Chương 45: Đánh Nhau! Sở Noãn Gặp Nguy

Sở Ngạo Thiên và Trịnh Tiêu Chính ra khỏi ga tàu, bắt xe buýt đi hướng về làng của Giang Hải Dương.

"Ngạo Thiên, cậu xác định bọn họ đang ở nơi này sao? Nơi xa xôi như vậy?"

Trịnh Tiêu Chính ngồi trên chiếc máy kéo gầm rú, khói bụi phả vào mặt, mỗi khi nói chuyện đều chui thẳng vào trong miệng.

Sắc mặt Sở Ngạo Thiên nặng nề.

Nơi xa xôi như vậy!

Tên khốn đó dám đưa chị của mình đến một nơi như thế này.

Còn có đứa cháu gái của mình.

Chết tiệt!

Lần này mình nhất định phải đem được hai mẹ con chị trở về!

Trịnh Tiêu Chính nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Sở Ngạo Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cũng không để trong lòng khi hỏi mà không được trả lời.

Người phụ nữ kia đúng là ngu.

Bị một tên nhà quê chân lấm bùn mê hoặc.

Bất quá cũng tốt.

Càng nghèo càng xa cách.

Càng nhận được nhiều sự thất vọng.

Mình lúc này xuất hiện thể hiện một màn.

Không cần nói, người phụ nữ đó nhất định coi mình là vị cứu tinh.

Cầu xin mình mang cô ta thoát khỏi khổ ải.

Đợi đến lúc đó, mình yêu cầu cái gì, người phụ nữ đó còn không ngoan ngoãn nghe lời...

"Giang Hải Dương sống ở đâu?"

Sở Ngạo Thiên xuống xe, nhìn thấy trên đường có một người đàn ông liền đi tới hỏi.

"Cậu là ai?"

Người đàn ông bị kéo không ai khác chính là, Đường Kim Bảo.

Anh ta nhìn người trước mặt với vẻ mặt khó chịu và giọng điệu không được dễ nghe lắm.

Đường Kim Bảo quan sát hai người đàn ông.

Người trẻ tuổi có vẻ là một người có nhân cách tốt.

Người đứng đằng sau cũng trông có vẻ lịch sự.

Nhưng anh ta vẫn có cảm thấy hắn không đơn giản, tâm tư có vẻ rất sâu.

Sở Ngạo Thiên còn chưa kịp lên tiếng, Trịnh Tiêu Chính đã tiến lên hai bước.

"Chúng tôi đến từ thành phố H, có quan hệ với Giang Hải Dương."

"Xin cho hỏi, anh ta có phải người trong làng này không?"

Đường Kim Bảo nghe nói là người thành phố, chắc hẳn là người Giang Hải Dương quen biết.

Chỉ là xem ra, tới đây không phải là có ý tốt...

"Đúng, anh ta là người trong làng của chúng tôi. Anh có liên quan gì đến anh ta?"

"Chúng tôi có việc riêng cần giải quyết với anh ta."

Đã nói đến nước này, Đường Kim Bảo chỉ có thể nói chỗ anh cho bọn họ.

"À, đi thẳng đến hẻm phía trước, sau đó rẽ phải, trước có một cái cây chính là nhà anh ta."

"Được, cám ơn anh."

Đường Kim Bảo vừa nói xong, Sở Ngạo Thiên liền hướng phía đó lao tới.

Ngay khi đứng truớc sân.

Sở Ngạo Thiên đột nhiên do dự.

Trong lòng có chút sợ hãi.

Sợ nhìn thấy chị gái mình sống trong cảnh nghèo khổ, lỡ như...

Trịnh Tiêu Chính đi đến bên cạnh, thay cậu ta gõ cửa.

"Có ai ở nhà không?"

"Gâu Gâu!"

Cảnh giác! Cảnh giác!

Bên ngoài có người, và là một người đàn ông!

Trịnh Tiêu Chính nghe tiếng chó liền lùi lại hai bước.

