Reid cùng Tiêu Tiễn đang muốn nhấc Blake không nhúc nhích, nằm ở bụi cỏ kéo qua, số 13 bác sĩ ở phía sau bọn họ nhấc theo hòm thuốc lớn tiếng gọi: "Không nên lộn xộn hắn, ta đến!"
Số 13 bác sĩ vội vàng xông về phía trước, mò mạch đập, nghe phổi âm, nói hai người lại đây phụ một tay, chuyên nghiệp trở mình Blake, chỉ thấy Blake hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt thanh bạch.
"Hắn làm sao?" Tiêu Tiễn âm thanh quả thực dẫn theo khóc nức nở, y chưa từng có thất kinh như thế!
Đột nhiên có ý nghĩ phi thường không tiền đồ—— nếu như hắn chết rồi, chính mình cũng cảm thấy mất ý nghĩa đi tồn tại, trong lòng thoáng chốc trống rỗng. Bàn tay bên trong y còn có nhiệt độ của Blake, y lúc nãy y còn nằm ở trên lưng của hắn mà...
Tại sao lại như vậy?
Số 13 bác sĩ hoàn mỹ để ý đến bọn họ, làm xong toàn bộ kiểm tra mới làm ra kết luận: "Thể năng tiêu hao hầu như không còn, mệt muốn chết rồi!"
"Hắn không có sao chứ?" Tiêu Tiễn vội vàng hỏi.
"Hắn chỉ là sinh vật, mạnh hơn sinh vật cũng không phải thần tiên, càng không phải phi thuyền ăn nhiên dầu, tốc độ bay tương đương với nỗ lực dùng mã lục trăm mét... Thật là một con ngoan kiên nhẫn..."
"Đại ca ta không có sao chứ?" Reid cũng không nhịn được hỏi. Bọn họ kỳ thực chỉ là muốn nghe được bác sĩ nói "Ngủ một giấc là tốt rồi".
Nhưng số 13 bác sĩ nhưng vẫn duy trì vẻ mặt trầm trọng, nghiêm túc nói: "Hiện tại ta không cách nào kết luận chuẩn xác, còn phải tiếp tục quan sát!"
"Không phải là thể lực tiêu hao, ngủ một giấc sao?" Reid cũng sợ hãi vạn phần. Hắn biết ca của hắn có thói quen này, mệt cực kỳ liền trực tiếp ngủ...
"Cũng không phải đơn giản như vậy, hắn bởi vì thời gian dài mệ mỏi nhưng mạnh mẽ bay nhanh, tạo thành ý thức hỗn loạn, nếu như ta đoán không lầm, hiện tại hắn đang ở biển ý thức hỗn độn giãy dụa chìm nổi, bây giờ có thể giúp được rồi hắn chỉ có chính hắn, vạn nhất hắn không tỉnh lại, cũng không phải là bởi vì thân thể, mà là tinh thần..."
"Lẽ nào cũng là bởi vì mệt, vì lẽ đó chết mất rồi?" Tiêu Tiễn quả thực muốn gấp khóc.
"Hắn không chết! Hắn còn có mạch đập đây, hô hấp cũng đều bình thường. Ý của ta là —— hiện tại, vết thương tuổi thơ ấu của hắn có thể sẽ vô hạn phóng to, phân bố kí©h thí©ɧ tố của hắn sẽ làm tâm tình bi thương vẫn lan tràn toàn bộ ý thức mức độ, làm mặt trái ý thức chiếm lấy ý thức chính diện, hắn nếu chọn trốn tránh, kết quả loại trốn tránh này là không muốn tỉnh lại..."
"Cũng chính là hắn có thể vẫn sẽ ăn vạ giường, ngủ thẳng bất tỉnh!" Tiêu Tiễn thiếu kiên nhẫn đánh gãy những thuật ngữ chuyên nghiệp kia, y chỉ muốn biết kết quả...
"Ừm, đúng! Đem hắn nhấc trở lại..." Số 13 bác sĩ tiêm vào trong tĩnh mạch một nhánh nước thuốc cho Blake, sau đó chỉ huy Tiêu Tiễn cùng Reid, để bọn họ đem người nhấc đến trên phi thuyền.
Số 13 bác sĩ nhìn dáng vẻ Tiêu Tiễn sắp điên mất, không tử tế vuốt vuốt râu mép...
Ông mới không thừa nhận ông vừa nói chuyện có khuyếch đại gấp mười lần, ông cũng sẽ không nói cho Tiêu Tiễn ông mới vừa tiêm vào chỉ là một châm đường glu-cô thêm vi-ta-min. Nghe nói tình nhân cần trải qua các loại thử thách mới sẽ hiểu được chân lý tình yêu, ông không ngại cho Tiêu Tiễn thêm chút bi hoan ly hợp máu chó vào nội dung vở kịch.
