"Cha ơi, ục ục ịch..."
Giang Hải Dương bị giọng nói trẻ con đáng yêu của Tiểu Quỳ đánh thức, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vừa định mở mắt.
Một viên thịt nhỏ nện vào mặt anh, miệng mũi liền bị ngăn chặn.
"Giang Tiểu Quỳ! Mẹ nói bao nhiêu lần, con không được đem cái mông ngồi lên mặt cha con."
"Há há ~ "
"Con còn cười, con vừa mới thả bom có phải hay không? Tiểu Quỳ thúi quắc."
"Đâu có, bảo bối thơm mà..."
Giang Hải Dương vươn tay, đỡ lấy con gái đang làm chuyện xấu trên mặt mình.
Con gái hai tuổi mũm mĩm giống như một cái bánh bao.
Mái tóc dài của cô bé được cột đuôi ngựa trông vô cùng dễ thương.
Khuôn mặt nhỏ phấn nộn còn có hai lúm đồng tiền, cười lên tựa như tiểu thiên sứ.
"Tiểu Quỳ nhà chúng ta là em bé thiên sứ, thả bom cũng thấy thơm nha."
Giang Tiểu Quỳ đá đạp bàn chân nhỏ, cười rộn rã mà lao vào lòng cha.
Sở Noãn bất lực nhìn hai cha con cười đùa trên giường.
"Được rồi, con gái anh là nhất."
"Cha, thúi thúi..."
Tiểu Quỳ mũi nhíu một cái, mười phần ghét bỏ.
Bàn tay nhỏ còn ra dáng mà để trước mũi phẩy phẩy.
Sở Noãn mỉm cười, "Con gái chê anh thúi đó, hai cha con mau dậy tắm rửa đi."
"Tối hôm qua còn cháo em đã hâm nóng lại, chờ ăn xong, chúng ta đi trên trấn nhìn xem trong nhà còn cần mua gì nữa không..."
Nghe vợ nói không ngừng, đếm những món đồ cần bổ sung trong nhà.
Giang Hải Dương trong lòng cảm thấy mãn nguyện, ôm con gái đang lăn lộn trên giường, vòng tay ôm chầm lấy vai vợ.
Ánh nắng ban mai chiếu vào, căn phòng càng trở nên ấm áp.
...
"Hai giờ chiều, tôi vẫn còn ở đây, tôi sẽ đưa mọi ngươi trở về."
"Được rồi, anh Lý, cám ơn anh."
Một hồi di chuyển, Giang Hải Dương đỡ vợ và con gái xuống xe máy kéo.
Mặc dù nền kinh tế đang mở, cuộc sống mỗi người ngày càng tốt hơn.
Nhưng trong thôn không có mấy hộ dân có phương tiện đi lại.
Cho nên nếu muốn lên thị trấn để mua sắm thì cần phải đi bộ.
Hoặc có một vài người trong làng làm một cái xe kéo.
Hai ngàn một người, sáng đi chiều về.
Thị trấn Đại Bắc là nơi Giang Hải Dương học cấp hai và cấp ba.
Nhiều năm chưa từng trở về, ngày hôm qua lúc tới, cũng không có thời gian đi xem.
Hôm nay cẩn thận nhìn lại, thị trấn đã có những thay đổi rất lớn.
Không phải như ở thành phố mà nhà cao tầng, biển hiệu sáng rực hay đường lộ rộng rãi.
Mặt tiền thị trấn được bao quanh bởi các dãy nhà gỗ toát lên vẻ mộc mạc.
Trên tường là những khẩu hiệu của thời này.
Tích cực hưởng ứng công tác kế hoạch hoá gia đình và chú trọng vấn đề giáo dục trẻ em.
Vừa lúc là giờ họp chợ, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Trải qua cuộc sống lao động bận rộn, căng thẳng của thế hệ sau.
Trở lại năm 1990, với vợ và con, Giang Hải Dương cảm thấy cuộc sống nông thôn là điều anh luôn khao khát.
Mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày ở nhà đang cần.
Giang Hải Dương cầm giỏ hàng, tay kia ôm con gái.
Cả nhà đi chậm rãi.
Sở Noãn bỗng dừng lại, cẩn thận nhìn kỹ tấm áp phích có chữ lớn màu đỏ dán trên tường.
Thông báo tuyển dụng: Xưởng dệt may đang cần tuyển nhân viên kế toán, yêu cầu tốt nghiệp THPT.
Nộp hồ sơ đăng ký, sau khi trúng tuyển, sẽ được chuyển sang làm nhân viên chính thức với mức lương hàng tháng là 1 triệu rưỡi.
Sở Noãn có chút hưng phấn, vừa rồi tiêu tốn rất nhiều tiền vào việc mua đồ, hiện tại trong túi cô đã không còn bao nhiêu.
Giang Hải Dương nhìn thấy sự khao khát trong mắt vợ, trong lòng lại một trận xót xa.
Vợ anh tốt nghiệp trường danh tiếng, bản thân vốn là con nhà giàu.
Nếu không phải vì anh mà mẫu thuẫn với gia đình, cuộc sống hiện tại đã rất sung sướиɠ.
Có một công việc mơ ước, nơi nào lại làm trong nhà máy với mức lương ba cọc ba đồng này.
"Noãn Noãn, Tiểu Quỳ còn nhỏ, không thể thiếu em. Em cứ ở nhà, việc kiếm tiền nuôi gia đình cứ giao cho anh."
Sở Noãn lắc đầu, đang định phản bác.
"Anh Giang?"
...
Tiệm mì.
Một đôi vợ chồng trẻ ngồi đối diện với Giang Hải Dương và Sở Noãn.
Mặc trên người bộ quần áo lao động màu xanh đậm của nhà máy dệt, hai người đang ôm Tiểu Quỳ vui vẻ đùa giỡn.
