Chương 21: Sánh Ngang Với Rượu Thuốc ?!!

Giang Hải Dương mang theo túi lớn nhỏ đi ra khỏi tiệm thuốc.

Điểm đến tiếp theo là cửa hàng tiện lợi.

Vợ anh thích ăn đồ ăn vặt.

Nhớ lúc bọn họ mới cưới, những món đồ ăn vặt đều bị cô bí mật giấu đi.

Cô sợ bị anh phát hiện, cho rằng cô còn trẻ con.

Thế nên lúc anh không có trong phòng cô đều tranh thủ lén ăn.

Có lần bị anh bắt tại trận.

Đôi mắt tròn của cô mở to, má phồng lên cứ như một chú sóc nhỏ.

Nghĩ đến thôi anh cũng thấy trong lòng ngọt ngào.

"Cái này, cái này... Còn cái này nữa, mỗi cái lấy cho tôi một cân, cảm ơn."

"Rồi, bánh ngọt với mứt ở đây của anh tổng cộng sáu mươi ngàn."

Giang Hải Dương đưa tay cầm lấy, "Ở đây có sữa bò hay sữa bột không?"

"Có, sữa bò anh có thể đăng ký trước và sẽ được giao tươi đến tận nhà mỗi ngày. Đối với sữa bột, có quầy nhập khẩu ở tầng hai."

Giang Dương Dương đi lên tầng hai.

Mua một hộp sữa bột nhập khẩu cùng hai gói bánh quy trẻ em dành cho Tiểu Quỳ.

Rồi xuống lầu hỏi qua.

Người bán hàng nói làng của anh ở quá xa để giao hàng, họ chỉ nhận đơn hàng đặt gần thị trấn.

Giang Hải Dương sống mấy chục năm ở thế hệ sau.

Biết được sữa có giá trị dinh dưỡng rất cao, và là sự lựa chọn tốt nhất cho phụ nữ mang thai và trẻ em để bổ sung protein.

Vấn đề là ở thời đại này, sữa vẫn chưa phổ biến.

Nếu không có sẵn...

Hay là chính mình nuôi một con bò sữa?

Giang Hải Dương đưa ra quyết định.

Kiểm đếm lại tiền trong túi.

Mua này nọ tiêu tốn không ít, tiền còn lại bên trong không nhiều.

Một lát anh còn phải mua thêm con giống để vào không gian.

Bò sữa ít nhất cũng phải năm đến sáu trăm.

Vẫn chưa đủ đâu.

Kiếm thêm tiền!

Anh nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, bọn họ cũng sắp có đứa con thứ hai.

Để cải thiện chất lượng cuộc sống của vợ và các con, anh sẽ phải cố gắng hơn.

Trồng thêm rau, thêm sâm tam thất, ngày mai sẽ trở lại ra quầy bán thịt.

Giang Hải Dương củng cố niềm tin, vội vàng muốn quay trở lại.

“Này, anh là người bán thịt ở cổng nhà máy thép mấy ngày trước phải không?”

Giang Hải Dương bị ngăn lại, đưa mắt nhìn qua.

Người đàn ông này chính là người đầu tiên mua thịt anh bán.

"Vâng, là tôi đây. Tôi nhớ cậu. Cậu là người mở hàng quầy thịt của tôi đầu tiên."

Giang Hải Dương không biết người này ngăn mình là muốn làm gì.

Nhưng xem như là khách hàng của mình, vẫn phải khách sáo, trên mặt cười nhẹ.

Trần Chấn nhìn trên đường kẻ đến người đi, vẫy vẫy tay ý bảo Giang Hải Dương dời bước qua một bên để tiện nói chuyện.

Hai người đến một nơi có ít người hơn.

Không đợi Giang Hải Dương lên tiếng.

Trần Chấn nói trước.

"Thịt của anh thật sự nấu rất ngon. Tôi chỉ muốn hỏi anh cách nấu như thế nào với lại anh có bí quyết gì không?"

Giang Hải Dương không mở miệng.

Nhíu chặt lông mày, không biết anh ta nói lời này là có ý gì.

Mặc dù mình không có bí kíp gì.

Nhưng mà chuyện làm ăn.

Nếu có, cũng không có khả năng dễ dàng mà kể cho người khác như vậy.

Trần Chấn thấy Giang Hải Dương sắc mặt không vui, không nói tiếng nào.

Cũng ý thức được lời mình nói có chút vấn đề, liền vỗ một cái lên đầu mình.

"À, anh đừng hiểu lầm, tôi đây không phải muốn trộm học, tôi, tôi đây là..."

Trần Chấn ấp úng.

Lời đến bên miệng cũng không biết thế nào giải thích rõ ràng.

Cuối cùng liền dứt khoát đem một tràng nói hết ra.