Kỳ thực Blake liền thực là... Mệt đến ngủ, ra sức đạt đến mục tiêu, biếmoioij người đều an toàn, có Reid có thể xử lý tốt tất cả, cho nên an tâm ngủ say... Này vừa cảm giác khoảng chừng sẽ ngủ đến lâu một chút, hắn từ nhỏ đã là như vậy, mệt cực kỳ nằm sấp cũng liền ngủ, ngủ có thể ngủ 36 giờ, điểm này là khác hẳn với người thường.
Tiêu Tiễn não hêu này làm sao có khả năng biết Blake "Cổ quái" như vậy? Y tin tưởng nhân sĩ chuyên nghiệp —— số 13 bác sĩ. Nhưng y quên số 13 bác sĩ là người XP gia bọn họ rồi...
Tiêu Tiễn một bên ôm Blake, một bên hỏi Reid: "Đại ca ngươi có cái gì tuổi ấu thơ bóng tối? Bác sĩ mới vừa ý tứ ta không biết rõ a..."
"Là sự kiện kia..." Reid do dự một lúc, rốt cục vẫn là nói cho y: "Gia tộc chúng ta ở hai mươi trước có nội chiến, lúc đó chúng ta tuổi đều rất nhỏ, chúng ta đầu tiên là mắt thấy gia gia bị độc chết, tiếp theo phụ thân và thủ hạ của ông bị người của thúc phụ vây công, cũng chết thảm! Cuối cùng bảo vệ chúng ta chỉ có mẹ của chính mình, mẹ của ta trúng hai đao, ta cùng ca ca giúp bà chặn lại, đại ca mẫu thân thì lại ở bên ngoài ngăn cản những kia phản bội người đi vào... Sự kiện lần đó, chỉ có ba huynh đệ chúng ta còn sống, đại ca tận mắt nhìn mẹ của mình ở bên ngoài gϊếŧ địch, chính mình nhưng không thể xông ra giúp bà, vẫn mang trong lòng hổ thẹn, cảm giác mình là kẻ nhu nhược... Năm đó đại ca chỉ có chín tuổi, vẫn còn con nít... Huynh ấy phải lưu lại chăm sóc chúng ta, còn muốn giúp mẫu thân ta che miệng vết thương ở bụng... Ngươi biết không? Tay của chúng ta quá nhỏ, vết thương của mẹ quá lớn, phải dùng hai tay mới chặn được, một khắc cũng không thể rời đi."
"..." Tiêu Tiễn lần đầu tiên nghe được cố sự như vậy, quả thực chấn kinh rồi. Trong thế giới của y coi như có âm mưu quỷ kế, chắc chắn sẽ không gϊếŧ chócnhư vậy...
Y ôm Blake không nhúc nhích trong l*иg ngực, trong lòng sinh tràn đầy thương tiếc.Y thậm chí cũng muốn ôm Reid đang tự thuật cố sự một cái, hắn khi đó sợ là tuổi càng nhỏ hơn đi...
Nói sự kiện kia, mặc kệ là bóng tối tuổi ấu thơ của Blake, cũng là chuyện Reid cùng White không qua được.
Tiêu Tiễn thở dài một hơi, nói sang chuyện khác: "Mẹ của ngươi, Blake mẫu thân, lẽ nào các ngươi..."
"Phải, ba huynh đệ chúng ta là huynh đệ cùng cha khác mẹ, mẫu thân chúng ta cũng khác nhau... Nhưng mẹ của ta cùng mẫu thân đại ca là bằng hữu tốt nhất." Reid hồi ức cũng như bị kéo về khi còn bé.
Mẹ của hắn nhấc theo váy, đi theo phía sau bác gái hắc cánh.
"Diren Gall, ta không chạy nổi, ngươi mang theo ba đứa nhỏ đi đi, ta không muốn liên lụy ngươi!" Mẫu thân thở hổn hển, chạy còn không nổi, càng khỏi nói mở cánh ra bay... Các nàng mang theo ba hài tử tuổi nhỏ cùng một bao hành lý, căn bản không bay lên được.
"Ta cõng ngươi..." Nữ nhân hắc cánh dáng dấp anh tư, đến hiện tại Reid vẫn còn nhớ rõ.
Ngày ấy, nữ nhân hắc cánh vác lên mẹ của hắn, trong l*иg ngực còn ôm White một tuổi. Đại ca nắm hắn, một nhóm năm người đồng thời trốn ở trên sơn đạo...
"Diren Gall, ta có nói với ngươi, người ta yêu nhất đời này là ai chưa?"
"Chưa có, thân ái... Ta khẳng định không phải trượng phu hoa tâm của chúng ta đúng không?"
"Ha ha..." Đang điên cuồng trên đường lưu vong, mẹ của hắn đột nhiên nở nụ cười, sau đó trán ra cực kỳ mỹ lệ nở nụ cười nói: "Diren Gall, người ta yêu nhất đời này là ngươi."
