Chương 34: Gặp Kẻ Kiếm Chuyện, Đánh Ngay Tại Chợ

Giang Hải Dương liệt kê danh sách các món ăn giao cho Lý Quân.

Lần đầu tiên đến nhà người khác nấu ăn, Giang Hải Dương cố gắng chuẩn bị hết khả năng của mình.

Các loại thịt và rau được liệt kê về cơ bản là những thứ có trong không gian.

Đến lúc đó cũng tiện lấy dùng.

Vẻ mặt Lý Quân tràn đầy vui mừng.

Trước khi đi, cho anh biết địa chỉ nhà.

Rồi hẹn thời gian.

Về phần tiền công, Giang Hải Dương cũng không có hỏi cụ thể.

Cứ nhìn Lý Quân mỗi ngày đến tìm anh mua bát này đến bát khác.

Là loại người không thiếu tiền, khẳng định tiền công sẽ không ít.

Anh đẩy xe về phía con hẻm khuất.

Đem bếp lò cùng nồi bát bỏ vào trong không gian.

Sau đó lấy năm cái giỏ lớn đặt lên xe đẩy rồi đi ra.

Hôm qua mục đích để khảo sát thị trường, nên lấy đồ không nhiều.

Mặc dù trong lòng anh cũng thấy rau quả nhà mình rất chất lượng.

Bất quá không ngờ tới lại bán hết nhanh như vậy.

Vẫn là phải cảm ơn dì kia.

Giang Hải Dương đầy hăng hái, đẩy xe rau quả lao ra chợ.

Anh nhìn thoáng qua.

Liền chọn một sạp hàng tương đối trống xung quanh.

Chị Mai đi tới, theo thường lệ thu tiền phí.

"À, chị nghe nói hôm qua mọi người đều muốn chen lấn giành mua dưa leo của cậu."

"Hôm qua chị cũng có đem về cho con trai ăn. Thằng bé rất kén chọn, chưa bao giờ chịu ăn rau quả. Chị ép nó ăn một miếng, không ngờ cuối cùng lại ăn hết hai trái."

"Con trai chị thích là được rồi, nên ăn như một loại trái cây. Bổ sung vitamin, đối với cơ thể chúng ta rất tốt."

Giang Hải Dương vừa nói vừa đem giỏ trên xe để xuống.

Chị Mai đi đến nhìn.

"Ở đây cậu còn có nấm với củ cải, trông thật ngon."

Giang Hải Dương cầm lấy chiếc khăn trên vai, lau mồ hôi trên trán.

"Lấy chị mỗi thứ năm cân đi, hàng của cậu thì chị đã quá yên tâm rồi."

"Vâng, thật tốt quá."

Sau khi chị Mai rời đi, những người hôm qua muốn mua dưa leo nhưng không mua được bắt đầu lần lượt kéo đến tận cửa.

Rất nhiều người mua dưa leo còn tiện thể lấy thêm chút củ cải cùng nấm.

Bất quá vẫn là dưa leo bán được hơn, không đến vài phút đã hết sạch.

Nhìn những cây nấm và củ cải còn sót lại.

Giang Hải Dương mượn một con dao từ một người bán hàng rong gần đó, chuẩn bị cắt củ cải thành từng miếng cho người qua đường nếm thử.

Cho dù nhìn ngon mắt, nhưng cũng không có cách nào để người ta tin đảm bảo.

Chỉ có thể giống như ngày hôm qua cho ăn thử, mới có thể câu được khách.

Sau khi cắt củ cải thành từng miếng, Giang Hải Dương đem dao trả lại.

Khi trở về liền phát hiện có một người đàn ông trông cà lơ phất phơ tay đang cầm miếng củ cải của anh để vào miệng ăn.

Giang Hải Dương nhíu mày.

Bước nhanh về phía trước hỏi.

"Cậu..."

Ai ngờ vừa mới mở miệng.

Liền thấy người đàn ông kia "Phụt" một tiếng.

Đem củ cải đang nhai trong miệng nhả trên mặt đất.

"Đây là đang buôn bán cái m* gì, khó ăn như vậy còn dám đem ra bán."

Vừa nói, anh ta vừa đá mạnh vào giỏ đựng củ cải của anh.

