- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!
- Chương 231: Phiên ngoại 1: Chân tướng của phi thuyền siêu tốc
Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!
Chương 231: Phiên ngoại 1: Chân tướng của phi thuyền siêu tốc
Editor: Gia Nghi.
Beta: Gia Nghi.
Hôn lễ của Tiêu Tiễn và ba huynh đệ XP chấn động toàn bộ Dực quốc.
Blake ẩn đi ngay trên đầu sóng ngọn gió, mang theo người yêu Tiêu Tiễn trốn về quê nhà Bắc nguyên, trở thành một nông phu, trồng các loại cây, săn bắt, thương vợ yêu...
Reid cùng White đều phải ở lại kinh đô bận rộn công tác riêng của từng người. Chỉ có thể tối thứ sáu lên tới Bắc nguyên, sáng sớm Thứ hai lại phải chạy về kinh đô. Công tác hay gia đình đều phải cân bằng.
Cũng không thể không nhắc đến một phương tiện giao thông thần kỳ hỗ trợ rất lớn trong việc đi chuyển... phi thuyền siêu tốc.
Lúc trước Tiêu Tiễn dạo chơi ở triễn lãm phi thuyền, mua thật nhiều phi thuyền phong cách, nhưng không có một chiếc nào có thể đọ tốc độ với chiếc này.
Phi thuyền bình thường nhiều nhất chỉ có thể dùng phong cách để hình dung. Mà chiếc phi thuyền siêu tốc kia phải dùng "Biếи ŧɦái" để hình dung...
Vì cái lông gì ư? Bởi vì phi thuyền bình thường khi bay từ thủ đô đến Bắc nguyên, ít nhất phải từ sớm đến tối, tốn khoản 20 tiếng đồng hồ. Mà chiếc phi thuyền biếи ŧɦái kia, chỉ cần hai giờ. Chênh lệch thật lớn...
Những linh kiện của phi thuyền đều do thiên tài White tự mình vẽ, vì thế sản phẩm độc quyền như vậy, cho tới bây giờ cũng chỉ có một chiếc.
Chi phí để làm ra chiếc phi thuyền này đủ để có thể làm ra một ngàn phi thuyền phổ thông. Nhiên dầu để khởi động thuộc hàng cao cấp, một phần nhiên dầu cao cấp này đủ để có thể luyện ra 5 phần dầu máy bình thường.
Vì thế, tuy rằng thời gian bị rút ngắn, hiệu suất tăng cao, nhưng cái giá phải trả để khởi động cổ máy kia, quả thực không phải "Xa xỉ" có thể hình dung.
Nhưng tất cả những thứ này đều là đáng giá. Không có gì có thể so được những giây phút ở cùng người mình thương. Nếu như là phi thuyền phổ thông, bọn họ vừa đến đã hao hết tận một ngày, làm sao có thời giờ cùng Tiêu Tiễn ân ái đây?
Cũng còn tốt, vào thứ sáu còn kịp giờ dùng bữa tối dưới nến lãng mạn, sáng thứ hai ăn bữa sáng ái tâm do Tiêu Tiễn làm, lái phi thuyền trở lại kinh đô vừa vặn kịp giờ làm. Ở giữa còn ròng rã tận hai ngày, bốn người bọn họ đều sẽ lăn vơi nhau đến long trời lở đất.
Bởi vậy Tiêu Tiễn thực sự quá bận, vội vàng ứng phó Blake tinh lực quá thừa, nhiệt tình Reid tích góp tận năm ngày, còn phải xóc lọ giúp tiểu đồng nam vạn năm vây xem White.
Vì thế y cũng không thể nghiên cứu hết mọi ngóc ngách trong phi thuyền kia. Chỉ biết là món đồ kia là một thứ rất đáng tiền, lại là độc nhất vô nhị.
Nhưng khi "Người đánh cá" có bộ dáng y hệt như chồng cũ của y, phát ra thông báo đe doạ toàn bộ địa cầu, y mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Cảm thấy lấy Blake như thiên long nhưng lại lăn trong đống bùn này, đại tài tiểu dụng.
