Thứ bảy.
Hôm nay là ngày Lý Quân đã thỏa thuận với anh.
Giang Hải Dương sáng sớm đã thức dậy.
Nhẹ nhàng đặt hai nụ hôn lên trán vợ và cô con gái bé bỏng.
Nhìn thấy sợi tóc rối trên mặt vợ, anh đưa tay vén ra sau tai cô.
Nhỏ giọng nói: "Vợ, cháo đã nấu xong, chờ hai mẹ con thức dậy hâm nóng lại là có thể ăn, anh đi trước."
Sở Noãn đang trong cơn buồn ngủ, nghe lời nói của chồng, ráng chống đỡ ngồi dậy.
"Dạ."
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của vợ.
Này hoàn toàn chính là đang khảo nghiệm năng lực tự chủ của anh.
Anh mỗi ngày đều không muốn rời giường đi làm, chỉ muốn cùng người phụ nữ của mình ôm nhau nằm ở trên giường.
Anh nghiêng người tới trước, ôm cô một hồi.
Môi ở trên mặt của cô hôn qua một lượt.
Sau đó đưa mặt qua, ngón tay chỉ.
Sáng sớm chưa tỉnh ngủ cô đặc biệt dễ nói chuyện, thấy hành động của anh.
Lập tức quệt miệng, trên mặt của anh in lên một cái hôn.
"Ngoan lắm, anh đi đây, nếu không sẽ không kịp."
Giang Hải Dương đạp xe đến cổng nhà máy thép.
Đây là nơi anh và Lý Quân đã hẹn gặp từ trước.
Anh nhìn thấy một bóng người đang đi xe đạp từ xa chạy tới.
Khi đến gần hơn một chút, liền nghe thấy tiếng chuông xe của anh ta.
"Hải Dương, để cậu đợi lâu."
Giang Hải Dương nhận thấy Lý Quân hôm nay đặc biệt khác lạ.
Rất có tinh thần.
Quần áo trên người mới tinh.
Đôi giày da được đánh đến bóng loáng, ngay cả tóc cũng được cắt tỉa gọn gàng.
Nhìn thấy Giang Hải Dương nhìn mình chằm chằm, Lý Quân không được tự nhiên mà kéo áo.
"Tôi mặc đồ này trong kỳ quái lắm sao?"
"Không, rất được. Cậu ăn mặc như này nhìn trang trọng hơn bình thường."
Từ Sinh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói.
"Cha tôi mở tiệc mừng thọ, thân thích muốn giới thiệu đối tượng cho tôi. Hôm nay sẵn tiện gặp mặt, tôi muốn tạo ấn tượng tốt một chút."
Giang Hải Dương cười vỗ vai anh ta.
"Cậu hôm nay trong rất đẹp trai, yên tâm, chuyện đại sự này chắc chắn sẽ thành công."
Lý Quân cười dè dặt.
"Mong sẽ như lời của cậu, tôi đã 25 tuổi rồi, đã đến lúc ổn định cuộc sống."
"À, đúng rồi, Hải Dương cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Tôi 24, con gái sắp tròn 3 tuổi."
Nhìn anh cười hạnh phúc, Lý Quân cũng đầy là ao ước.
"Không nghĩ tới cậu so với tôi còn nhỏ hơn một tuổi, con gái đã lớn như vậy, thật đúng là số tốt mà."
"Ha ha ha..."
Hai người đạp xe, một đường cười nói đến khi tới nhà.
Nhà Lý Quân rất khá, con cái ngoài anh ta ra còn có một người anh trai và một chị gái.
Cha anh ta đã ra ngoài đi dạo từ sáng sớm.
Trong nhà chỉ còn lại anh cả và chị gái anh ta.
Sau khi giới thiệu Giang Hải Dương với họ xong, liền dẫn anh đi vào phòng bếp.
"Hải Dương, đồ đạc tôi đã chuẩn bị đầy đủ, tôi tin tưởng tay nghề của cậu."
"Được rồi, yên tâm đi. Nhất định sẽ cho tất cả ăn đến hết sạch bát, không làm anh thất vọng đâu."
Lý Quân mỉm cười nói "tốt" rồi rời khỏi phòng bếp.
Chị dâu vừa nhìn thấy anh ta đi ra, liền kéo sang một bên, thấp giọng nói.
"Người bằng hữu này của cậu là ai, có đáng tin cậy không? Không chịu nghe chị đi nhà hàng đặt bàn, đến lúc đó không biết ngon xuất sắc hay không nhưng chắc chắn sẽ không đến nổi tệ."
