Chương 14: Miếng Ăn, Anh Em Tương Tàn

Sau bữa cơm.

Giang Hải Dương vào bếp chuẩn bị cho gian hàng khai trang ngày mai.

“Ngày mai anh... định bán cơm hộp thật sao?”

Sở Noãn đứng ở cửa bếp nhìn chồng đang bận rộn.

Giang Hải Dương là một người kiêu ngạo, vốn có rất nhiều tham vọng.

Lại tốt nghiệp trường đại học lớn, cô không ngờ khi về quê anh lại có thể dễ dàng buông bỏ sĩ diện của mình như vậy.

Tay cầm dao của Giang Hải Dương khựng lại, trong mắt lộ ra sự lặng đọng đã tích lũy sau nhiều năm gian khổ.

“Noãn Noãn, em có xấu hổ khi chồng mình là người bán hàng rong không?”

"Đương nhiên không!"

...

Giang Hải Dương lấy ra miếng thịt lớn còn sót lại sau khi gỡ bỏ phần xương sườn của con lợn.

Phần này là thịt ba chỉ lợn, tương đối nhiều mỡ.

Nhưng người thời đại này lại thích ăn thịt mỡ hơn.

Không giống như người đời sau, nếu ăn quá nhiều thì lại sợ béo phì.

Lúc đầu, Giang Hải Dương suy nghĩ tương đối đơn giản.

Anh định cứ để cơm hộp lên xe đẩy đi bán.

Nhưng mùa hè này, cơm sẽ dễ bị ôi dưới nắng.

Hơn nữa, lượng lúa gạo khó kiểm soát, mặt bằng trồng trọt vẫn chưa ổn định nên cần phải đầu tư vốn trước.

Suy nghĩ kỹ càng, Giang Hải Dương cuối cùng quyết định chỉ bán thịt.

Ngày mai vẫn là ngày đầu mở gian hàng, cũng coi như là tạo dựng danh tiếng trước.

Anh làm món thịt lợn kho với nước sốt đậm đà.

Cắt miếng thịt thành lát dày.

Lấy ra khỏi nước nóng rồi cho vào chậu sứ lớn.

Sau đó thêm hành tây, gừng, nước tương và rượu vào, trộn đều để ướp.

Sau khi chờ đợi hơn nửa tiếng.

Đun đường trong dầu cho đến khi chuyển sang màu nâu thì đổ các lát thịt đã ướp vào.

Sau khi phủ đều một lớp màu đường thì cho thêm các nguyên liệu đã chuẩn bị và nước tương vào.

Đậy nắp và đun nhỏ lửa ở nhiệt độ thấp cho đến khi nước sốt giảm bớt.

Dần dần, cái nắp gỗ dày không còn tác dụng nữa.

Mùi thơm đậm đà của thịt bay ra từ các vết nứt, lan tỏa trong không khí.

Giang Hải Dương rửa sạch mấy quả ớt, mở nắp ném vào rồi tiếp tục hầm.

Vừa mở nắp ra, hơi nóng phả vào mặt anh.

Giang Hải Dương lau mồ hôi trên trán, đi rót một bát nước uống.

Cửa bếp.

Sở Noãn đứng ở cửa ôm con gái.

Tiểu Bạch ngồi trên lưng Đại Hắc, một lớn một nhỏ chen chúc muốn vào phòng bếp.

Đại Hắc mắt như thấy sao, miệng liên tục chảy nước dãi, nhỏ xuống mặt đất thành vũng nhỏ.

"Cha! Thơm, ăn thịt, thịt ngon quá!"

Sở Noãn mặt đỏ lên, ấp úng nói.

"Con gái của anh ngửi thấy mùi thơm, muốn ăn thịt... Ừm, em, em cũng có chút đói bụng..."

"Gâu gâu!"

Mùi quá thơm, chó đen tôi cũng muốn.

Đại Hắc đứng thẳng lên, quét đuôi điên cuồng trên mặt đất.

Tiểu Bạch thì dè dặt hơn, nhảy xuống đất ngoan ngoãn ngồi nhìn thẳng về phía bếp lò.

"Ha ha, vậy chúng ta ăn trước vậy..."

"Dạ!"

"Gâu Gâu!"

"Meo ~ "

...

Dậy sớm, Giang Hải Dương lấy ra những hạt giống còn lại đem đi xử lý.

Bình thường đầu xuân là thời gian nên làm việc này, còn hiện tại thì đã quá ngày.

Bất quá, bởi vì có "Không gian trang trại mới" để qua mặt bên ngoài, nên Giang Hải Dương không thấy lo lắng.

Đầu tiên anh ngâm nó trong nước ấm.

Sau đó dùng khăn ướt bọc lại rồi cho vào chậu chờ hạt nảy mầm là có thể đem đi gieo.

Sau khi làm xong, anh nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ.

Giang Hải Dương đặt một bó rơm lên xe để giảm bớt mùi thơm chấn động.

Sau đó anh đặt bếp than và chiếc nồi lớn chứa đầy thịt lên.

Giang Hải Dương quàng chiếc khăn màu xám lên vai, chuẩn bị lên đường.

Sở Noãn vốn muốn đi cùng, nhưng đã bị anh khuyên nhủ một hồi.

Từ trong thôn đi bộ đến thị trấn phải mất ít nhất hơn một tiếng.

Mà dù sao đây cũng là lần đầu Giang Hải Dương ra quầy hàng, dù có tự tin đến mấy cũng vẫn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sợ vợ ở nhà nhàn rỗi, suy nghĩ linh tinh.

Anh lần đầu tiên giao cho cô một nhiệm vụ.

Chính là đem cỏ dại đốt thành tro, sau đó rải vào vườn rau trong sân.

Nhớ đến vợ khi nghe chính mình cũng có nhiệm vụ, mắt to tròn liền tỏa sáng.

Giang Hải Dương nở nụ cười, thật là cô nàng đơn thuần dễ thỏa mãn.

"Đại Hắc, đi, lên đường thôi ~ "

"Gâu!"

...

Việc đầu tiên Giang Hải Dương làm khi đến thị trấn là đi đến cửa hàng mua một chồng bát và một chiếc quạt nhỏ.

Sau khi suy nghĩ kỹ, anh đẩy đồ đạc của mình đến trước nhà máy thép.

Giang Hải Dương là có mục đích khi chọn nhà máy thép.

Phúc lợi ở nhà máy thép là hào phóng nhất, công nhân không quan tâm đến việc ăn uống vì họ có rất nhiều tiền trong túi.

Một điểm nữa là nhà máy cơ bản toàn là thanh niên, công việc nặng nhọc và phức tạp khiến họ càng phải ăn nhiều.

Giang Hải Dương tìm một chỗ dưới bóng cây, dỡ bếp than ra rồi đặt chiếc nồi sắt lên.

Ngọn lửa sáng rực, thịt trong nồi sắt được đun nóng.

Một lúc sau, hương thơm tràn ngập.

Giang Hải Dương đóng cửa hút gió dưới bếp rồi đun ở lửa nhỏ.

Tới mười một giờ rưỡi, anh mơ hồ nhìn thấy có người từ cổng nhà máy thép đi ra.

Giang Hải Dương cố tình mở nắp nồi lên, nhẹ nhàng quạt qua lại.

Trong chốc lát, mùi thơm của thịt tràn ngập không khí.

Đại Hắc vốn đã được ăn no, nhưng vẫn không kìm được lòng tham lam, kêu rên vài tiếng.

Rất nhiều người đã ra cổng nhà máy thép.

Nhưng chỉ nhìn về phía Giang Hải Dương mà không có đi tới.

Anh vẫn giữ bình tĩnh.

Một lúc sau, có một người đàn ông lớn con bước tới.

“Ông chủ, cậu bán thịt nấu trong nồi này à?”

"Đúng vậy!"

“Bán thế nào? Cho tôi một phần cơm một phần thịt."

“Tôi là người bán thịt, không có cơm, hôm nay tôi nấu món thịt kho, chín ngàn một bát, ăn xong mong cậu vui lòng trả bát lại cho tôi."

"Không có cơm?"

Người đàn ông do dự, không có cơm còn không có chỗ ngồi ăn, vậy mà ăn xong còn phải đem bát đưa tới.

Giang Hải Dương mỉm cười gật đầu, không hề lo sợ, chỉ chờ người đàn ông trước mặt quyết định.

Người đàn ông quay người muốn rời đi, nhưng hai chân vẫn cứ đứng yên.

Chết tiệt, mùi thơm quá.

"Được rồi, cho tôi một bát."

Người đàn ông móc tiền ra đưa tới.

"Được."

Bởi vì là người gọi mở hàng đầu tiên nên Giang Hải Dương sau khi đã múc một bát đầy lại đổ thêm một thìa canh.

Người đàn ông này cũng là người để ý, cảm giác bất an ban đầu biến mất khi nhìn thấy anh làm ăn thành thật như vậy.

"Chúc anh mua may bán đắt!"

Sau đó cũng có một số người đến hỏi, nhưng khi nghe nói không có cơm mà còn phải phiền phức đem bát trở về, liền quay người bỏ đi.

Trần Chấn là người đàn ông mua thịt vừa rồi.

Bởi vì căn tin trong công ty đồ ăn không ngon, anh ta lại là người kén ăn.

Cho nên thường xuyên vào giờ ăn giữa trưa anh ta phải ra ngoài tìm đồ ăn.

Sau khi mua bát thịt của Giang Hải Dương, anh ta mang đến căn tin nhà máy để kêu thêm một bát cơm.

Trên đường đi bị mùi thơm câu dẫn đến không ngừng nuốt nước bọt.

Đến nhà ăn, anh ta trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nhanh! Mua cơm, chén bát thịt này mau!

Không chút nào để ý tới những người ở gần đó đang nhìn chăm chăm vào bát thịt trên tay mình.

Trần Chấn hài lòng, chuẩn bị ăn.

“Trần Chấn, đồ ăn này cậu lấy ở đâu thế?”

“Mua ở cổng."

Trần Chấn nhìn vài người bạn thân thiết đang vây xung quanh, suy nghĩ một chút liền nói.

"Tới, các anh cùng ăn thử đi."

Bốn người nghe vậy lập tức ngồi xuống xung quanh.

Năm đôi đũa đồng loạt đi tới.

Để vào trong miệng, nhai nuốt...

"Ui, cắn lưỡi đau quá..."

“Cả đời tôi chưa bao giờ được ăn món thịt ngon như vậy!”

Lúc bốn người nhanh chóng đưa đầu đũa tới lần nữa.

"Trần Chấn, đã nói các anh em cùng ăn mà!"

"Trần Chấn, bỏ bát xuống, đứng lại!"

Trần Chấn trong lòng hối hận.

Thịt ngon như vậy, một lúc mất bốn miếng, ngay cả anh em anh ta cũng thấy tiếc.

Lòng đang rỉ máu, bưng bát thịt trong tay rống một tiếng liền hướng bên ngoài chạy.

"Mấy người muốn ăn thì tự mình mua!"

"Móa!"

“Đi thôi! Đi mua thịt đi!"

"Đúng rồi, đi thôi. Thèm quá rồi, nhanh ra cửa mua thịt!"