Vì thế y giật dây bảo hắn mau trở về thủ đô, ở tình huống quần long vô thủ lần thứ hai thống lĩnh toàn quân, đánh bại tên đại biếи ŧɦái kia!
Thời gian gấp, quân vụ một khắc cũng không thể làm lỡ, Blake liền để Reid cùng White theo mấy lão quan đến tìm mình về thủ đô bằng phi thuyền gia tốc, tự mình lái phi thuyền siêu tốc trở về.
Đương nhiên, Tiêu Tiễn còn tiện thể chuẩn bị hành lý trở về.
Tiêu Tiễn vừa vào cabin đã há hốc mồm! Cái phi thuyền bên trong còn nhỏ hẹp hơn nhiều so với y tưởng tượng. Các bộ phận nhỏ, hẹp, đảm bảo với các công thức vật lý. Tuy nhiên, chỉ có một chỗ ngồi.
Một chỗ ngồi, làm sao có thể ngồi hai người đây? Đây chính là vấn đề kỹ thuật.
Nhưng vấn đề kỹ thuật rất nhanh được giải quyết. Blake ngồi vào chỗ lái, vỗ vỗ bắp đùi của mình, ra hiệu Tiêu Tiễn ngồi lên trên.
Tiêu Tiễn mặt nóng lên, cũng chỉ có thể nghe theo ngồi lên rồi nói gì thì nói. Không thể bởi vì mấy chuyện vặt vãnh này mà làm lỡ đại sự quốc gia! Tiêu Tiễn dù có cái miệng hay cằn nhằn nhưng vẫn hiểu được tình trạng trước mắt.
Nhưng ngồi ở trên đùi lão công thân ái, vấn đề lũ lượt kéo đến, tư thế này quá ám muội!
"Rất tân tiến, có hệ thống lái tự động!" Blake chỉ cần năm phút đồng hồ đã lái phi thuyền đến độ cao thích hợp, tay chân liền hoàn toàn nhàn rỗi. Hiện tại phi thuyền siêu tốc đã hoàn thành định sẵn một đường về nhà, lấy hết tốc lực bay về phía nam phi.
Tốc độ nhanh như chớp, để Tiêu Tiễn mạnh mẽ kinh diễm một phen, thật hối hận hiện tại mới phát hiện hàng cực phẩm này! Như một vị đế vương yêu thích sắc đẹp, mấy năm sau phát hiện một vị giai nhân tuyệt sắc trong lãnh cung, gặp gỡ thật muộn màng a.
Các đám mây màu trắng đều lướt thật nhanh qua phi thuyền, đúng như "Mây khói phù vân". Tạp âm của motor rất lớn, nhưng thiết bị cách âm bên ngoài mới là thứ thần kỳ nhất, vì thế người ở trong cabin cũng không có chấn động đến ù tai.
"Thật sự là quá tuyệt vời!" Tiêu Tiễn lắc lư cái mông, bắt đầu trái sờ sờ, phải sờ sờ, y đối với mỗi một cái linh kiện của chiếc phi thuyền này đều tràn ngập tò mò, yêu không đến buông tay!
Cái phi thuyền này gọn nhẹ cỡ nào! Tất cả thiết kế, đều chỉ vì theo đuổi một mục tiêu -- cực tốc! Cảm giác thoải mái, lượng háo dầu, lũy thừa hoàn hảo, vẻ ngoài đẹp, tất cả đều thành phù vân.
Phi thuyền siêu tốc này, công danh lợi lộc lại bá đạo! Tiêu Tiễn thích bạo cơ này!
Đương nhiên, Blake cũng thích cỗ máy này. Bởi vì phi thuyền chỉ có một chỗ ngồi, hắn có thể danh chính ngôn thuận mà ăn đậu hũ của Tiêu Tiễn. Tiêu Tiễn chơi phi thuyền, hắn chơi Tiêu Tiễn, cái nào cũng vui...(◡ ω ◡)
Blake tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hắn lúc này thậm chí có chút đố kị với cỗ máy này, có thể làm cho Tiêu Tiễn như cắn ke, chăm chú như vậy.