"Đúng vậy, anh nghe cha nói cậu ta là ra quầy bán thịt đi? Thịt có thể nấu ngon, cũng không chắc các món khác ngon. Cha bây giờ tính tình thay đổi, em cũng nghe theo làm loạn?"
Lý Quân nhìn vợ chồng anh cả, liền nói.
“Chị dâu, cha không muốn đến nhà hàng lãng phí tiền nên muốn ăn ở nhà.”
"Hai người cũng đừng lo lắng, những món khác nếu nấu không ngon thì không phải vẫn còn thịt sao? Có món thịt thì ai thèm quan tâm đến món chay chứ?"
Chị dâu nghe anh ta nói như vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi.
"Tôi cũng không biết là suy nghĩ cho ai, dì mang theo con gái nhà người ta tới, nếu tiếp đón không tốt, mặt mũi cái nhà này cũng không biết để ở đâu."
Lý Quân nghe được lời này, trong lòng liền khó chịu.
Người chị dâu này với anh ta luôn xung khắc.
Sống chung dưới một mái nhà.
Nếu ngày bình thường không thấy nhiều thì không thành vấn đề.
Nhưng hôm nay ngày vui, lại mở miệng nói như vậy, là đang nói xúi quẩy.
"Chị!"
"Lưu Nhạc! Đừng nói nữa, em vào cho con trai ăn đi."
Lưu Nhạc liếc một cái, quay đầu liền bỏ đi.
Anh cả của Lý Quân bước tới vỗ vai anh ta.
"Quân, chị dâu em lo lắng không phải không có lý, người em mời tới..."
"Anh chị cứ yên tâm đi."
Lý Quân chen ngang nói, rồi nhờ anh cả cùng khiêng bàn ra sân.
Người chị gái đứng bên cạnh nhìn một cái rồi đi vào bếp.
Căn bếp rộng rãi hơn nhiều so với những căn bếp ở trong làng.
Cô ta bước vào, liền nhìn thấy Giang Hải Dương đang xào nấu điêu luyện.
Những miếng thịt được cắt đồng đều, đến hành tây cũng được thái mỏng như sợi chỉ.
Cô ta nhẹ gật đầu, xem ra tay nghề không tệ.
Vừa nghĩ như vậy, Giang Hải Dương đúng lúc này mở nắp nồi ra.
Mùi thơm của thịt cùng với sức nóng tỏa ra.
Cô ta vô thức mà nuốt nước miếng một cái.
Cảm thấy mình trước đó đã lo lắng quá nhiều.
"Tên Giang Hải Dương a, anh coi, nơi này có gì cần tôi giúp không."
Giang Hải Dương cười từ chối.
"À, kêu tôi Hải Dương là được. Không cần giúp đỡ đâu, tôi có thể tự mình làm được, rất nhanh là xong."
Cô ta đứng trong bếp hồi lâu.
Không phải muốn giám sát, mà là tròn mắt nhìn.
Không ngờ đồ ăn mới làm xong một nửa mà có thể thơm đến vậy.
Cô ta cứ như thể chưa từng được ăn thứ gì trong đời, nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong nồi.
Cho đến khi bụng phát ra tiếng “ùng ục”.
Chị gái của Lý Quân xấu hổ chạy ra khỏi phòng bếp.
Cô ta trong đời chưa bao giờ xấu hổ đến thế.
Khi đang cúi đầu chạy ra ngoài thì va phải một người.
Cô ta nhìn lên, liền thấy vợ chồng anh cả cùng con trai đều chạy đến.
Từng người một, vươn cổ về phía nhà bếp.
Lý Quân đi ra, cười nói.
"Đó, bây giờ mọi người có thể thả lỏng rồi? Chị hai, chị mới vừa vào phòng bếp nhìn thấy thế nào?"
Mặt cô ta phát đỏ, nghĩ đến chính mình vừa rồi bụng kêu như sấm.
Lập tức thẹn nói: "Không có gì."
Nói xong liền lôi kéo cháu trai hướng đi ra sân.
"Cô, con không đi đâu, mùi thơm quá a..."
"Ha ha ha..."
Lý Quân nhìn thoáng qua chị dâu.
Liền thấy chị ta tránh né nhìn đi chỗ khác, miệng còn ngoan cố lẩm bẩm cái gì đó.
Bất quá Lý Quân cũng không quan tâm.
Anh ta đối với Giang Hải Dương rất có lòng tin.
Bây giờ chị dâu chính là đang mạnh miệng, lát nữa đến lúc ăn cơm đảm bảo là người bị "vả mặt" nhanh nhất.