- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!
- Chương 229: Hải Dương hạnh phúc
Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!
Chương 229: Hải Dương hạnh phúc
Editor: Gia Nghi.
Beta: Gia Nghi.
_______
"Chuyện này không thể nào thành công..." Phong Hải Dương đầy mồ hôi mà kêu đau, làm cho gương mặt tuấn tú trở nên trắng xám tuyệt vọng.
"Đừng nói mấy lời ủ rũ đó, thả lỏng một chút..." Người nhẫn nhịn nào đó đang căng thẳng bắp thịt toàn thân, dùng tình yêu nồng đậm khắc chế kích động mãnh liệt nhất. Hắn cảm thấy cái eo này cũng sắp muốn đứt rời, ẩn nhẫn cũng là có hạn độ.
"Thật không được rồi..." Phong Hải Dương quả thực muốn khóc, "Lại như voi mũi lớn nhất định phải đẩy vào một tổ kiến vậy, anh cảm thấy điều này có thể sao?"
Mắt tím của XP Bất Bại như ngôi sao sáng nhất ban đêm, thật sâu theo dõi cậu, tràn ngập chung hoặc.
Tuy rằng Phong Hải Dương nói có chút khuếch đại, nhưng xác thực là có chuyện như vậy. Hắn cũng có chút đau, đυ.ng vào một mũi xám...
"Ta nghe nói lần đầu tiên đều có chút phiền phức, sau này thì sẽ tốt hơn..." XP Bất Bại hôn hôn môi tình nhân, cho cậu một cổ vũ.
"Không muốn nữa..." Phong Hải Dương thất bại gục đầu, bĩu môi nhận mệnh nói: "Cho dù chúng ta thật sự không thể làm, cũng không liên quan gì cả, em vẫn là sẽ yêu anh như thường..."
Đột nhiên nghe được câu thổ lộ này, khiến cho XP Bất Bại một thân man lực, mệt đến đầu đầy mồ hôi nhưng không tha thở gì, thần kinh căng thẳng rốt cục có ung dung trong chốc lát. Hắn nhếch môi hả hê nói: "Ta rất thích nửa câu sau của em, nhưng ta không hài lòng vì nửa câu đầu của em, cái gì là "Cho dù chúng ta không thể làm"..."
"Nếu như không thể làm, em cùng em trai của em từ đâu ra?" Hổ Vương cùng Hồ nhị ly đều là nam nhân.
"Nếu như không thể làm, bốn người ba của ta làm sao kết hôn?"
"Nếu như không thể làm, đại ca ta cùng Nhị đệ em, Tiểu bạch, ba người kia sẽ ở cạnh nhau sao?"
"Em kỳ quá đấy, Hải Dương! Thả lỏng một chút, để ta vào... Em tại sao lại căng thẳng như thế..."
"Là anh quá lớn..." Phong Hải Dương sinh khí nhìn chằm chằm cự vật kia, thật có kích động muốn bức ra ném đi. Tính khí cho dù tốt, cũng không chịu được một côn nhi ở trong hoa cúc cả tiếng đồng hồ, chỗ đó đều bị lấp đầy đến sưng đỏ.
"Em đây là tán dương, hay là câu dẫn?" XP Bất Bại dùng đôi mắt tím thuần túy kia vẫn người yêu như cũ hỏi dò, tràn đầy ý cười mỹ lệ.
"Chết đi... Đồ vô lại!" Đại tài tử rất tức giận!
"Trong lều của em có thứ đó trơn trơn... Có thể bôi lêи đỉиɦ đầu để trơn một chút là có thể đi vào..."
"Nào có... Chỗ này cũng không phải căn tin..."
"Chính là thứ có tác dụng làm trơn..." Hiện tại XP Bất Bại hối hận rồi, buổi tối trước khi hắn tới đây, San Đạo đại ca hắn hào hứng nói sẽ truyền thụ cho hắn rất nhiều kinh nghiệm, nhưng hắn xấu hổ, thô bạo mà từ chối, hắn chỉ nghe được huynh ấy nói ra một câu trước khi hắn bay ra ngoài là - lần đầu tiên phải bôi trơn cho tốt...