Hắn đã cởϊ qυầи của Tiêu Tiễn rồi, Tiêu Tiễn còn chưa chú ý tới... Trước đây ở trên giường, y chưa từng mất tập trung nhiều vậy. Y mẫn cảm mà nhiệt tình buông thả, hai người bọn họ người chuyển động cùng nhau, mỗi một lần cũng làm cho người ta dư vị vô cùng.
Khi Blake rốt cục sinh khí mà xuyên ngón tay đến trong kẽ mông ai đó, Tiêu Tiễn mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, rốt cuộc biết mình làm người ta tức giận...
Rõ ràng là một đại nam nhân trưởng thành rồi, cũng chẳng phải là có tính trẻ con, một lúc không chú ý tới hắn, hắn liền cảm thấy thất sủng, không có cảm giác an toàn, sau đó dùng thân thể để chứng minh, mình đang yêu tha thiết.
"Không nên nháo, tối hôm qua không phải mới làm rồi sao!" Vào lúc này còn chưa khôi phục nguyên khí đâu! Tiêu Tiễn vùng vẫy một hồi.
"Tối hôm qua đến hiện tại, đã qua 18 tiếng rồi..." Blake nghiêm nghị nhìn chằm chằm Tiêu Tiễn, đôi mắt xanh thăm thẳm như sói đói. Bọn họ thả y nghỉ ngơi 18 tiếng đã rất nhân từ rất săn sóc, hắn mới không phải người không biết hưởng đủ đâu!
"Có điều làm ở trên phi thuyền, thật kỳ quái..." Tiêu Tiễn cắn môi, không để cho mình rên lên tiếng. Tên đáng chết, thủ pháp càng ngày càng tốt, tay trái xoa trước ngực y, đầu lưỡi khıêυ khí©h bên tai mẫn cảm của y, tay phải còn ở phía dưới gây rối... Không thể không thừa nhận, Blake càng ngày càng biết làm sao ở trong thời gian ngắn nhất để Tiêu Tiễn rụng rời...
"Có cái gì kỳ quái! Chúng ta không phải đã làm ở phòng làm việc của ta, trích tinh các, đất hoang ở Phong quốc, nhà bếp của mình, hậu viện xin xâm, phòng chứa đồ, phòng hoa vân vân, rất nhiều nơi không có giường cũng từng làm rồi mà..." Blake vẫn như cũ một mặt không phản đối, hắn đây chính là ăn ngay nói thật nha.
Tiêu Tiễn thật không thể chịu được Blake một mặt trịnh trọng mà có thể nói ra mấy lời như vậy. Có biết hắn như thế, rất thiếu đánh hay không!
Tiêu Tiễn đột nhiên có kích động muốn đẩy ngả một hàng Domino đã được xếp ngay ngắn. Chỉ cần y đẩy ngã một cái, Blake có nghiêm trang, dù cho bày trận mấy chục năm đến đâu, cũng sẽ bị toàn bộ hủy diệt.
Hiện tại Tiêu Tiễn chính là muốn làm như thế, xé ra lớp ngoài đứng đắn của hắn, lột ra cái viên tâm nín nhịn kia, sau đó nuốt đến trong bụng...
Tiêu Tiễn quay đầu lại, đột nhiên cắn vào môi Blake. Một nụ hôn nồng nhiệt làm càn mà xâm lược, đầu lưỡi của y càn quét người vòm miệng của hắn, cùng đầu lưỡi của hắn triền đấu, không chết không thôi.
Blake muốn xoay hết thân thể của Tiêu Tiễn lại, để y ngồi lên người của mình, sau đó cởi hết áo của y không còn một mống. Hắn phản công lại, đột phá từ giằng co hai đầu lưỡi, cắn ngược lại môi Tiêu Tiễn, cắn môi y giống như là muốn ăn tươi nuốt sống y.
Tiêu Tiễn sắp hô hấp không thông, rốt cục "ưm" một tiếng, toàn tuyến thất thủ, bị động mà chịu đầu lưỡi kia càn quét lại miệng mình, đầu lưỡi bị cuốn lấy, nước bọt không tự chủ mà nhỏ xuống, lại bị y lau đi.