Cậu ta khi còn bé bị con chó nhà hàng xóm cắn, về sau liền vô cùng sợ chó.

Sở Noãn nghe thấy giọng nói liền bước ra.

"Ai đó?"

Đây là giọng của chị!

"Là em, Ngạo Thiên..."

...

"Chị, mấy tháng nay chị sống thế nào..."

Giọng Sở Ngạo Thiên nghẹn ngào.

Sở Noãn cũng có chút nức nở.

"Chị rất tốt, em làm sao biết được chị ở đây?"

"Chị, em đến đón chị trở về."

Sở Ngạo Thiên không trả lời cô, vẻ mặt kiên quyết nói.

Sở Noãn sửng sờ, thốt lên.

"Chị sẽ không về."

"Tại sao! Tên khốn đó không cho chị đi?"

Sở Ngạo Thiên đột nhiên đứng dậy, làm đổ chiếc ghế phía sau cũng không hề hay biết.

"Ngạo Thiên, đó là anh rể của em."

Sở Noãn cau mày, vẻ mặt không đồng ý.

"Anh rể? Tên khốn đó không xứng! Anh ta đâu, ở đâu bước ra đây!"

Nhìn bộ dạng của chị gái khiến cậu ta càng thêm nóng máu.

Rõ ràng người chị gái giản dị và tốt bụng này của mình là muốn bảo vệ Giang Hải Dương kia.

Không được!

Mình phải tự tìm ra tên khốn đó!

Đường gân trên trán Sở Ngạo Thiên đều lộ rõ, trong mắt tràn ngập tộ máu.

Nắm chặt nắm đấm, mặt dữ tợn lao ra cửa.

"Ngạo Thiên, Sở Ngạo Thiên!"

Sở Noãn lo lắng nhìn em trai lao ra cửa.

Mình phải đi theo nó.

Vừa định đi ra, cô liền bị một đôi tay chặn lại.

"Noãn Noãn, Ngạo Thiên đã lớn, nó sẽ biết phải làm gì."

Sở Noãn nhìn Trịnh Tiêu Chính trước mặt, trong lòng vô cùng khó chịu.

Đừng tưởng cô không biết.

Cô đã nhìn thấy bộ mặt thật của người đàn ông này.

Đó là lúc cô đang ở trong văn phòng của cha mình.

Chiếc bút đang viết trên tay rơi xuống bàn nên cô cúi xuống nhặt lên.

Đúng lúc anh ta bước vào.

Khi thấy không có ai, anh ta liền chửi "lão già Sở khốn kiếp" sau đó hung ác đạp cái ghế một cái mới rời khỏi.

Dối trá!

"Mời tránh ra, đây là chuyện nhà chúng tôi, anh là người ngoài không liên quan..."

Trịnh Tiêu Chính hơi nheo mắt lại, nhìn Sở Noãn trước mặt.

Hắn không ngốc như Sở Ngạo Thiên.

Sở Noãn này xem ra hiện tại được hưởng thụ cuộc sống rất tốt, e rằng không gặp nhiều đau khổ như hắn tưởng.

Nhìn cách cô ta kiên quyết bảo vệ người đàn ông kia.

Ánh mắt Trịnh Tiêu Chính trầm xuống.

Cảm giác như mọi thứ đang đi lệch khỏi quỹ đạo.

Sở Noãn nhìn thấy hai mắt anh ta trở nên u ám, khắp người cô bỗng nhiên ớn lạnh.

Một tay vô thức bảo vệ bụng mình.

"Anh, anh muốn làm gì! Tránh ra cho tôi!"

Trịnh Tiêu Chính nhìn thấy động tác tay của cô.

"Cô mang thai rồi?"

Không đợi Sở Noãn đáp lại, hắn đã khẳng định suy đoán của mình.

"Đúng là thứ con gái mất nết, theo đàn ông còn để có chửa hoang."

Sở Noãn tức giận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.