Nữ nhân hắc cánh cứng đờ, chợt chạy trốn càng mau, đôi cánh kia giương ra, như là chạy lấy đà...
"Ta biết..." Bà ấy đáp lại nói, "Ta đã sớm biết, ngươi cái gì cũng đừng nói, ta đều hiểu được... Ta nghĩ ngươi cũng nhất định hiểu trái tim ta..."
Mẫu thân rên khẽ một tiếng, như là nhẫn nại nỗi thống khổ khôn nguôi, bà rốt cục suy nhược mà nói: "Đừng lãng phí khí lực, thả xuống ta đi, ta vừa bụng đã bị thương, hiện ở sau lưng lại trúng một đao, không cứu, như vậy liên lụy các ngươi, mọi người đều sẽ chết..."
"Ta sẽ không bỏ tơi ngươi!" Nữ nhân cứng cỏi cực kỳ kia chạy càng nhanh hơn, như là lăng không bay lên, gánh vác một người, bay lên.
"Muốn chết cùng chết, không có gì đáng sợ. Sống thì ngươi theo ta, chết rồi thì ta cùng ngươi."
...
Reid ở trong trí nhớ ngẩng đầu lên, tâm vẫn rung động như cũ. Có thể cùng người yêu nhất chết cùng một chỗ, cũng coi như là hạnh phúc chứ? Hắn hồi tưởng mẫu thân trước khi chết tuy rằng thân thể rất có thống khổ, nhưng trên mặt của bà lại nở nụ cười, ôn nhu nhìn bóng lưng nữ nhân anh dũng ngoài cửa động, bà hẳn là cực kỳ hạnh phúc chết đi! Bà ấy vẫn không hề từ bỏ bà trọng thương, thời khắc cuối cùng, người bà yêu nhất vẫn như cũ dùng thân thể bằng máu thịt của chính mình thủ hộ cho bà.
Tiêu Tiễn nhất định không thể hiểu được cảm tình, giữa hai nữ nhân này, người khác cũng không thể. Ở trong mắt người ngoài, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai đứa nhỏ vô tư, sau đó một khối đọc sách, cùng nơi gả cho cùng một người đàn ông, lại cùng sinh con cho người đàn ông kia, sau đó, ở cùng một nơi, cùng một ngày chết đi.
Có thể hiểu được cảm tình thâm trầm của hai nữ nhân này chỉ có đại ca cùng hắn. Bọn họ cũng coi như là người chứng kiến duy nhất...
Reid ngực rầu rĩ, rốt cục đối với Tiêu Tiễn nói: "Ta đến buồng lái cùng số 13 bác sĩ tìm hiểu rõ tình huống, ngươi bồi đại ca ta tiếp đi..."
Châm một điếu thuốc, ở trong buồng lái hạ độc số 13 bác sĩ.
"Làm sao không cho ca ta tiêm ra nước thuốc? Ông biết rõ huynh ấy ngâm vào loại trạng thái ngủ say này, tinh thần sẽ bị mạnh mẽ dằn vặt!" Hắn hảo không kính ý hỏi ông lão...
Số 13 bác sĩ bỉu môi nói: "Cái nước thuốc kia đối với thân thể có tác dụng phụ, sẽ nghiện, có tính ỷ lại, có thể không dùng vẫn là tận lực không muốn dùng. Tổn thương trên thân thể là có thể khắc phục, dằn vặt trên tinh thần là vĩnh cửu, có thể khỏi hẳn! Hắn mỗi một tràng luyện ngục đều là một lần Niết Bàn cơ hội... Nếu như qua cái này khảm, liền siêu thoát rồi!"
Reid không nói, hắn biết số cách làm 13 bác sĩ là đúng. Tinh thần bị dằn vặt đâu chỉ đại ca? Hắn cũng vậy. Chỉ có điều đại ca bình thường nhìn không ra bất kỳ bệnh trạng, chỉ thích ở trong giấc mộng dài lâu tự mình dằn vặt, mà hắn lựa chọn hành vi phóng đãng, dùng bất cần đời đến tiêu trừ nội tâm cô độc cùng kinh hoảng.
"Chỉ có điều là chứng ngủ say, tại sao lừa gạt Tiêu Tiễn, y hiện tại rất lo lắng!" Reid nhìn bên kia một chút. Bên trong khoang thuyền Tiêu Tiễn vẫn đang ôm đại ca, nói liên miên cằn nhằn ghi nhớ cái gì, ngươi không được ngủ, nhanh tỉnh lại một chút, mấy kiểu thoại ta yêu ngươi này buồn nôn lắm, rất giống đang kêu một người sống đời sống thực vật...
Số 13 bác sĩ phúc hắc cười một tiếng nói: " Sắp tới sinh nhật ca ngươi, không có thứ gì tốt cho hắn, ta đưa cho hắn, không biết có tính là niềm vui bất ngờ hay không?" Vậy cũng là biểu hiện của Tiêu Tiễn...