Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Chỉ Là Cát Bụi Giữa Nhân Gian

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lưu Duyệt Minh thành thành thật thật theo sau Quý Truyền. Bọn họ cách nhau một bước, Lưu Duyệt Minh rất hiếm khi có cơ hội cách y gần như vậy. Anh tham lam dùng ánh mắt miêu tả hình dáng y, lại một lần khắc Quý Truyền lên trái tim thối rữa kia, dường như chỉ phương pháp đó mới có thể duy trì nhịp đập của trái tim. Lưu Duyệt Minh cúi đầu, chậm rãi nhếch miệng. Ở góc thang máy nơi không ai nhìn thấy, anh khẽ cười, trong nụ cười cất giấu chút hạnh phúc ít ỏi.

Quý Truyền dẫn Lưu Duyệt Minh đến phòng khách trong văn phòng y. Lần đầu tiên Lưu Duyệt Minh tới đây, khá mất tự nhiên. Trang trí thời thượng và xa hoa, anh đứng đó, chẳng phù hợp với nơi này. Quý Truyền không bảo anh ngồi nên anh cũng không dám ngồi, cứ thế bất an đứng cạnh cửa.

Quý Truyền nhận ra nỗi lo lắng và sợ hãi của anh, nhưng y không quan tâm. Y ngồi trên sofa, ngạo mạn nói với Lưu Duyệt Minh: “Cậu có mục đích gì khi tiếp cận Minh Hạo?”

Thời điểm mới đến Hành Việt, Lưu Duyệt Minh đã từng nghe Quý Truyền nói lời tương tự. Lúc ấy anh thấp thỏm giải thích, nói mình không có ý đồ gì. Thâm tâm anh cực kỳ sợ hãi, sợ Quý Truyền không đồng ý, sợ Quý Truyền đuổi anh đi. Anh hèn mọn lấy lòng xin xỏ Quý Truyền đừng đuổi mình đi. Đôi mắt hồi hộp nhìn chằm chằm Quý Truyền. Nói mãi một hồi, Anh nói mình cần công việc. Song khi Quý Truyền dời mắt nhìn bàn tay nứt nẻ bẩn thỉu của anh, anh lại cảm thấy vô cùng bẽ mặt, tự ti mặc cảm. Anh run tay muốn giấu chúng trong áo, song ánh mắt lạnh lùng trào phúng của Quý Truyền chỉ thoáng qua phút chốc. Lưu Duyệt Minh mất mát và ngẩn ngơ, anh chậm rãi buông xuôi tay bên người. Anh biết, Quý Truyền không quan tâm.

Y không quan tâm.

Năm năm trước, Lưu Duyệt Minh hai mươi ba tuổi sẽ thấp thỏm, sẽ đau xót, sẽ khó chịu.

Năm năm sau, Lưu Duyệt Minh có một đôi tay sạch sẽ, nhưng rốt cuộc không còn đôi mắt lo lắng căng thẳng nữa.

Có lẽ năm năm của Quý Truyền và năm năm của Lưu Minh Hạo tràn ngập ý nghĩa, bận rộn mà thú vị. Song năm năm của Lưu Duyệt Minh là một vòng xoáy vô vị, nuốt chửng anh từng chút một. Lưu Duyệt Minh luôn thấy rất mệt mỏi, rất uể oải, đau đầu, tim đập nhanh. Anh giống một vũng nước đọng, chỉ khi trông thấy Quý Truyền mới có gợn sóng. Nhưng Quý Truyền lại giống một mặt trời lạnh giá, trông thì ấm áp, mà khẽ dựa gần là lạnh đến thế, sắp sửa đông cứng Lưu Duyệt Minh.

Anh đứng đó, nghe Quý Truyền nói câu kia xong bỗng bình tĩnh lại, trái tim đập bình bịch cũng trở nên chậm rãi thong thả. Ạm cúi đầu, tóc dài che khuất khuôn mặt, không muốn để người đối diện trông thấy nét mặt mình.

Anh nói: “Anh cảm thấy tôi có mục đích gì chứ?”

Giọng anh không lớn không nhỏ, không cảm xúc.

Quý Truyền không định nghiên cứu hành động của Lưu Duyệt Minh. Y cười lạnh: “Vào năm tuổi cậu đã có tâm tư đẩy dì Lưu xuống bậc thang, mười sáu tuổi đã có thể đẩy Minh Hạo bị xe tông. Gọi cậu là vong ân bội nghĩa, tâm địa hung ác cũng chưa đủ. Lưu Duyệt Minh, nếu không phải nể mặt Minh Hạo và dì Lưu thì tôi đã sớm đưa cậu vào tù rồi.”

Lưu Duyệt Minh đột nhiên ngẩng đầu, trợn to mắt.

