh mẽ hôn hắn, nói: "Để anh hưởng chút vị sandwich..."
"Ừm... Không tệ... Cái mùi vị này, anh thích..." N2 chỉnh phi thuyền thành lái tự động, hưởng thụ hôn chào buổi sáng của người yêu...
Hai người môi lưỡi giao tiếp, va chạm gây gổ, cảm xúc mãnh liệt động một cái liền bùng nổ.
"Đại thúc, còn có nửa giờ mới tới trường học, không phải sao?" Tiểu Thất giảo hoạt - chớp chớp mắt, hướng về N2 thả điện.
"Tối ngày hôm qua, em không phải cầu anh tha em sao... Nói eo em thật đau, nơi này đau quá... Sắp chết rồi..." N2 thuật lại nguyên văn của Tiểu Thất, chính mình cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Tiểu Thất chết tiệt này, bình thường nói chuyện đặc biệt ác miệng, lời kịch lúc lên giường có chút khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cái gì nhanh lên một chút, thao chết em đi, đem hoa cúc em thao nát đi... Cái gì mà hỏng rồi, hỏng rồi... Còn có anh thật giỏi, thao em thật thoải mái, thiết côn dùng sức đi đến xuyên... Mỗi lần như vậy, N2 nhã nhặn đều sa đọa thành triệt để tự tay, bại hoại...
"Đó là tình thú, anh có hiểu hay không, sẽ làm anh cảm thấy rất uy phong, rất có nam tính hùng phong... Có tự tin, anh sẽ làm càng ra sức a! Em sẽ càng thoải mái hơn..." Tiểu Thất không cam lòng yếu thế giải thích, nhanh chóng đem du͙© vọиɠ của N2 thả ra khỏi l*иg, chính mình cũng lột quần, chậm rãi tới ngồi lên làm phiền.
"Anh còn tưởng rằng em thật sự hỏng nơi nào, không thoải mái rồi..." N2 thẹn thùng, nét mặt già nua đỏ chót.
"Em nơi này hiện tại rất ngứa, muốn anh giúp em "gãi"..." Tiểu Thất không có tiết tháo chút nào, phía trước dựng thẳng lên, đằng sau trống vắng cực kỳ. Cậu vừa vặn hai mươi tuổi, chính thức máu nóng, muốn tìm chút vui vẻ, vào lúc này tiểu kê kê thần bột cứng như sắt thép, không chỗ phát tiết.
"Thật sự không bị sao? Ngày hôm qua em khóc hơn nửa canh giờ, hơn nữa thật giống chúng ta dùng sức quá mạnh, hơn nữa chúng ta làm ba lần..." N2 có chút cảm khái, quả nhiên có sự khác nhau a! Trâu già gặm cỏ non, cũng có chút khó khăn, hơn nữa cỏ non nhà hắn còn rất hung mãnh!
"Đại thúc, anh sẽ không không được nữa đi, chỉ có ba lần mà thôi." Tiểu Thất khıêυ khí©h mà híp mắt, nhìn khuôn mặt đĩnh đạc anh tuấn của N2, nhất định muốn lấy được.
"..." N2 cắn môi, không nói lời nào. Hắn thật sâu nhìn tiểu ác miệng ấu trĩ trước mặt này, rất hận chính mình. Rõ ràng thấy rõ hết thảy kế vặt của em ấy, chỉ là chút cạm bẫy, nhưng vẫn không tự chủ được mà bị nắm mũi dẫn đi, việc nghĩa chẳng từ nan...
Lẽ nào, đây chính là yêu sao?
"Nửa giờ, nhưng chúng ta không cần lâu như vậy đi... Đại -- thúc..." Tiểu Thất tiếp tục khıêυ khí©h tôn nghiêm nam tính của N2.
N2 lại một lần nữa bị lừa rồi, bởi vì hắn kỳ thực rất chú ý sự thực mình lớn hơn Tiểu Thất tận 9 tuổi đây!
Hắn đỏ mắt, tàn nhẫn mà dùng môi lưỡi chà đạp lăng môi hoàn mỹ của Tiểu Thất, để tiểu ác miệng này không phát ra một tiếng nào nữa. Lạii đón lấy, hắn đem gia hỏa ngồi ở trên người hắn đẩy lên ở trên thảm mềm mại, đem thứ đã sớm cứng lên của mình đẩy vào trong miệng không biết trời cao đất rộng kia.