Sớm biết như thế này thì cũng đã ngoan ngoãn nghe giảng rồi, cũng sẽ không đến nỗi bị động như hiện tại. Bảo thủ hại chết người a...
"Ta đi tìm..." XP Bất Bại đẩy thân thể, chân dài tráng kiện, một bước tương đương với hai bước của Phong Hải Dương, khoát tay liền xới tung hết toàn bộ lều của Phong Hải Dương...
"Cái này là cái gì?" XP Bất Bại giơ giơ trong một cái lọ hình hoa hồng lòng bàn tay.
"Há, đây là ba Tiêu Tiễn của anh gửi cho em cách đây không lâu, mùi hương rất dễ chịu, khoảng chừng là sợ em bị giang nắng đến nổi đầy mụn, thế nên em nghĩ tới như thế liền bôi lên mặt, hiệu quả không tệ..." Cậu rất thích hương thơm kia, là mùi hoa hồng, rất yêu kiều nhưng không diễm tục.
XP Bất Bại bình thường đầu óc rất chậm chạp, nhưng nhìn thấy món đồ này, lại nhìn hướng dẫn bằng chữ Dực quốc, đột nhiên liền hiểu!
Hắn đột nhiên nhớ tới mấy năm trước Tiêu Tiễn cũng gửi một hộp đều mấy món thề này cho San Đạo, San Đạo một mặt thẹn thùng cất hết vào trong tủ, bị hắn vô tình phát hiện, chuẩn bị làm tương hoa quả để ăn, bị huynh ấy quát bảo ngưng lại.
Lúc đó bộ mặt San Đạo vặn vẹo nói: "Thứ đồ này là dùng để bôi lên hoa cúc, ngươi lại muốn đem ra ăn?"
XP Bất Bại từ trong trí nhớ ngẩng đầu lên, một mặt cười gian mà âm thầm ca ngợi Tiêu Tiễn ba ba của mình quả nhiên anh minh! Thực sự là không ai hiểu con bằng ba a...
"Cũng may em chỉ lấy cái này để bôi lên mặt, chứ không phải để ăn..." XP Bất Bại cười siết cái lọ trong tay, đi đến Phong Hải Dương, bước đầu tiên đã mang theo nguy hiểm cùng áp bức, khiến cho thân thể nhỏ bé dù có giang nắng cũng không đen của Phong Hải Dương phải run lên một hồi, ngay cả tai hổ đều dựng thẳng lên...
Có lọ gel hoa hồng này như có thần trợ. Tuy rằng Phong Hải Dương vẫn là kêu đau, nhưng tiếng kêu rõ ràng giảm bớt so với ban nãy... Bên trong tiếng kêu đau đớn mang theo một chút chờ mong cùng rêи ɾỉ.
XP Bất Bại bôi lên một chỗ của mình, lại bôi thật nhiều vào chỗ sâu kín của Hải Dương.
Hải Dương một bên mẫn cảm run thân thể một bên oán giận: "Em không nên bị anh đâm, em muốn đâm anh..."
XP Bất Bại như nghe được câu chuyện cười lớn thế kỷ, khoan dung mà cưng chiều cười hỏi: "Em cảm thấy anh ta với Tiểu Bạch, Tiểu Ly, ai thông minh hơn?"
"Đương nhiên là San Đạo..." Đó là vị khoa học quái thai a, không, quái tài...
"Người thông minh như đại ca ta, đều lựa chọn nằm xuống để được thương yêu, em tốt nhất nên tin tưởng sự lựa chọn của người thông minh..."
"Ế?" Phong Hải Dương đột nhiên phát hiện cái tên XP Bất Bại này rất biết quỵ biện, không ngốc một chút nào. Nghe cũng có vẻ hợp lý, nhưng càng nghĩ càng thấy có vấn đề...
"Đâm người khác là một việc tốn sức, vẫn là để người thô như ta làm cho, thiếu gia ngài vẫn là nằm xuống hưởng thụ là được rồi... chuyện nay rất phí lực eo..."
"A..." Phong Hải Dương rốt cục ở bên trong cự đau thét lên ầm ĩ một tiếng. Cũng may vào lúc này tất cả mọi người đều bận rộn đi tới trên đê, nếu mà nghe được thì chắc sẽ đến xông tới, bắt được người ám sát này!
