Chương 3: Chuyện Lúc Trước, Thật Xin Lỗi

Trong tức khắc, Giang Hải Dương một phát nhảy lên bổ nhào vào người đàn ông.

Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, anh từ trên tay hắn giật lấy Giang Tiểu Quỳ.

Nâng chân lên, hướng phía bụng của hắn đạp mạnh.

"Phịch..."

Sở Noãn cũng ngay lúc Giang Hải Dương có hành động liền chạy lên.

Nhìn thấy người đàn ông bị Giang Hải Dương đá bay ra xa, người phụ nữ bên cạnh không khỏi hét lớn.

Người đàn ông còn lại thần sắc cứng ngắc, biết bọn hắn bây giờ đã không còn đường lui.

Nhìn lên trước, thấy Sở Noãn vẫn còn đang lóng ngóng đứng bên cạnh Giang Hải Dương.

Thừa dịp hai tay của anh ôm chặt tiểu Tiểu Quỳ, không phòng bị, Sở Noãn liền bị hắn lôi qua.

"Noãn Noãn!"

"Mẹ..."

Hàng người phía sau bất ngờ đến chưa kịp hành động, Giang Hải Dương đã đem con gái trong ngực giao cho một người trong đó chiếu cố.

Người đó lập tức quay lưng, ôm Giang Tiểu Quỳ an toàn đi vào trong đám người.

Giang Hải Dương ánh mắt sắc bén, nhìn về phía người đàn ông đang khống chế vợ mình.

"Thả vợ tao ra!"

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, trên mặt biểu lộ càn rỡ.

"À, mày diễn cũng thật giỏi, chính là cứu được con gái, giỏi cho tao xem, mày làm sao cứu được con vợ xinh đẹp này của mày..."

Nói xong, hắn từ trong túi móc ra một con dao bấm, nhắm ngay cổ Sở Noãn.

Giang Hải Dương nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ đến cực hạn, giọng nói càng trở nên bén nhọn.

"Tao nói! Thả!! Vợ tao ra!"

Giọng nói ra đầy sát khí, nghe qua đều muốn rét run.

Người phụ nữ bị doạ sợ hãi, núp ở cạnh cửa.

Người đàn ông trên mặt hơi biểu lộ, tức khắc lấy lại bình tĩnh.

Tay cử động một cái, mũi dao sắc bén trên cổ Sở Noãn khứa một đường nông.

"Mày cũng đừng dọa tao, tao mà giật mình... thì không biết con dao này đâm sâu tới đâu..."

"Mày dám!"

Đôi mắt Giang Hải Dương đỏ ngầu nhìn thấy trên cổ Sở Noãn một đường máu.

Hình ảnh vợ cả người đầy máu từ từ nhắm hai mắt nằm trên mặt đất, lại một lần nữa hiện lên trong đầu anh.

Giang Hải Dương tim đập mạnh, máu cả người xông lên, cảm giác toàn bộ đầu óc như muốn nổ tung.

Sở Noãn sợ hãi, hướng về phía của anh đưa tay ra, nhẹ giọng kêu.

"Hải Dương, Hải Dương..."

"Con đàn bà này, bớt lộn xộn!"

Người đàn ông sau lưng nhìn thấy thần sắc khủng bố như điên của Giang Hải Dương, tóc gáy dựng hết lên, trên lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Nhớ tới hắn vẫn còn con tin, lại cố giữ bình tĩnh.

Hải Dương,

Hải Dương...

Giọng nói của Sở Noãn khiến trong lòng Giang Hải Dương gợn sóng.

Lắc đầu, ánh mắt anh giản ra, giảm bớt sự điên cuồng.

"Muốn giữ mạng sống của con vợ mày, thì bò xuống làm con chó sủa lấy lòng tao..."

Nhìn thấy Giang Hải Dương không còn đáng sợ như trước, người đàn ông càng trở nên kiêu ngạo.

Hắn ngớ nghểnh nói, híp mắt đánh giá Giang Hải Dương.

"Không! Hải Dương, không!"

Đây là người đàn ông chính mình yêu thương, anh là cỡ nào kiêu ngạo, tự trọng đến cỡ nào.

Mặc dù sau khi kết hôn không bao lâu, hành vi của anh không ngừng để cho cô thất vọng.

Nhưng, anh vẫn là chồng của cô!

