Chương 36: Mua Xe Đạp Và Quần Áo Đẹp Cho Vợ Con

Giang Hải Dương nghỉ bán hai ngày.

Ngồi lên xe khách đi vào thị xã.

Xe khách đã rất cũ kỹ, Giang Hải Dương ngồi ở bên trong vật vã ra một thân mồ hôi.

Tài xế bất ngờ đạp phanh.

Mọi người trong xe giật mình tỉnh giấc, xuống xe trong tiếng chửi bới.

Giang Hải Dương xuống xe, tìm những hiệu thuốc lớn nhất.

Mang theo một túi nhỏ dược liệu, anh liên tiếp đến ba cửa hàng để so sánh giá cả.

Cuối cùng anh chọn được một hiệu thuốc lớn có tên Long Châu.

Dược liệu vẫn còn ở trong không gian chưa lấy ra, anh giả vờ nói để ở trong nhà nghỉ.

Trong vòng một tiếng nữa sẽ mang tới.

Ông chủ kia gấp gáp.

Đối mặt với sâm tam thất và các loại dược liệu có giá trị cao như vậy cũng không muốn bỏ lỡ.

Sợ Giang Hải Dương trên đường sẽ bán cho người khác, nên ngay khi anh ra cửa đã bị ông ta theo sau vỗ vai một cái, đưa thêm 200 ngàn như đặt cọc trước.

Đến khi Giang Hải Dương nhiều lần đảm bảo, ông chủ kia mới yên tâm cho anh rời đi.

Trong thị xã giá mua xác thực cao hơn thị trấn rất nhiều.

Túi nhỏ dược liệu vừa rồi trong tay Giang Hải Dương cũng đổi được hơn 700 ngàn.

Vẫn còn một tiếng.

Giang Hải Dương quyết định đi đến trung tâm mua sắm để mua một số đồ tặng vợ và con gái.

Đi tới một cửa hàng bán quần áo, anh dừng lại bước chân.

Cửa hàng này cũng không đặc biệt dễ thấy.

Tuy nhiên, lời giới thiệu trên bảng quảng cáo phía trước đã thu hút sự chú ý của Giang Hải Dương.

Cửa hàng này bán quần áo gia đình.

Cho cha mẹ và con cái!

Nghĩ đến cảnh mình cùng vợ và con gái mặc đồ giống nhau đi tản bộ trên đường làng.

Chỉ vừa nghĩ thôi, Giang Hải Dương đã cảm thấy hạnh phúc.

Đẩy cửa ra.

Mắt anh nhìn quanh bốn phía.

Nhân viên ở đây cũng rất nhiệt tình.

"Chào anh, cửa hàng chúng tôi chuyên về quần áo cho cha mẹ và con cái, anh cần gì, tôi có thể giới thiệu giúp anh."

Giang Hải Dương hoa cả mắt.

Về trang phục thì anh rất dễ tính.

Quần áo trong nhà cũng đều là Sở Noãn mua cho anh.

"Vậy nhờ cô giúp tôi một chút."

"Anh có thể cho tôi biết chiều cao và màu da của vợ anh không? Con anh năm nay bao nhiêu tuổi? Là trai hay gái?"

Giang Hải Dương từng cái trả lời.

"Vợ tôi cao 1m66, da trắng, rất xinh đẹp và có đôi chân dài. Cô ấy thích màu trung tính nhưng lần này tôi muốn mua màu sáng một chút. Cô ấy mặc gì cũng đều rất đẹp..."

“Con gái của chúng tôi qua Tết này được 3 tuổi. Bé có làn da giống vợ tôi, mập mạp trắng nõn. Cao tới từng này..."

Giang Hải Dương một trận khoa tay múa chân, nhắc tới vợ con của mình liền không ngừng khen ngợi.

Người nhân viên không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào, trên môi vẫn nở nụ cười.

"Chắc hẳn anh rất yêu vợ và con gái mình."

Giang Hải Dương nghe xong cười hắc hắc, gãi gãi mũi nhìn thấy một cặp vợ chồng và một đứa trẻ từ phía sau đi vào.

"Thật xin lỗi, hình như tôi đã lãng phí thời gian của cô."

"Không sao, tôi giới thiệu cho anh mấy bộ, anh có thể chọn, nếu không hài lòng thì còn có những kiểu khác."

Người nhân viên khéo léo lựa chọn một số quần áo dành cho gia đình với màu sắc tươi sáng và kiểu dáng đẹp mắt dựa trên thông tin về hình dáng cơ thể mà anh cung cấp.

Trong lúc Giang Hải Dương đang đưa ra quyết định, người nhân viên đi sang giới thiệu những vị khách bên cạnh.

Liền nghe giọng điệu của người đàn ông rất thiếu kiên nhẫn.

“Anh là đàn ông làm sao có thể mặc kiểu quần áo này, chúng ta cùng đi trên đường trông rất mất mặt. Anh không mặc đâu, mua cho hai mẹ con thôi."

Vợ của người đàn ông năn nỉ hồi lâu, nhưng anh ta vẫn không đồng ý.

"Không mua gì nữa hết. Tại sao anh lại không mặc được? Anh nhìn đi, người ta còn tự mình mua cho vợ con kia kìa."

Nói xong, người phụ nữ chỉ về phía Giang Hải Dương.