"Anh cũng không biết đó, tôi là làm ở nhà máy thép, công việc đặc biệt khổ cực."

"Mà, mà đến ban đêm, cũng là muốn phục vụ vợ mình, mà có cái sinh lực không đủ."

Giang Hải Dương: "..."

Điều này với mình có liên quan gì?

Trần Chấn cười hắc hắc hai tiếng.

"Lạ kỳ, ngày đó ăn qua chén thịt kia của anh, tôi buổi chiều đều toàn thân năng động. Trong đêm cùng vợ không biết bao nhiêu lần, làm cô ấy mỗi lần đều phải lớn tiếng kêu..."

Giang Hải Dương nghe đến đó, vội vàng hô ngừng.

"Thịt của tôi không phải thuốc chữa bệnh hay thuốc tráng dương, cậu là đang khoa trương rồi."

Trần Chấn lắc đầu.

"Tôi dù nói nhiều, nhưng chưa bao giờ nói láo. Tôi với các anh em trong xưởng ăn qua đều cùng có chung sinh lực như vậy."

"Nên mới tới nói với anh một tiếng, so thuốc rượu, của anh còn mạnh hơn!"

Nói xong, liền đưa lên ngón tay cái.

"Tôi cũng không muốn học bí quyết, chỉ là muốn hỏi anh về sau có còn bán trước chỗ làm của tôi không."

Giang Hải Dương nhìn người đàn ông trước mặt lo lắng chờ đợi anh.

Cảm giác không giống đang nói dối.

Chẳng lẽ thật sự ở phương diện này kỳ diệu như vậy?

Nghĩ đến chính mình đêm đó càn rỡ.

Khụ khụ...

"Còn, mấy ngày trước trong nhà có việc, nên ngày mai trong buổi trưa tôi sẽ bán hàng trở lại."

"Được!"

Trần Chấn nghe được câu trả lời hài lòng, khẽ chào hỏi rồi rời đi.

Trên đường về nhà.

Giang Hải Dương ghé qua mua thêm gà, vịt và ngỗng.

Đi giữa đường thừa dịp lúc không có người, đều bỏ hết vào không gian.

Trước đó liên tiếp ba ngày cùng vợ con ở trong nhà. Hôm nay mới nửa ngày không gặp, trong lòng lại cực kỳ nhớ.

Anh một đường thật nhanh đến trước cửa nhà.

Cửa sân vừa mở.

Một cái thân màu đen nhào tới, đem Giang Hải Dương giật nảy mình.

"Gâu!"

Có kẻ đột nhập!

"Đại Hắc, đi xuống cho tao."

"Ngao ao ~ "

Thấy là Giang Hải Dương.

Đại Hắc liền xuống, sau đó bên chân của anh đảo quanh.

"Gâu Gâu!"

Tôi hôm nay canh cổng cực kỳ nghiêm túc.

Nhanh!

Thưởng cho tôi đi!

Giang Hải Dương sờ lên đầu của nó.

"Khá lắm, hôm nay mày với Tiểu Bạch sẽ được thưởng một bát thịt heo to."

Anh đi vào.

Cho một chó một mèo thức ăn.

Liền đứng dậy chuẩn bị vào nhà nhìn vợ với con gái.

Sau lưng truyền đến một trận tiếng kêu, Giang Hải Dương quay đầu.

Liền gặp Đại Hắc nhe răng đối với Tiểu Bạch một bên khiêu chiến.

"Gâu Gâu!"

Tôi nhìn cửa tới trưa, ngủ cũng không dám.

Ngươi cùng với cô chủ xinh đẹp với cô chủ nhỏ sung sướиɠ ngủ trưa thế mà cũng có ban thưởng.

Dựa vào đâu!

Giang Hải Dương đang muốn la lại Đại Hắc, để nó không khi dễ Tiểu Bạch.

Liền gặp Tiểu Bạch giơ móng vuốt lên.

Một cái vươn người.

Sau đó liền thấy Đại Hắc im ru.

Hai con bắt đầu lặng lẽ ăn thịt trong bát của mình.

Nhìn ra bọn chúng cũng được, cãi vã chứ không đến mức đánh lộn.

Giang Hải Dương ôm chiếc giỏ trên lưng, đi vào nhà sau.

Vợ bây giờ đang mang thai.

Hai con chó mèo này tuy khôn, nhưng cùng vợ tiếp xúc nhiều không tốt, nó có thể làm lây bệnh.

Phải đưa cho người khác nuôi, hoặc tiêm cho bọn nó vài mũi.

Hai con vật đang ăn uống say sưa không biết chuyện gì đang xảy ra.

Số phận đang chờ đợi bọn chúng tiếp theo là hai ống tiêm lớn.