Tiểu Thất miệng nhỏ khó khăn phun ra nuốt vào cự vật, nước mắt đều sặc ra đến rồi, cảm thấy vật kia xông tới đến cuống họng cậu, một hồi khó chịu, trong lòng lại bị nhét đầy một cách chậm rãi.
Cậu cảm thấy hơi khó chịu, tuy rằng dùng phương thức khuất nhục như vậy. Nhưng này chứng minh hắn yêu cậu, hắn không thể rời bỏ cậu, hắn cùng cậu cực kỳ thân mật không kẽ hở... Hơn nữa cậu ở trong quá trình trừng phạt này sản sinh vui vẻ không cách nào truyền lời...
Hơn nữa Tiểu Thất cũng sinh ra trải nghiệm kỳ dị khi tự mình tìm ngược... Lại như nhân vật đóng vai không ảnh hưởng toàn cục, trò chơi cưỡиɠ ɠiαи, tương đối này bì a... Đây chính là tình thú, đại thúc rốt cục thông suốt... Thật thoải mái...
Bỗng một luồn bạch trọc xông thẳng vào trong cổ họng của cậu, vẻ mặt Tiểu Thất mới rốt cục đau khổ, ríu rít một bên rêи ɾỉ một bên khóc lóc...
Thật đáng ghét, lại bắn vào bên trong, cậu một bên nuốt một bên oan ức nói: "Chán ghét, đây là mùi rau cần. Tà ác còn hơn mùi Ba La!"
N2 cười ha ha, đại thù đến báo, đem vật hung hãn vừa rồi lại đẩy đến miệng nhỏ phía dưới...
Nửa giờ, hiện tại đã sắp đến đi...
Phi thuyền hiện tại đã tới điểm cần đến, lơ lửng giữa không trung, bị điện tử cơ khí trên không trung ba tháp ba tháp mà dán hóa đơn phạt vào phi thuyền...
Có điều cũng chả sao, cùng nhau đến muộn đi! Chấn chỉnh lại phu cương, từ sáng sớm hôm nay bắt đầu!
"Đáng chết, tại sao không nói một tiếng liền đâm vào nơi đó... Người ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà..." Tiểu Thất bị đột nhiên xen vào, đau đến oa oa kêu loạn.
"Hỏng rồi, thật sự hỏng rồi... Không cần gấp như thế a, tiết kiệm a... Ngày sau còn dài a..."
"Là em nói ngứa, anh chỉ là giúp em "gãi" chỗ ngứa..." Chỉ là lực "hơi" lớn một chút mà thôi.
"Em cảm thấy mình bị cắt thành hai khúc... Em sắp bị giết chết rồi..." Tiểu Thất một bên bị dằn vặt, một bên phát biểu cảm nghĩ. Này càng kí©h thí©ɧ đến người trên cậu, tự tay thú tính quá độ... Không biết hưởng đủ...
"Lực lớn chút, đừng có ngừng... Em thích anh như vậy... A, không được bấm Mimi của em, đều sưng lên rồi..."
"Anh ngày hôm nay đã quên giúp em xóc lọ nha... Đúng, nhiều phía kí©h thí©ɧ như vậy sẽ khá thoải mái a... Mấy tay của anh đâu mất rồi? Tay trái bấm Mimi, tay phải giúp em tuốt, như vậy mới hợp lý... Đúng... Nhanh một chút... Để em ngồi trên, như vậy thuận tiện anh giúp em tuốt có được hay không?"
"Cái gì hả, chuyển thân đều không thể được sao? Thay tư thế đi..."
"Được, nửa trận sau lại đổi cũng được... Thành giao..." Tiểu Thất hài lòng gật gù... N2 sáng sớm hôm nay quá ra sức... Quả thực như bị chuốc xuân dược... Thật kịch liệt a...
Một vệt mặt trời thăm thẳm chiếu đến hai thanh niên không trinh tiết bên trong phi thuyền này, âm thầm lắc đầu...
Mặt trời sưởi đến tận mông, thật sự không cần học đi làm, sao? Quả nhiên -- có tình uống nước cũng no a...
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!
- Chương 240: Phiên ngoại 10: Sinh hoạt tính phúc của N2 và Tiểu Thất