Sở Noãn hai mắt đẫm lệ, hướng Giang Hải Dương liên tục lắc đầu.

Giang Hải Dương nhìn vợ mình trước mặt, hơi nhếch khóe môi, hướng cô ngây ngốc mỉm cười.

Đây là vợ của anh.

Một người con gái đơn thuần, cam chịu bên cạnh anh.

Ngay lúc này tính mạng bị uy hϊếp, cô vẫn đang vì anh mà lo lắng.

Chỉ có anh đần độn, đã không biết quý trọng cô.

Giang Hải Dương buông lỏng nắm đấm, rủ xuống mặt mày.

Đầu chậm rãi cúi thấp, một tấc lại một tấc khom người xuống.

Đầu gối khụy xuống, hai tay chạm đất đầu mạnh mẽ dập lên.

"Không!"

Giang Hải Dương tôi đây không lạy trời, không lạy đất.

Tôi đây là lạy vợ, lạy trước con của mình.

Người đàn ông trước mặt mặc dù chật vật không chịu nổi, nhưng Sở Noãn lại cảm thấy anh hiện tại lại thật đàng hoàng.

Khoảng thời gian tươi đẹp cùng anh khi trẻ, từng cái một gợi lên trong trí nhớ của cô.

Sở Noãn trong lòng sinh ra một cỗ dũng khí, nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt bất chợt kiên định.

Khuỷu tay cong lên dùng sức về phía người đàn ông phía sau, sau đó cong chân hướng nửa người dưới của hắn đá tới.

Người đàn ông còn đang xem Giang Hải Dương làm trò cười, bị cô vừa vặn đạp tới.

Trên mặt biến sắc, bị đau mà la lớn.

"Đem con đàn bà này đẩy xuống!"

Giang Hải Dương nháy mắt đứng thẳng người, vọt nhanh lên.

Người phụ nữ nghe theo lời người đàn ông, kéo cửa toa tàu ra.

Trong mắt mang theo thù địch, hai tay đem Sở Noãn đẩy về phía cửa.

"Noãn Noãn!"

Nhìn qua hướng Sở Noãn bị đẩy ra, Giang Hải Dương liền hô lên.

Tim như nhảy đến cổ họng.

Bàn tay tức khắc duỗi ra, kéo mạnh cô, đem cả người ôm vào ngực mình.

Giang Hải Dương ôm thật chặt Sở Noãn, theo đà ngã xuống mặt đất.

Đầu anh nhẹ nhàng tựa trên vai cô, thở hổn hển.

May mắn, may mắn tới kịp.

Anh làm được,

Anh thật sự làm được...

Lần này, vợ cùng con gái đều sống.

Đều còn sống...

Giang Hải Dương cười cười, trong mắt ngập nước.

Vợ à,

Về sau quãng đời còn lại,

Anh sẽ thật lòng yêu thương em, chiều em, che chở em cùng con.

...

Những người khác chế trụ, dẫn giải bọn bắt cóc đi.

Khi đi ngang qua hai người liền lộ ra nụ cười, hiểu ý mà không làm phiền.

Khi bọn chúng đã đi xa, tâm trạng của hành khách vây quanh ở toa tàu lúc này mới buông lỏng.

Cùng nhau bàn luận, sau đó lần lượt hướng về phía chỗ ngồi của mình mà rời đi.

Nghe bên ngoài ồn ào, Sở Noãn đảo mắt một vòng quanh bốn phía.

Vỗ vỗ chồng vẫn luôn ôm chặt mình, nhẹ giọng nói.

"Anh, dậy thôi, chúng ta còn Tiểu Quỳ..."

Giang Hải Dương lúc này mới buông vợ trong ngực ra, đỡ cô đứng dậy.

Nhìn thấy trên cổ cô có vết rách một đường, ánh mắt lại tối xuống.

"Không sao đâu, em không thấy đau lắm." Sở Noãn thấy trên mặt anh lộ ra vẻ lo lắng, bất giác nở nụ cười.

"Thật xin lỗi."

Sở Noãn nghe thấy lời xin lỗi của anh, hơi sững sờ, "Em không trách anh."

Giang Hải Dương chăm chú nhìn vợ mình trước mặt, hầu kết lên xuống, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.

"Anh là nói chuyện lúc trước..."

"Thật xin lỗi."