- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Người Chỉ Là Cát Bụi Giữa Nhân Gian
- Chương 20
Người Chỉ Là Cát Bụi Giữa Nhân Gian
Chương 20
Quý Truyền dẫn Lưu Duyệt Minh đến chỗ ngồi của mình với vẻ mặt bình tĩnh, phớt lờ ánh mắt tối tăm của những người có mặt. Khoảnh khắc Lưu Duyệt Minh bước vào và trông thấy họ, anh đã hiểu ý nghĩa của bữa ăn này.
Anh chỉ là một công cụ được Quý Truyền sử dụng để lấy lại danh dự của mình.
“Làm sao,” Đỗ Thịnh nén giận, mở miệng nói, “Đến hẹn mà còn mang người theo, không giới thiệu chút à?” Lời nói là cho Quý Xuyên nghe, nhưng ánh mắt lại rơi trên mặt Lưu Duyệt Minh.
Quý Xuyên cười khẽ, lớn tiếng nói: “Không phải tổng giám đốc Đỗ có quen à? Lần trước không phải là anh dùng dự án để buộc tôi sa thải cậu ta hay sao? Tôi nghĩ thế này, tổng giám đốc Đỗ đã nhắc nhở tôi, những người tự mình nuôi dạy quả thực sự không nên để trong công ty, tốt hơn hết là nên phân biệt giữa công và tư. Tôi phải cảm ơn tổng giám đốc Đỗ.”
Đỗ Thịnh cười khẩy: “Anh đúng là nên cảm ơn tôi, nếu không phải tôi dạy dỗ giúp anh, cậu ta cũng không thể hầu hạ tốt tổng giám đốc Quý được, dù sao thì tôi cũng là khách hàng đầu tiên của cậu ta.” Nói đoạn, Đỗ Thịnh rót một ly rượu đầy, ngón tay dùng sức đẩy nó đến trước mặt Lưu Duyệt Minh đang im lặng: “Đừng chỉ nói cảm ơn ngoài miệng, tổng giám đốc Quý, để bạn tình của anh uống một hai ly cùng khách hàng cũ đi, thế nào. “
“Được.” Quý Truyền tựa lên ghế, ngón tay gõ nhẹ trên bàn hai cái, ánh mắt rất bình tĩnh: “Lưu Duyệt Minh, đi uống hai ly với khách quen của cậu đi.”
Không ai hỏi Lưu Duyệt Minh có muốn không, những người khác trong bàn đang xem một vở kịch, và hai người còn lại đang vũ nhục anh một cách chậm rãi từ từ. Lưu Duyệt Minh nhướng mi, cầm lấy một ly đầy rượu trắng trên bàn rồi nở một nụ cười tuyệt đẹp với Đỗ Thịnh: “Cảm ơn tổng giám đốc Đỗ. Nếu không có ngài, nào có Lưu Duyệt Minh tôi ngày hôm nay chứ. Hôm nay, tổng giám đốc Đỗ bảo tôi uống bao nhiêu thì tôi sẽ uống bấy nhiêu. Nhất định sẽ không làm tổng giám đốc Đỗ mất hứng.”
Anh ngẩng đầu uống cạn ly rượu trắng.
Lưu Duyệt Minh có tửu lượng tốt. Anh từng làm việc trong quán bar, để kiếm tiền, anh còn làm nhân viên pha chế trong câu lạc bộ. Anh biết cách khiến khách hàng uống nhiều hơn mua nhiều hơn. Trong bữa ăn hôm nay, Đỗ Thịnh uống rất vui vẻ. Gã mang đôi mắt say mèm mơ màng vỗ nhẹ vào mặt Lưu Duyệt Minh, nói đầy ẩn ý: “Năm đó tôi còn tưởng em là một đứa trẻ đáng thương bướng bỉnh, chỉ vì tôi đã kết hôn mà cho bao nhiêu tiền cũng không chịu theo. Không ngờ rằng tôi đã nhìn lầm, em giỏi mưu tính lắm, mới vài năm mà đã tìm được khách hàng kế tiếp. Không tệ, có tầm nhìn xa trông rộng, Quý Truyền là hình mẫu giữ mình trong sạch trong giới thượng lưu, chưa biết chừng em thực sự là một đứa trẻ bướng bỉnh hư hỏng, ha ha.”
Lưu Duyệt Minh uống rượu đến đỏ bừng mặt, nhưng ánh mắt lại sáng trong đáng sợ. Anh giả vờ cạn ly, ghé sát tai Đỗ Thịnh và há miệng, phả hơi thở ấm áp vào cổ Đỗ Thịnh, nói: “Ngài Đỗ, cảm ơn anh đã cho tôi một đôi mắt.” Anh nói rất nghiêm túc, nói xong liền nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nâng ly tiếp tục cười rạng rỡ với Đỗ Thịnh, với mọi người có mặt.
