Chương 2: Người giấy quanh đầu giường (2)

"Chỉ là” những phạm nhân tử hình bị diễu phố trước khi bị xử bắn, lần cuối cùng nhận sự khinh miệt của đông đảo quần chúng nhân dân mà thôi.

Khi đoàn xe đến gần chỗ Triệu Hữu Lượng, anh chỉ nhìn thấy ba người có gương mặt dữ tợn bị trói chặt trên xe tải.

Trên cổ một người trong số đó có những hình xăm kỳ quái màu xanh đậm: giống như dơi, nhưng đáng sợ hơn dơi nhiều.

Đúng lúc Triệu Hữu Lượng đang nhìn chăm chú, đột nhiên một cơn đau nhói dữ dội truyền đến từ tai anh.

Ngay sau đó, vang lên giọng nói trong trẻo mạnh mẽ của chị Nghênh Xuân, bà chủ tiệm thịt nướng.

"Triệu Hữu Lượng, con chó Đại Hoàng nhà cậu lại sang nhà tôi giở trò lưu manh nữa kìa, cậu có định quản lý nó không hả?!"

"Nếu còn không lo quản lý nó, bà đây sẽ cầm dao thiến con súc sinh già đó!!"

Con chó Đại Hoàng là thứ duy nhất, ngoài tiệm giấy vàng mã, mà lão đạo sĩ để lại cho Triệu Hữu Lượng như một "di sản văn hóa phi vật thể".

Sở dĩ người ta gọi nó là con “súc sinh già” Đại Hoàng, bởi vì không ai biết nó đã sống bao nhiêu năm.

Theo lời kể của các cụ già trong thị trấn, từ khi bọn họ còn nhỏ đã bị con chó già Đại Hoàng rượt đuổi cắn, mãi cho đến nay khi họ đã ngoài tám mươi tuổi mà nó vẫn rượt cắn...

Phải biết rằng tuổi thọ của loài chó bình thường nhiều nhất chỉ tầm mười mấy năm!

Triệu Hữu Lượng đã quá hiểu cái tính nết của con chó già nhà mình, không dám phản bác, vội vã mở miệng xin tha:

"Aiya, đau quá! Người đẹp, xin chị nhẹ tay chút, tai tôi sắp rớt ra rồi!"

"Hơn nữa con chó già đó giở trờ lưu manh đâu phải mới ngày một ngày hai, cɧó ©áϊ trong thị trấn của chúng ta có con nào chưa từng bị nó làm bậy?!"

"Đám chó con mới sinh trong mấy năm này, gần như tất cả đều là ‘nghiệp’ nó tạo ra?! Dù thỉnh thoảng có cɧó ©áϊ mang thai với chó ‘người’ khác, không phải đều bị nó đạp cho sẩy thai hết rồi sao......"

Trên thế gian này, bất kỳ người phụ nữ nào cũng thích người khác gọi mình là "người đẹp", huống chi một goá phụ trẻ trung xinh đẹp như chị Nghênh Xuân.

Bởi vậy chị Nghênh Xuân cười thả cái tai đã sưng đỏ của Triệu Hữu Lượng ra.

Chị ta vốn cũng không có ý gây sự, lập tức đổi chủ đề.

"Ai nha cái cậu không đứng đắn này, tôi không nói với cậu nữa, tôi phải về quán làm việc đây!"

“À đúng rồi, còn nữa, nghe khách trong quán nói, vừa xử bắn ba tên tử tù kia có vẻ kỳ quặc, hình như chúng biết tà thuật.”

“Cửa tiệm của cậu vốn đã tà môn, tối nay nhớ đóng cửa sớm, đừng để tà đυ.ng tà.”

Khó tiêu thụ sự quan tâm của người đẹp nhất.

Nghe chị Doanh Xuân lo lắng cho mình, Triệu Hữu Lượng, một kẻ nghèo hèn chưa bao giờ có cô gái nào quan tâm, không khỏi cảm thấy lâng lâng.

“Cảm ơn chị dâu đã lo lắng, yên tâm đi, tôi biết rồi!”

•••

Bên pháp trường, cảnh sát vũ trang thi hành xử bắn xong đã thu dọn trở về, giờ chỉ còn lại người nhà của tử tù đang nhận xác.

Những người này cũng mang vẻ mặt hung thần ác sát, chỉ thiếu hai chữ ‘kẻ xấu’ khắc trên mặt.

Tuy trên mặt không có ‘chữ khắc’, nhưng hai bên trái phải cổ lại xăm một con thằn lằn mắt xanh lớn và một con dơi mắt đỏ.

Sau khi chắc chắn xung quanh không còn ai khác, "người nhà" từ từ bước tới trước ba thi thể.

Nhìn những cái đầu đã bị đạn xuyên thủng của đồng bọn, hắn ta chỉ cười lạnh lùng.

“Đã nói với các người ở đây có cao thủ từ lâu rồi, thế nào, bị người ta bắt được rồi xử bắn đúng không?!”

Nói đến đây, ‘người nhà’ khụy người xuống, cẩn thận quan sát một lúc, trên mặt đầy vẻ hả hê.

“Tặc tặc tặc, lại còn dùng cả ‘đạn phù, đây là sợ các người chưa chết hẳn à!”

‘Người nhà’ vừa nói vừa lấy ra một nắm rết từ trong áo, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.

Tiếng nhai phát ra rõ ràng từng tiếng “kẹt kẹt”.

Chất dịch màu xanh đậm rỉ ra từ khóe miệng hắn, trông vừa quái dị vừa ghê tởm.

Sau khi nhai hết đám rết thành ‘thịt vụn’, ‘người nhà’ nhổ thịt vụn ra.

Mớ thịt rết nhầy nhụa, xanh lè, không do dự nhét vào những cái lỗ trên đầu ba tử tù.

Khi đám thịt nhầy nhụa đó được nhét vào, ba thi thể vốn đã chết từ lâu đã bắt đầu co giật dữ dội.

Dáng vẻ đó giống như bệnh động kinh tái phát, thậm chí còn có dấu hiệu như sẽ mở mắt và đứng bật dậy.

Thế nhưng sau một hồi ‘vùng vẫy’, cuối cùng cũng không còn động tĩnh gì nữa...