Nước bọt kia cứ thế mà chảy xuống đến cổ, đến xương quai xanh, lại đứng lại ngay trên hai hạt đậu đỏ vừa bị trêu ghẹo đến đứng thẳng. Như là mô phỏng theo động tác trẻ con mυ"ŧ vào, xúc cảm trên môi cùng lưỡi của hắn như băng hỏa hai tầng, vừa giống như là che chở, vừa giống như là bị cưỡиɠ ɧϊếp.
"A... Không xong rồi..." Một làn sóng điện lưu rồi lại thêm một làn sóng như thế, cảm giác thoải mái để Tiêu Tiễn phát sinh rêи ɾỉ tiêu hồn...
"Muốn bị ta làm ở trên phi thuyền thế này không?" Blake tà ác cong cong khóe môi, như Ma Vương xấu xa.
Tiêu Tiễn bị mấy lời thô lỗ của hắn kích đến chấn động toàn thân, giận dữ cắn bả vai hắn một cái, lại trừng phạt bấm bấm cơ bụng cứng rắn của hắn, nhưng thân thể của mình lại càng mềm nhũn.
"Có muốn hay không? Ân? Không muốn ta liền giúp ngươi mặc quần vào..." Blake vẫn là khuôn mặt hỉ nộ không rõ kia, chỉ có điều trán có một vệt mồ hôi mỏng, đôi mắt xanh sâu thẳm càng khó dò.
"Được, ngươi có gan liền mặc vào!" Tiêu Tiễn cũng không phải con cá mặc người thịt. Y thật muốn xem xem trình độ chịu đựng của Blake ra sao.
Tên đã lắp vào cung, hắn có bản lĩnh thì thu hồi lại đi! Dù sao phi thuyền cũng chỉ có một chỗ ngồi, y cũng sẽ không dời mông mông, xem ai thỏa hiệp trước.
Tiêu Tiễn giơ lên cái mông, nhẹ nhàng đẩy đến trong l*иg ngực Blake, thúc giục: "Người ta không muốn nha, giúp ta mặc qυầи ɭóŧ lại đi..."
Y còn thấy chưa chơi đủ lớn, trực tiếp nằm nhoài trên bàn điều khiển, như cún con ngoan ngoãn lắc lư cái đuôi...
Blake nhìn thấy tên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng kia dám ở ngay dưới mắt hắn khiêu chiến cực hạn của hắn, vểnh cao hai mông trắng mịn đàn hồi, chỗ tư mật kia bị lộ ra, như một nụ hoa hồng chờ nở. Thậm chí, bởi hắn vừa nãy đã mở rộng, nơi đó đã ướŧ áŧ không thể tả, mang theo thủy sắc, óng ánh trong suốt, chỉ chờ người hái.
"Không nên cùng ngươi phí lời, XXX ngươi còn cần chọn chỗ sao? XXX ngươi còn cần ngươi đồng ý sao? Thực sự là sủng ngươi đến hư!" Blake tức điên, bị Tiêu Tiễn khıêυ khí©h đến bốc khói, phát cáu!
Ở trong tiếng kêu khuyếch đại của Tiêu Tiễn, Blake thả l*иg cho du͙© vọиɠ ẩn nhẫn đã lâu của mình, không chút do dự mà đâm vào bên trong hoa hồng, thúc một cái vào bên trong, không chút nào thương tiếc.
Tiêu Tiễn còn chưa kịp kêu đau, liền bị hắn đặt tại trên bàn điều khiển làm tới tấp, đâm đến ngay cả tiếng a a y cũng kêu không nổi. Quá to lớn, lúc nào đi vào cũng sẽ hơi khó chịu, đều sẽ cảm thấy khó chịu nỗi, càng khỏi nói lần này là hành quân gấp, không phải nhẹ nhàng tiến vào...
Motor tuy rằng không có âm thanh, nhưng có rõ ràng rung động. Ở trong tiếng lạch cạch, hai người có cảm nhận mới hoàn toàn, hết thảy từng thớ thịt trong người đều chuyển động, cũng không phải cảm giác xóc nảy, mà chỉ là cùng động cơ cộng hưởng.