"Chiều hôm qua anh mới đến nhà thím Vương, nghe nói em hiện tại đang làm việc ở nhà máy dệt trong thị trấn, không ngờ tới hôm nay lại trùng hợp gặp nhau như vậy."
Giang Hải Dương cười nói.
Người phụ nữ tóc ngắn trước mặt chính là Vương Tinh Hoa, con gái của thím Vương, hiện đang làm công nhân trong một nhà máy dệt.
Người đàn ông bên cạnh có vẻ ngoài nhã nhặn mang kính gọng nâu là chồng của cô ấy, Trương Tuấn, là quản lý nhà máy dệt đó.
"Anh Giang, anh vừa về đến liền mang theo vợ xinh đẹp cùng con gái đáng yêu như vậy, em suýt chút tưởng mình nhận nhầm người."
Trong lúc trò chuyện thì bốn bát mì đã được bưng lên.
Trương Tuấn chia đôi quả trứng trong bát của mình, đặt một nửa vào bát của Vương Tinh Hoa.
Vương Tinh Hoa cũng gắp một phần mì trong bát đưa ngược lại.
Giang Hải Dương cùng Sở Noãn nhìn cặp vợ chồng ân ái trước mặt hiểu ý cùng mỉm cười.
"Tinh Thần đâu? Anh cùng gia đình dự định về quê ở luôn, ngày mai mời anh cả của em tụ họp một chút."
Nghĩ đến hôm qua thím Vương muốn nói lại thôi, Giang Hải Dương hơi thăm dò mà hỏi ra miệng.
Tay cầm đũa của Vương Tinh Hoa dừng lại.
Khẽ thở dài.
"Chị dâu em nháo loạn muốn ly hôn, mang con về nhà
mẹ đẻ. Anh cả hiện đang đuổi theo chị ấy."
"Ly hôn?"
Giang Hải Dương có chút kinh ngạc.
"Xem chừng hai ngày nữa anh ấy sẽ về. Chị dâu nằng nặc đòi ly hôn, e rằng lần này anh ấy sẽ không thể níu kéo nổi."
Trương Tuấn vỗ nhẹ lưng Vương Tinh Hoa, an ủi cô ấy.
"Vậy cũng tốt, anh cả của em là người đàng hoàng.
Mấy năm nay người phụ nữ đó gây ra rất nhiều phiền toái trong gia đình. Chia tay rồi, em sẽ tìm cho anh ấy một người thích hợp hơn."
Vương Tinh Hoa ngậm ngùi, nói tiếp.
"Mấu chốt là anh ấy không nỡ xa con mình, người phụ nữ đó thật ra là bỏ theo trai, nhưng lại cứ giành quyền nuôi con..."
Giang Hải Dương nghe xong trong lòng đã rõ, cũng không tiếp tục hỏi.
Sở Noãn cho con gái ăn xong, liền nhìn về phía Vương Tinh Hoa.
"Tinh Hoa, nhà máy của cô đang tuyển kế toán à? Không biết..."
"Không được!"
Giang Hải Dương không chờ cô nói xong, liền ngắt lời cô.
Sở Noãn đưa ánh nhìn "tức tối" liếc tới.
Đây cũng là lần đầu tiên Vương Tinh Hoa thấy anh Giang sợ ai đó như vậy.
Vẻ uy nghiêm tản đi, trên mặt là nụ cười ngờ ngệch.
"Chị dâu, anh Giang là đang đau lòng chị đấy."
Trương Tuấn cởi mở mỉm cười, nói qua.
"Nhà máy đúng là đang tuyển kế toán. Tuy lương không bằng ở thành phố lớn nhưng công việc cũng không bận rộn lắm. Chị dâu là sinh viên đại học, nếu xin việc chắc chắn sẽ được nhận vào ngay."
Sở Noãn gật đầu.
Mong muốn được ra ngoài làm việc càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Sau bữa ăn, vợ chồng Vương Tinh Hoa để lại thông tin liên lạc cho bọn họ, chuẩn bị quay về làm việc.
"Hẹn gặp lại."
Sở Noãn cầm lấy bàn tay nhỏ mũm của con gái mình, vẫy tay về phía họ.
"Dì, bai bai ~ "
Vương Tinh Hoa hôn lên mặt trắng nõn của cô bé,
"Tạm biệt Tiểu Quỳ, hẹn gặp lại."
Thời gian còn sớm.
Giang Hải Dương mang vợ và con gái đến chợ nông sản lớn nhất thị trấn.
Anh dự định mua một số hạt giống rau, để thử trồng chúng ở trang trại không gian của mình.
Bây giờ là cuối tháng 8, trong mùa này không có nhiều loại rau có thể trồng được.
Sau một hồi lựa chọn, Giang Hải Dương đã mua được ba loại.
Dưa leo mùa thu, rau thơm và một ít củ cải.
Anh tiêu hết năm chục trong số tiền ba trăm mà vợ đưa cho, số dư còn lại anh dự tính sẽ mua thêm chút gà, vịt và ngỗng.
Chờ ngồi xe kéo trở về, tất cả người trên xe đều đã mệt mỏi rã rời.
Giang Hải Dương lại cảm thấy tràn đầy sinh lực.
Chưa kể mệt mỏi, tinh thần anh còn hăng hái hơn trước.
"Con buồn ngủ không, Tiểu Quỳ? Có muốn cha ôm con hay không?"
Giang Hải Dương chọc vào cái trán trơn bóng của cô gái.
"Ba~!"
Giang Tiểu Quỳ hăng hái cũng như cha, trừng đôi mắt to, đánh một chưởng lên tay anh.
Nhìn vợ con đều tinh thần phấn chấn, một tia vẻ mệt mỏi không có.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh...