Chương 23: Sáng Sủa Hơn, Qua Nhà Ăn Cơm

Buổi sáng sớm, Giang Hải Dương đứng nấu cháo liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang dội.

"Gâu Gâu!"

Đại Hắc nhảy dựng lên.

Cửa nhà vừa mở.

"Là Tinh Thần a."

Hôm nay Vương Tinh Thần đã cạo sạch râu ria, thân thể nhìn qua gọn gàng hơn.

Bất quá bi kịch lớn như vậy, cũng không phải ngày một ngày hai liền có thể quên.

Đẩy xe đẩy tiến vào.

"Anh, này xe đẩy của anh em để trong sân đó."

"Được, cậu cứ để đó, đã ăn sáng chưa? Anh đang nấu cháo, đứng chờ một chút, ở lại ăn vài ngụm hãy về."

"Không, không cần phiền phức như vậy, em ăn rồi..."

Giang Hải Dương trong phòng bếp lớn giọng ra.

"Không, ở lại ăn, nếm qua tài nghệ nấu nướng của anh."

Tinh Thần do dự, cuối cùng đi vào phòng bếp.

Trong bếp.

Giang Hải Dương một tay cầm cái nồi, tay còn lại miệt mài lật xào.

Không bao lâu, mùi thơm đã xông vào mũi.

"Thơm quá, anh trông rất giỏi nấu ăn."

Giang Hải Dương nghe như vậy, cười lên.

"Đúng thế, vợ anh nói anh có thể so với đầu bếp, cậu nay thật là có lộc ăn."

Tinh Thần nhìn Giang Hải Dương bận rộn.

Trong lòng một trận xúc động, nghĩ tới lúc trước.

"Em còn nhớ trước kia anh nói việc trong nhà bếp không phải việc của đàn ông, thà rằng là ăn chút lương khô cũng không chịu đυ.ng tới cái nồi."

Tinh Thần nói về hồi ức lúc trước.

Giang Hải Dương nhếch miệng, động tác trên tay vẫn không ngừng.

"Khi đó còn trẻ, vẫn là mạnh miệng, về sau lên đại học gặp chị dâu cậu. Cô ấy cùng người nhà tranh cãi để được gả cho anh."

"Biết cô ấy kén ăn, anh liền học nấu ăn một chút, đã cùng mình chịu khổ, anh cũng không thể để con người ta ăn không ngon..."

Vừa nhắc tới vợ, Giang Hải Dương lời nói liền trở nên nhẹ nhàng.

"Anh thật hạnh phúc."

"Ừ..."

Khoan đã!

Nghe Vương Tinh Thần trong lời nói mang theo sự cô đơn.

Anh mới lấy lại tinh thần.

Cậu ta mới vừa gặp phải chuyện như vậy, mình đây chẳng khác nào khoét thêm vào nỗi đau.

Anh để cái nồi xuống.

Xoay người đã nhìn thấy Tinh Thần hai mắt phiếm hồng.

"Tinh Thần, kỳ thật trước đó anh không phải suôn sẻ, cũng có không gượng dậy nổi..."

Tinh Thần bỗng nở nụ cười, ngắt lời anh.

"Anh đừng lo lắng dỗ dành em, em đã nghĩ thoáng rồi. Chỉ là nghe anh kể, cảm thấy anh cùng chị dâu thật tốt, em thật sự rất mừng cho anh."

Tinh Thần khịt mũi, nói giỡn.

"Nhiều năm không gặp, anh bây giờ đã thành như vậy, nhìn cứ y như mẹ của em..."

"Ha ha, cái thằng này..."

...

Thức ăn lên bàn.

Hai vợ chồng Giang Hải Dương ngồi một bên, đối diện là Tinh Thần với Tiểu Quỳ.

Tinh Thần là lần đầu thấy Tiểu Quỳ, thấy cô bé đáng yêu như vậy, lập tức muốn chiếm việc cho cô bé ăn.

Ôm đến bên ghế, một muỗng tiếp một muỗng mà đút cô bé.

Tiểu Quỳ cũng không sợ người lạ.

Có cha mẹ ở bên cạnh, cũng an tâm ngồi kế Tinh Thần.

Thìa đưa tới miệng.

Không cần người dỗ, a một ngụm liền ăn vào.

"Cậu đừng chỉ đút cho Tiểu Quỳ, chính mình cũng ăn đi."

"À, ở nhà em ăn qua rồi, không đói, Tiểu Quỳ thật sự là quá dễ thương, cứ muốn nhìn cô bé ăn thôi."

"Con gái anh mà, phải dễ thương chứ."

Giang Hải Dương một lên nghe người khác khen ngợi con gái mình, liền tự hào nói.

Tiểu Quỳ nhỏ tiếng ợ một cái, Sở Noãn đi qua ôm con gái vào lòng.

Tinh Thần thấy cô bé không còn ngồi bên cạnh, có chút tiếc nuối.

Anh ta vốn thích nhiều con.

Nhưng bị như vậy, chỉ còn biết ngậm ngùi.

Thậm chí anh ta hiện tại có một ý nghĩ trong đầu.

Nghĩ nhận Tiểu Quỳ làm con nuôi.