Hoan ái ở trong hoàn cảnh như vậy, thật có một phen tư vị đặc biệt. Sung sướиɠ khó có thể dùng lời diễn tả được, dường như hết thảy các tế bào trên người hai người đều đã rung cùng nhịp với phi thuyền, bắp thịt run run, mồ hôi nhỏ xuống, liền ngay cả sợi tóc đều gợi cảm mà run rẩy... Trong thân thể thân mật quấn quýt, như động lực ngày mới...
Tiêu Tiễn nước mắt ào ào, ở trong đau đớn cùng vui vẻ cảm thụ từng đợt từng đợt pháo bông nổ oành oành trong đầu, luôn cảm thấy óng ánh bên trong những vui sướиɠ kia, khó có thể dự đoán, hơi thuấn liền qua, như đang luyện thành một mảnh tề thả bên trong, nhìn thấy buổi tối giống như ban ngày.
Bên trong phi thuyền hai giờ, bọn họ một giây cũng không có lãng phí.
Ở trong sự thao túng thiên hình vạn trạng, Tiêu Tiễn cũng không biết mình rốt cuộc cao trào bao nhiêu lần, chỉ biết là lúc y rời phi thuyền là được quấn trong một cái khăn lớn, bị Blake ôm xuống, chân run lên, căn bản không đứng vững nổi.
Tiêu Tiễn biết mình không nên khiêu chiến Blake, nhưng y chính là không nhịn được.
Tiêu Tiễn buồn ngủ ngáp dài, khóe miệng tràn trề nét cười thỏa mãn, bình yên mà ngủ. Tuy rằng rất mệt, thế nhưng lại rất thoải mái, rất đáng giá, lần sau còn phải cố gắng không ngừng.
Rất lâu sau ngày đó, Tiêu Tiễn đột nhiên tò mò hỏi Reid: "Cái phi thuyền siêu tốc kia chỉ có một chỗ ngồi, bình thường ngươi cùng White bay đến Bắc nguyên thì làm sao mà ngồi?"
Nói lời này xong, Tiêu Tiễn lộ ra biểu hiện cực kỳ ám muội, tựa hồ đang chờ một đáp án dâʍ đãиɠ.
Thế nhưng Reid chỉ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tiêu Tiễn nói: "Ai nói chỉ có một chỗ ngồi? Rõ ràng là hai cái mà!"
"Cái gì?" Tiêu Tiễn ngây người như phỗng, một mặt không tin được.
"Chỗ ngồi thứ hai bị xếp ở đằng sau, sau khi đi vào, người điều khiển điều chỉnh ghế phía trước, kéo ghế sát lại chỗ bàn điều khiển, ở phía sau sẽ dư ra một chỗ nhỏ, sau đó kéo ở phía sau ghế điều khiển ra một cái ghế đối lưng còn lại... Tuy rằng chỗ ngồi đó khá nhỏ, thế nhưng White thon gầy như thế, hoàn toàn không thành vấn đề."
"..." Tiêu Tiễn không nói gì...làm gì có ai biết đằng sau cái ghế ngồi có thể kéo ra để ngồi đâu! Đây chính là điểm mù!
"Việc có hai chỗ ngồi này, Blake có biết không?" Y không từ bỏ mà dò hỏi.
"Đương nhiên biết, bản vẽ này là do huynh ấy thay đổi mà, cái chỗ ngồi cũng là do huynh ấy nghĩ ra..."
"..." Tiêu Tiễn hiện tại trực tiếp ói máu!
Việc này y cũng không dám mở miệng ra oán. Coi như ăn ngậm bồ hòn đi! Nói ra bọn họ sẽ cười chết y!
Trọng yếu chính là, vạn nhất bọn họ cảm thấy uất ức, người người đều muốn "công bằng", đều muốn lên phi thuyền rồi này này nọ nọ với y thì phải mần sao? Y mới không muốn đâu! Một chập kia cũng đủ mệt rồi!
Giời ạ, không nghĩ tới Blake một mặt đàng hoàng, nội tâm lại phúc hắc như vậy! Nhìn nhầm a... Nên cười trừ hay nên đấm ngực giậm chân đây.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!
- Chương 231: Phiên ngoại 1: Chân tướng của phi thuyền siêu tốc