"Anh nói gì đó! Anh tới đây làm gì, anh..."

Trịnh Tiêu Chính đột nhiên đưa tay ra nắm chặt cằm cô.

Đôi mắt điên cuồng, cả người hắn lộ ra vẻ không còn bình thường.

"Tôi làm gì sao? Để tôi nói cho cô biết, tôi được thằng nhóc em cô nhờ đem con đàn bà được thằng khác xài rồi là cô, đem trở về!"

Sở Noãn trừng lớn hai mắt, hung hăng nhìn người đàn ông trước mặt.

"Anh... Á... Khụ khụ......"

...

Ngay khi Sở Noãn mở cửa cho bọn họ vào.

Đại Hắc đã vội vàng chạy ra ngoài tìm Giang Hải Dương.

Giang Hải Dương đang vắt sữa bò trong chuồng.

Tiến sủa gấp gáp của Đại Hắc khiến con bò sữa giật mình.

Nó đá thùng sữa, làm hại sữa văng tung tóe khắp người anh.

Anh thiếu chút còn bị nó đạp trúng.

Vừa định đánh chó đen một trận.

"Gâu Gâu!"

Khẩn cấp! Khẩn cấp!

Có người lạ vào nhà!

Giang Hải Dương sợ vợ xảy ra chuyện gì.

Anh lập tức đi theo Đại Hắc, chạy về nhà.

Đúng lúc, như sao Hỏa va phải Trái đất.

Sở Ngạo Thiên và Giang Hải Dương vừa chạy ra thì đυ.ng phải nhau.

Giang Hải Dương sững sờ tại chỗ.

"Ngạo Thiên?"

"Giang! Hải! Dương!"

Giang Hải Dương trước mặt cậu ta một mớ hỗn độn, thân dính đầy chất lỏng màu trắng, cả bụi bẩn và cỏ dại như thể vừa làm chuyện gì lăn trên mặt đất.

Nhìn thấy như vậy, Sở Ngạo Thiên càng tức giận hơn.

Xông lên, đấm thẳng một quyền.

"Đồ khốn nạn!"

"Cái thằng này!"

Giang Hải Dương ngay từ đầu không phòng bị cậu ta đánh một cái thật mạnh.

Bây giờ cả người tỉnh táo lại.

Liền chặn nắm đấm của Sở Ngạo Thiên muốn vung tới lần nữa.

Sau đó bắt được cánh tay của cậu ta, đảo ngược ra sau kẹp lại.

"Sở Ngạo Thiên, em phát điên cái gì."

Sở Ngạo Thiên bị trói không thể cử động, toàn thân run rẩy.

"Anh còn hỏi tôi sao? Tôi nói cho anh biết, tôi đến đây để đánh chết anh, đồ khốn."

Anh đẩy đầu lưỡi vào khóe miệng bị xướt của mình, phun ra một ngụm nước bọt có lẫn chút máu.

"Cái thằng này, không biết lớn nhỏ, anh dù sao cũng là anh rể của cậu."

"Anh rể cái nịt, anh xứng sao, anh..."

Giang Hải Dương không muốn cùng Sở Ngạo Thiên nói nhảm, cứ như vậy nắm lấy cánh tay của cậu ta đi về nhà.

"Anh là thằng khốn, anh đưa chị tôi đến cái nơi tồi tàn này, khốn kiếp..."

Nhìn cảnh tượng bên trong cửa.

"Vợ!"

"Chị!"

"Gâu Gâu!"

"Mẹ ơi... Huhu..."

***

P/s: hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2023, mình chúc mọi người khi bước sang năm 2024 sẽ có nhiều may mắn, nhiều sức khỏe và thật bình an ... Mình tự chúc cho bản thân trong năm 2024 này sẽ có được thứ mà mình luôn mong cầu,

mong năm nay "mùa xuân sẽ cho hoa đào được nở theo cách mà nó muốn." (⁠◍^ᴗ^⁠◍⁠)⁠✧🌸