"Rốt cục... vào rồi..." Chóp mũi, đuôi lông mày, cằm XP Bất Bại chảy xuống mồ hôi, rơi hết trên ngực của Phong hải Dương, như một loại khıêυ khí©h khác.
Phong Hải Dương ở bên trong đau đớn nghẹn ngào, cắn chặt môi, cũng không dám kêu lớn nữa, cậu chỉ lo vào lúc này có người nghe cậu cao giọng thét lên, sẽ kéo rèm cửa đi vào, như vậy cậu một đời thuần khiết xem như là bị phá huỷ. Hủy ở trong tay chết điểu này!
Cậu tức giận nhìn người nằm sấp ở trên người cậu kia, nhìn khuôn mặt trở nên càng kích dộng vì hưng phấn, cậu lại giận không nổi. Hắn chẳng phải là ngày nhớ đêm mong cậu sao? Đương nhiên, cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận đối tượng mộng xuân của mình cũng chính là là kẻ này, nếu như nói cho hắn, hắn nhất định sẽ rất đắc ý!
Bên trong rung động điên cuồng, dưới sự phụ trợ của gel hoa hồng, kỳ thực đau đớn cũng không khuếch đại như thế. Cũng chính là trong nháy mắt vừa mới bắt đầu kia thì đau đến cậu ứa mồ hôi. Lại sau đó cảm thấy chỉ có chút bị sưng cùng không khỏe, không khó có thể tiếp thu như vậy. Kỳ thực, cậu nhìn gò má ửng hồng, mắt tím óng ánh như ngôi sao, sống mũi cao, khiêu gợi môi của XP Bất Bại, dĩ nhiên có chút bị kinh diễm đến...
Mấy năm trước, cậu cảm thấy XP Bất Bại sau này lớn sẽ rất giống Tiêu Tiễn, hiện tại nhưng cảm thấy những nét mạnh mẽ uy vũ của hắn ngay càng được lộ rõ, khá giống Blake tướng quân. Nhưng chỗ tinh tế, có nét đặc biệt của mình, khác với các người cha người lại của hắn...
Mấy năm sinh hoạt trong quân giáo sinh, thân thể của hắn càng cao tráng, càng rắn chắc, toàn thân không một tia sẹo lồi, cứng rắn như kim cương, nhưng lại không quá khuếch đại giống vận động viên kiện mỹ.
Phong Hải Dương nhắm mắt lại, quyết định không tiếp tục nhìn chằm chằm vóc người cường tráng của XP Bất Bại mà chảy nước miếng nữa. Nhưng nếu nhắm mắt lại, trước mắt vẫn hiện lên cơ ngực rắn chắc, tám khối cơ bụng mạnh mẽ, cánh tay cùng bắp đùi rắn chắc tinh tráng, thậm chí còn có cự long cường hãn giảo hoạt trong rừng rậm đen kia đang cường lực mà công chiếm nơi đóng quân của cậu, vừa ra vừa vào. Bởi bị sung huyết quá lâu nên vật kia thậm chí đã biến thành màu hồng đậm, mang vào trong cơ thể cậu những gel hoa hồng nhơn nhớt, tầng ngoài bao bọc một lớp dinh dính...
Quá gợi cảm, quá nóng bòng, quá chọt mù mắt người... Thân thể trở nên thật kỳ quái... Cảm giác tuyệt vời bốc hơi tới, như muốn nuốt hết toàn bộ lý trí của mình.
Cậu cảm thấy trong đầu lóe qua một tia ánh sáng, cậu cảm thấy huyết dịch đều dâng trào đến chân của mình... Du͙© vọиɠ của cậu bị hắn thưởng thức tuốt động, phía sau của cậu bị va chạm, quả thực bắn ra từng trận ánh lửa... Mau đuổi ý nghĩ da^ʍ tà ra khỏi đầu óc của ngươi đi, Phong hải Dương, ngươi không thể dâʍ đãиɠ như thế!
Đúng, đọc thơ, thơ thuần khiết nhất, đánh đuổi hưởng lạc tà ác của thân thể này... Như cái động không đáy, không thể khống chế tà niệm nɧu͙© ɖu͙©...