Bất quá, chuyện này sợ quá mức đường đột.

Tinh Thần dự định trước hoãn một chút, sau này nhắc lại xem sao.

Anh ta gắp lên một miếng thịt xào.

"Ồ, ngon quá!"

Tinh Thần không thể tin.

Lại húp một ngụm cháo.

"Anh Dương, tay nghề nấu nướng của anh quả thật rất tuyệt vời!"

"Ha ha, anh không lừa cậu, đồ ăn còn nhiều cứ ăn thoải mái đi."

Tinh Thần cười hắc hắc, cũng không khách khí.

Trước đó anh ta hai ngày không ăn không uống, tối qua cũng chỉ ăn một bát mì vào bụng.

Kết quả liền ăn nửa đĩa thịt xào, lại uống thêm ba chén cháo lớn.

"Anh, tay nghề anh như vậy không mở quán ăn, thật là quá đáng tiếc."

"Mở quán thì chi phí quá lớn, mà chị dâu cậu lại thân thể không tốt, anh hiện tại ở nhà để bồi cô ấy."

Tinh Thần gật đầu, cũng đồng tình, chuyện làm ăn cũng không phải muốn là làm được.

"Nhưng mà, anh bây giờ tìm được công việc nhẹ vốn hơn rồi."

Tinh Thần ánh mắt tò mò, Giang Hải Dương cũng liền nói.

"Anh làm quầy bán thịt! Đợi lát nữa anh nấu chín sẽ đẩy lên thị trấn bán."

Tinh Thần hơi sững sờ.

Giang Hải Dương từ nhỏ đã có chí hướng, muốn ra khỏi vùng nông thôn ra bên ngoài.

Cuối cùng cũng làm được, trở thành người sinh viên duy nhất trong làng.

Thế nhưng bây giờ...

Bất quá nhìn sắc mặt Giang Hải Dương không có chút nào miễn cưỡng, ngược lại rất là thỏa mãn.

Một nhà ba người cũng rất hạnh phúc.

Tinh Thần không nói thêm gì, cười cười.

"Em bây giờ nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, một lát đi theo anh chơi vậy."

"Ừ, có thêm người, hôm nay anh liền nấu thêm một nồi, ha ha..."

Ăn xong.

Tinh Thần về nhà nói qua, giữa trưa không về ăn cơm.

Liền quay lại, tiếp tục chơi đùa với Tiểu Quỳ.

Trong phòng bếp.

Giang Hải Dương nấu món ăn của ngày hôm nay.

Là thịt nấu hai lần - món cay kinh điển nổi tiếng ở đây.

Tháng 9, thời tiết vẫn còn nóng bức.

Giang Hải Dương suy nghĩ một hồi, lại đi vào không gian lấy dưa leo ra.

Rửa sạch, cắt thành khối.

Trộn cùng dấm, dầu vừng, một món ăn đơn giản đã được làm xong.

Món này Giang Hải Dương không tính lấy tiền.

Coi như là ăn kèm với thịt.

Trong sân, thời điểm Giang Hải Dương xào ớt.

Tiểu Quỳ liền bị hun đến nước mắt đầm đìa, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Sở Noãn muốn ôm con trở về phòng, cô bé lại là không thuận theo.

"Thịt thịt, con muốn ăn~"

Ngày thường Tiểu Quỳ rất nghe lời.

Không hiểu sao hôm nay lại vô cùng cứng đầu, mẹ tới dỗ cũng không được.

Gào khan cả giọng nhưng đến một giọt nước mắt cũng không thấy.

Bày ra bộ dạng khiến người ta đau lòng.

Đối với con cái, Sở Noãn vẫn là luôn cứng rắn.

Không để ý, trực tiếp ôm con gái muốn vào nhà.

Tiểu Quỳ lập tức gào.

"Không, mẹ, con muốn ăn, oa a..."

"Bụng của con còn yếu, ăn món đó không tốt, lại nói món đó có ớt con làm sao ăn được."

"Oa a..."

Mắt to của cô bé nhìn tới nhìn lui.

Thấy người vừa mới chơi cùng mình.

Tay nhỏ mũm mĩm hướng về phía Tinh Thần đưa tới.

Tinh Thần thấy như vậy, liền nói.

"Chị dâu, bằng không để Tiểu Quỳ ở lại chơi một lát."

"Cậu đừng mềm lòng với con bé, đã không ăn được thì phải dứt khoát, không thể để cô bé việc gì cũng khóc nháo lên."

Không có cách, Tinh Thần chỉ có thể im miệng.

Giang Hải Dương nấu xong, đi ra sân.

Liền nhìn thấy Tinh Thần đau lòng nhìn con gái nhà mình.

Còn con gái thì cặp mắt lưng tròng, hướng về phía anh cầu cứu.

"Tinh Thần, cậu thích con nít như thế, nghe anh, đi tìm người phụ nữ khác, sinh cho cậu một đứa bé mập mạp."

"Thật là, anh cũng không phải không biết..."

Giang Hải Dương đón con gái từ trong tay vợ, vỗ lưng của anh ta.

"Biết gì, có bệnh thì chữa, cũng đâu phải chuyện gì to tát."