Giang Hải Dương trên tay cầm quần áo đã chọn được.

Một bộ là dành cho mùa thu, kiểu đồ thể thao màu vàng tươi.

Ngoài ra còn có một bộ váy ngắn tay phối màu đỏ và đen giống kiểu anh hiện đang mặc, mà ở phiên bản váy dành cho nữ.

Lúc anh quay lại, định hỏi giá người nhân viên.

Liền thấy một nhà ba người đang nhìn mình.

Ánh nhìn của người đàn ông đặc biệt chán ghét.

Giang Dương mỉm cười.

“Phục vụ, hai bộ này giá bao nhiêu?”

Người nhân viên nghe thấy tiếng Giang Hải Dương gọi liền lập tức đi tới.

Nhìn qua thẻ treo.

"Vâng, bộ đồ mùa thu này giá 260 ngàn, bộ đồ mùa hè là 200 ngàn. Nếu anh mua cả hai bộ giá tổng cộng còn 450 ngàn."

"Được rồi, tôi lấy hai bộ này, kích cỡ tương đương nhau. Gói lại giúp tôi."

Giang Hải Dương đưa quần áo, sau đó từ trong túi móc ra 500 ngàn đưa tới.

Được đơn hàng hoàn thành nhanh chóng, nụ cười trên môi người nhân viên càng trở nên nhiệt tình hơn.

“Xin chờ một lát, tôi sẽ gói lại cho anh ngay.”

Đúng lúc này, hai vợ chồng kia bắt đầu rùm beng.

"Em đang nhìn gì vậy? Chồng em còn đang ở đây, em để ý xem người khác làm gì."

"Lời này của anh là có ý gì, cái gì mà tôi để ý người khác."

Người đàn ông nhìn Giang Hải Dương cười lạnh một tiếng.

"Em thấy thằng đó đẹp trai hơn tôi? Ngay cả đẹp trai cũng đã có vợ con, em cũng không..."

Người đàn ông chưa kịp nói xong, "Ba" một tiếng nhận ngay một cái tát vào mặt.

Người phụ nữ tức giận đến mức khó thở, đứa trẻ trong ngực cũng bị dọa sợ mà bật khóc.

"Lưu Văn Lượng! Hiện tại anh có biết anh đang nói cái gì không?"

Người đàn ông thấy vợ và con đột nhiên cùng khóc lớn, liền luống cuống tay chân.

"Vợ, anh..."

Người phụ nữ hung hăng lau nước mắt.

“Ừ, tôi đang nhìn người đàn ông đó. Không giống như anh, ghét bỏ mặc quần áo với mẹ con tôi. Người ta còn biết đi mua quần áo cho vợ con mình.”

"Tôi ao ước có người chồng như vậy, hâm mộ với vợ của người ta!"

Nói xong, người phụ nữ ôm đứa con chạy ra khỏi cửa hàng.

Người đàn ông giậm chân một cái cũng chạy đuổi theo.

Giang Hải Dương: "..."

Người nhân viên bước tới, đưa túi quần áo cho anh.

"Người đàn ông như anh thật sự không có nhiều, chúc anh và gia đình hạnh phúc."

"Cảm ơn."

...

Giang Hải Dương tìm một góc vắng, vác chiếc thúng trên lưng đi ra.

Khi anh đến hiệu thuốc, ông chủ đã đợi ở cửa.

Nhìn thấy Giang Hải Dương, ông ta lập tức tiến lên tiếp đón anh đi vào.

Tất nhiên, cuối cùng là một thỏa thuận làm hài lòng cả đôi bên.

Dược liệu mà Giang Hải Dương mang tới lần này lên tới năm sáu mươi cân.

Ngoài sâm tam thất còn có một số dược liệu khác.

Bán đồng giá 200 ngàn.

Có vẻ việc kinh doanh dược liệu này vẫn là có lãi ngon nhất.

Đáng tiếc chính là không thể luôn ở một chỗ bán ra.

Giang Hải Dương nghĩ đến việc đi thăm dò một số thị trấn lân cận trong vài ngày tới.

Không có xe cộ đi lại quả thật rất bất tiện.

Giang Hải Dương cũng không phải người muốn hành hạ chính mình.

Bây giờ trong túi có tiền, anh liền đi ngó một vòng.

Xe đạp thịnh hành nhất thời này là nhãn hiệu "Thống Nhất".

Giang Hải Dương ngay tại cửa hàng đưa ra 700 ngàn.

Tiền bạc sòng phẳng, cứ như vậy cưỡi xe đạp mới mua về làng.

Sự việc anh mua xe đạp liền đồn dậy khắp xóm.

Ngoại trừ Đường Kim Bảo có xe máy duy nhất trong làng.

Thì xe đạp vẫn còn rất hiếm, trong làng cũng không quá năm nhà có.

Tin tức Giang Hải Dương giàu bất thường trong khoảng thời gian ngắn mở quầy hàng trở thành đề tài tranh luận.

Gian hàng gì mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, còn bỏ ra tới mấy trăm ngàn để mua xe đạp?

Giang Hải Dương không quan tâm người khác nói gì.

Treo giỏ quần áo và đồ ăn vặt đã mua trên tay lái.

Một đường hát ngâm nga trở về nhà.

"Vợ, Tiểu Quỳ, anh đã về!"