"... Ngoại trừ có nhất tuyến thiên quang, bị gió nhẹ mang qua, xanh um u ám, cùng cỏ xỉ rêu khúc kính..." Phong Hải Dương vốn là muốn nghĩ thầm trong đầu thôi, không nghĩ tới, lại đọc thành tiếng, còn đọc lớn như vậy.
XP Bất Bại hung mãnh tiến công, đem du͙© vọиɠ uất ức mấy năm qua của mình phát tiết hết mức, hắn ở bên trong đại dương ấm áp căng mịn hạnh phúc thú tính quá độ, điên cuồng động, quyết chí tiến lên.
Trong tầm mắt đang lay động của hắn nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh bình yên trong l*иg ngực của hắn, tuy rằng kí©h thí©ɧ để hai gò má trắng nõn của cậu trở nên đỏ chót, môi bị hắn lúc trước hôn nồng nhiệt dằn vặt đến sưng đỏ không thể tả, nhưng cậu lại nhắm hai mắt, kiềm chế bản năng hưởng thụ, trong miệng lại đang niệm mấy cái thơ gì đó?
Không thể không nói, dáng vẻ cậu xoắn xuýt như vậy thật sự lay động lòng hắn, kích phát nội tâm. Rõ ràng thoải mái, rõ ràng mẫn cảm lại vừa dâʍ đãиɠ, rất hưởng thụ bị hắn làm, nhưng còn giả bộ, làm dáng dấp thi thánh thanh cao, muốn tẩy trắng mình, làm Thanh giáo đồ.
Tuy rằng thật đáng ghét, thật khó chịu, nhưng cái dáng vẻ kia lại thật là quá gợi cảm, để hắn muốn làm đến càng mãnh liệt hơn một chút, đánh vỡ cái dáng vẻ tao nhã này...
"Ở trong ấm áp... ở trong u ám, ta chỉ có thể... Suy đoán, mùa này... sẽ là loại... thơm ngát nào, giao cho trái cây kia, lâm mãng, cùng bụi cỏ..." Phong Hải Dương run rẩy môi, đọc thơ đến vụn vặt... Toàn thân cậu đều không thể chịu được mà run rẩy lên... Cậu ô ô mà khóc lên... Loại vui vẻ to lớn này bao phủ toàn thân, thật khiến cậu sợ hãi!
"Bất Bại, em yêu anh..." Đây là câu cuối trong bài thơ của cậu, đây là một câu duy nhất trong vô số câu mà XP Bất Bại nghe hiểu. Có điều như đã đủ rồi!
Đôi mắt của cậu, câu thơ thể lộ tình yêu đó khiến XP Bất Bại triệt để điên cuồng, hắn gầm nhẹ một tiếng, ôm chặt thân thể nóng rực của Phong Hải Dương, ở dưới trời hạ nóng nực này, trong lều không lọt một ngọn gió, đạt đến cao trào hài lòng nhất trong đời.
"Ha ha... Ta không nghe lầm chứ, lúc mà em cao trào... sẽ đọc thơ! Còn nói yêu ta!" XP Bất Bại là một sinh vật đơn bào, hắn mới không biết nể mặt là gì, du͙© vọиɠ của mình còn chưa lui ra ngoài, liền bắt đầu làm Phong Hải Dương tức giận.
"Cút ngay!" Thi nhân cũng biết cắn người đó...
"Không cút, lại tới một lần nữa, em ngồi lại đây, chúng ta từ phía sau đến có được hay không?" Đại cẩu cẩu như thế gia hỏa lòng tốt đề nghị đến.
"Mới không muốn nữa đâu! Một lần đã mệt chết... Hơn nữa toàn thân đều là mồ hôi, vừa mệt vừa nóng..."
"Chúng ta cùng đi tắm rửa nha? Mát mẻ hơn đó... Ha hả..." XP Bất Bại gian trá nở nụ cười, cùng tắm gì đó thật sự rất tình thú, đến lúc đó có thể tiến hành nửa trận sau ở dưới nước... Hắn nắm lấy cái hộp gel hoa hồng trong lòng bàn tay...
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!
- Chương 229: Hải Dương hạnh phúc