Giang Hải Dương sắc mặt tối xuống.

Tên này là cố ý tới gây chuyện.

"Không ăn được thì đi chỗ khác. Tôi cũng không bán cho cậu, giữ thái độ tốt một chút."

Người đàn ông kia dừng lại bước chân, liếc sang Giang Hải Dương.

"Thế nào, thái độ của mày là kiểu gì. Khách hàng là thượng đế. Mày có hiểu không, có biết buôn bán không?"

Nói xong, người đàn ông đi đến trước mặt Giang Hải Dương.

Vỗ vỗ bờ vai của anh.

"Tao trước mắt là khách hàng của mày, là ông nội của mày. Tất cả người ở cái chợ này muốn yên ổn làm ăn, thì tốt nhất là lấy lòng tao..."

Lời nói của người đàn ông làm dấy lên sự phẫn nộ của những người bán hàng xung quanh.

Tất cả đều là dân buôn bán, biết được việc kiếm tiền rất khó khăn.

Đối diện với khách hàng thể loại này, cũng là không thể nhịn được.

Mọi người đều nhìn về phía người đàn ông với ánh mắt phẫn nộ.

Giang Hải Dương đang định chạm vào vai thì tay anh ta lại rơi xuống.

Không thể nhịn được nữa.

Anh nắm chặt cổ tay người đàn ông.

Trên mặt hiện rõ tức giận.

Giọng nói lạnh lùng.

"Lặp lại lần nữa, mày ông nội ai!"

Người đàn ông kia không nghĩ tới anh lại dám phản kháng.

Hơi sững sờ.

Sau đó giãy dụa muốn rút tay ra.

Không ngờ tên bán hàng rong này mạnh đến vậy, dù thế nào cũng không thể thoát ra được.

Người đàn ông gấp gáp, lớn giọng nói.

"Mày muốn làm gì? Củ cải của mày khó ăn, tôi không muốn mua. Mày định dùng vũ lực ép mua à?"

Giang Hải Dương mặc kệ lời anh ta, "Nói tiếng xin lỗi!"

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng.

"Muốn tao xin lỗi? Không có cửa đâu!"

Giang Hải Dương một tay nắm cổ áo anh ta, xách lên.

"Nói! Xin lỗi tao!"

"Mày, mày muốn làm gì."

Người đàn ông luống cuống, không ngờ tên này lại không dễ chọc như vậy.

Không muốn nói lời vô nghĩa với anh ta.

Giang Hải Dương dùng lực, liền quăng anh ta xuống mặt đất.

Tiến về phía anh ta đấm một quyền.

"Coi thường người bán hàng rong, phải không?!"

“Mày phải biết nếu không có bọn tao, những người trồng rau, vất vả xới đất, hái rau từ sáng sớm đem ra chợ bán thì làm sao mày có thứ để ăn. Rau ở đâu có mày ăn…”

Anh nói xong, liền thêm một cú đấm khác.

Người đàn ông bị đánh đến choáng váng.

Thấy nắm đấm của anh sắp đưa tới lần nữa, hoảng sợ vội vàng kêu lớn.

"Đánh người, các người đó. Có kẻ đánh tôi cũng không thèm để ý, các người là đám buôn bán bằng vũ lực..."

"Ê, nói cái gì?"

"Đánh chết đáng đời."

"Đánh hắn!"

"Đúng, đánh hắn đi, cho bỏ thói không tôn trọng người khác."

Đáp lại người đàn ông là một số người trồng rau và chủ sạp hàng ở khu vực xung quanh, những người đã không ưa anh ta từ nãy đến giờ.

Trước đó đã rất bất mãn.

Nhưng mà nghĩ đến nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên đều không lên tiếng.

Bây giờ có người dẫn đầu, lập tức kéo theo lên tâm tình của bọn họ.

Cùng bắt đầu chửi bới anh ta.

Động tĩnh bên này càng lúc càng lớn.

Khiến các người mua khác cũng đến vây quanh bắt đầu chỉ trỏ.

Lúc này, chị Mai và nhân viên quản lý chợ lao tới.

Tách hai người ra.