“Sao?” Quý Truyền dù bận vẫn thong dong nhìn Lưu Duyệt Minh, trong mắt hiện rõ sự căm ghét: “Bị tôi nói trúng rồi à?”

Cổ họng Lưu Duyệt Minh tắc nghẽn. Anh chật vật nuốt nước miếng, hồi lâu sau mới mở miệng, thanh âm khản đặc. Anh hỏi: “Quý Truyền, có phải là trong mắt anh, từ năm năm tuổi tôi chính là kẻ lòng dạ ác độc, tôi chính là con rắn trong câu chuyện người nông dân và con rắn không?”

“Hóa ra cậu cũng tự mình biết mình.” Quý Truyền cười nhạo.

Đầu Lưu Duyệt Minh đau dữ dội, đau đến nỗi anh hơi choáng váng. Nhưng anh lại vô cùng bướng bỉnh, vẫn tiếp tục bình tĩnh đứng đấy. Đừng nói tư thế, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi. Anh thậm chí còn cười, nở một nụ cười vui vẻ kỳ quái.

“Đúng thế.” Anh cảm thấy thanh âm của mình lơ lửng trong không trung, có cảm giác không chân thực: “Tôi vẫn luôn tự mình biết mình. Tổng giám đốc Quý, tốt nhất là anh đừng để tôi đến gần Lưu Minh Hạo. Nếu không, chính tôi cũng không biết mình có thể làm ra chuyện gì đâu.”

Quý Truyền còn muốn nói gì đó thì trợ lý gõ cửa, trên mặt trợ lý là vẻ gấp gáp: “Tổng giám đốc dự án xảy ra chút vấn đề.”

Sự việc đột ngột phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng khách. Quý Truyền nhíu mày, lạnh giọng cảnh cáo Lưu Duyệt Minh vài câu rồi dẫn trợ lý vào phòng làm việc. Lưu Duyệt Minh không ở lại. Anh đưa mắt dõi theo Quý Truyền rồi xoay người rời khỏi phòng khách. Anh không đi thang máy mà lơ đãng hướng lên cầu thang bộ, bước lên từng bậc. Anh nhớ là tòa nhà Hành Việt rất cao, anh muốn leo lên sân thượng nhìn xem sao. Anh đi vào khu cầu thang mờ tối, cổ họng ngứa ngáy, l*иg ngực nặng nề ngột ngạt. Anh che miệng, nôn một trận.

Anh không muốn bị người khác phát hiện. Anh cố gắng không phát ra tiếng, nhưng quá khó chịu, như thể toàn thân bị đè bẹp. Đầu đau, ngực đau, ngay cả dạ dày cũng đau. Anh nôn khan rất lâu, lâu đến nỗi anh không chống nổi cơ thể mình nữa, ngã khuỵu xuống đất. Bịch một tiếng, đầu gối đau nhức.

Lưu Duyệt Minh chẳng nôn ra được gì. Anh tì đầu lên lan can cầu thang lạnh lẽo, chậm rãi hòa hoãn lại.

Anh muốn tiếp tục bò lên trên, song anh mệt mỏi quá, thậm chí đến sức đứng dậy cũng mất sạch. Anh nghĩ, mình không leo lên được rồi. Ánh mắt Lưu Duyệt Minh trở nên đờ đẫn, hồi lâu sau anh mới chống người từ từ bước xuống.

Phải rời khỏi đây, anh nghĩ, phải rời khỏi đây.

Anh đi ra phố. Mặt trời rất lớn, chói chang khiến con người ta chẳng mở nổi mắt. Mà anh cảm thấy sao lạnh quá, lạnh giá rùng cả mình. Anh đi một lúc lâu, lại hình như chẳng mất bao lâu. Ánh mắt anh nhạt nhòa nhìn dòng xe nườm nượp, tốc độ thật nhanh. Anh dừng bước, ngơ ngác nhìn sang chúng.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến cái chết, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến sự sống. Lưu Duyệt Minh chỉ biết mình quá mệt mỏi. Anh chuẩn bị bước ra, nhấc một chân lên.

“Meo.”

Anh cúi đầu, một con mèo bẩn thỉu gầy trơ xương, còn hơi tàn tật, đang ngồi bệt bên cạnh anh. Cặp mắt mèo đần độn nhìn anh chăm chú, khe khẽ kêu.

Lưu Duyệt Minh và nó nhìn nhau.

Con mèo lại kêu một tiếng.

Lưu Duyệt Minh ngơ ngác ngồi xổm xuống, chậm chạp vươn tay xoa xoa bộ lông bết dính của con mèo.

“Mày cũng bị người khác vứt bỏ à?”
« Chương TrướcChương Tiếp »