Lưu Duyệt Minh luôn cô độc, anh không muốn giao tiếp quá nhiều với bất kỳ ai trên thế giới này. Anh ghét phải phơi bày bản thân trước mặt mọi người, vì vậy qua nhiều năm anh không kết bạn, cũng không quá thân thiết với ai. Anh không muốn người khác hiểu biết về mình. Khi ở bên Đỗ Thịnh, anh rất ít ra ngoài ăn cùng gã, cũng không thích làm quen với bạn bè gã, song lúc ấy Đỗ Thịnh vô cùng ấm áp. Gã cưng chiều Lưu Duyệt Minh, mua cho anh một căn phòng và nói đó là nhà của họ. Đỗ Thịnh rất hiếm khi làm trái ý Lưu Duyệt Minh. Rõ ràng Đỗ Thịnh đã qua cái tuổi ngây thơ, song gã lại ngây thơ nghĩ rằng mình và Lưu Duyệt Minh có thể tiếp tục mãi mãi. Gã mời bạn bè đến nhà của mình và Lưu Duyệt Minh, nói Lưu Duyệt Minh là người gã yêu. Những người bạn đó, hiện tại đang ở trong căn phòng đặt riêng này.
Trong quá khứ, Lưu Duyệt Minh biết ơn Đỗ Thịnh đã giang tay giúp đỡ và cho anh một đôi mắt, tới tận bây giờ, Lưu Duyệt Minh vẫn biết ơn Đỗ Thịnh.
Cuộc hẹn giải tán đã là lúc đêm khuya, Quý Truyền dẫn Lưu Nguyệt Minh đi. Bữa cơm này anh không ăn gì, chỉ uống rất nhiều rất nhiều rượu, uống nhức cả đầu, nhưng không say. Quý Truyền không uống rượu, lái xe chở Lưu Duyệt Minh về nhà.
Mặc dù tối qua tuyết rơi rất nhiều nhưng trên đường phố không có nhiều tuyết đọng. Không nên đánh giá thấp hiệu quả làm sạch ở các thành phố lớn, để giúp người dân đi lại dễ dàng hơn, tuyết đã được xử lý gần hết. Thành phố không còn được bao phủ bởi màu trắng, chỉ có nhiệt độ thấp khiến người ta không khỏi rùng mình.
Quý Truyền đỗ xe dưới tầng, hiển nhiên là không muốn đi lên. Lưu Duyệt Minh hiểu ý, anh hạ cửa kính xe ra một khe hở, hít một hơi khí lạnh ùa vào trong, miệng nồng nặc mùi rượu.
“Tổng giám đốc Quý, lần sau bao giờ anh tới?” Lưu Nguyệt Minh tựa đầu vào cửa kính xe, vẻ mặt có chút lười biếng. Sau khi uống rượu, ánh mắt anh mê ly gợi cảm.
Quý Truyền nghĩ, khó trách cậu ta có thể khiến Đỗ Thịnh mê mẩn như vậy, Lưu Duyệt Minh quả nhiên rất lợi hại.
“Sao?” Giọng Quý Truyền lạnh lùng: “Cậu chỉ muốn tôi cᏂị©Ꮒ cậu thôi à?”
Lưu Duyệt Minh chớp mắt, mỉm cười: “Đúng vậy, ở bên anh là điều tôi không dám nghĩ tới. Nếu chúng ta đã bên nhau, tôi đương nhiên phải biết trân trọng. Hôm nay anh đưa tôi tới cuộc hẹn, thanh danh tốt này coi như bị hủy hoại, cũng có thể coi là nhập tâm, tôi phải đền đáp anh chứ, đúng không?”
Quý Truyền liếc anh một cái: “Tôi quen cậu nhiều năm như vậy, nhưng thật sự không biết cậu là một người miệng lưỡi dẻo quẹo đấy.”
Lưu Duyệt Minh cười tủm tỉm, ngón tay lướt nhẹ trên đùi Quý Truyền: “Tôi không chỉ có một mặt này đâu, tổng giám đốc Quý, tôi nhất định sẽ làm anh vui vẻ.”
Quý Truyền không đồng ý cũng không từ chối. Lưu Duyệt Minh nhướng mày ngoan ngoãn xuống xe. Anh vừa xuống xe thì Quý Truyền nhấn ga hòa vào dòng xe cộ, Lưu Duyệt Minh đứng trong gió lạnh đưa mắt nhìn Quý Truyền rời đi.
Nụ cười của anh đã tắt từ lâu, đôi mắt trống rỗng vô hồn. Anh châm một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa bước vào khu chung cư.
Không bao lâu sau, tuyết lại bắt đầu rơi, tuyết dày đến mức chậm rãi chất thành một lớp mỏng trên mặt đất, để lại một chuỗi dấu chân.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Người Chỉ Là Cát Bụi Giữa Nhân Gian
- Chương 20