Người quản lý mặc đồng phục màu đen có treo bảng hiệu, lên tiếng nói.

"Không được đánh nhau ở chợ, mời hai người ra ngoài."

Chị Mai nhìn Giang Hải Dương lo lắng hỏi.

"Tại sao cậu lại đánh nhau với hắn?"

"Là tên đó kiếm chuyện! Nói tất cả những người bán hàng phải lấy lòng hắn."

"Đúng! Đều là tên đó, là hắn kiếm chuyện trước!"

"Cậu bán rau này không có lỗi, chúng tôi đều có thể làm chứng."

Giang Hải Dương hướng những người lên tiếng gật nhẹ đầu, như lời cảm ơn bọn họ.

"Mặc kệ nguyên nhân gì, không thể ở trong chợ đánh nhau, bây giờ lập tức ra ngoài."

Người quản lý kia công tư phân minh, quy định không thể phá.

Chị Mai đến muốn giúp Giang Hải Dương nói chuyện.

"Khoan đã, em nhìn xem cậu này cũng là có ý tốt..."

"Chị Mai! Quy định chính là quy định."

Giang Hải Dương không muốn chị Mai khó xử.

"Chị Mai, không sao. Đồ ăn em bán cũng không còn nhiều, không ảnh hưởng lắm."

Nói xong, anh liền quay người dọn dẹp.

Mấy người bán hàng rong xung quanh cũng có ý tốt nhưng nói không được, đành thở dài.

Trên mặt đất người đàn ông vừa bị đánh thấy người quản lý muốn rời đi.

Liền nhảy dựng lên.

"Ê, các người liền như vậy buông tha hắn? Tôi là khách hàng, là tới mua thức ăn, không duyên cớ bị đánh. Tôi mặc kệ, hoặc là các ngươi trong chợ bồi thường tiền, bằng không tên đó phải bồi thuốc men cho tôi."

Chị Mai nổi nóng, "Cậu đủ rồi đấy!"

Người đàn ông sờ khóe miệng bị đánh đến rỉ máu, lắc người.

"Thế nào, tôi vô duyên vô cớ bị đánh, bồi ít tiền không phải?"

Người quản lý đã làm ở chợ nhiều năm, hạng người gì cũng đã gặp qua.

Liền biết xử lý thế nào.

"Được rồi, hai người cùng tôi đi đồn công an một chuyến. Đem tiền nông hậu quả nói rõ ràng, nếu là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không từ chối."

Nghe như thế, người đàn ông có chút luống cuống.

"Này, phiền toái như vậy. Được rồi được rồi, coi như hôm nay tôi xui xẻo bị chó cắn."

Nhân viên quản lý thấy anh ta yên ổn, liền trực tiếp đi về chỗ.

Giang Hải Dương dang sắp xếp đồ đạc của mình.

Nghe thấy tiếng chửi bới từ miệng người đàn ông.

Anh bất ngờ lao tới, đấm thẳng vào mặt anh ta, ghì chặt anh ta xuống đất.

"Mày mới nói ai chó!"

Người đàn ông bị đánh đến điếng người.

"Quản, nhân viên quản lý! Đánh chết người!"

Người quản lý lần nữa đi tới.

Đám người chung quanh rất đoàn kết mà ngăn lại.

Giang Hải Dương kéo anh ta lên khỏi mặt đất, lớn tiếng nói.

"Nói xin lỗi ngay!"

Thấy xung quanh không có ai giúp đỡ mình, tất cả họ đều có vẻ như anh ta xứng đáng được như vậy.

Người đàn ông nghiến răng.

"Xin lỗi!"

Giang Hải Dương xách anh ta hướng những người bán hàng bên kia.

"Mày cũng phải xin lỗi bọn họ."

"Xin lỗi!"

Đám người vỗ tay, rốt cục giải được nổ bất mãn.

"Nhường một chút, làm cái gì vậy."

Một người phụ nữ từ trong đám người chen vào.

Nhìn thấy con trai mình thế mà bị người khác xách lên.

Cả kinh lập tức tiến tới, đẩy Giang Hải Dương ra.

"Thiết Đản! Con sao lại bị đánh thành cái dạng này?!"

"Mẹ!"