Nhìn con lợn rừng trước mặt ước chừng hơn hai trăm cân.
Giang Hải Dương để hai anh em Tiểu Cường chạy về trong thôn kêu người lên để cùng hỗ trợ khiêng về.
Chờ hai đứa nhỏ chạy xa.
Để tránh con lợn rừng đang chảy máu thu hút những con thú khác, Giang Hải Dương tạm thời để nó vào không gian.
Anh lấy một nắm lá ngải cứu chà nát, rồi bôi lên chân Tiểu Bạch.
"Meo ngao ~ "
Tiểu Bạch duỗi chân ra, dùng chân vỗ vỗ đầu Đại Hắc.
Đại Hắc kêu một tiếng rồi nằm xuống.
Tiểu Bạch đáp xuống đất, bước từng bước nhỏ đi về phía trước.
Quay đầu lại về phía Giang Hải Dương, kêu hai tiếng.
Tôi khỏe rồi!
"Đại Hắc, mày đi đằng trước nhìn, có người tới thì kêu tao."
"Gâu!"
Đại Hắc chạy lại ngọn dốc ở phía trước, nhìn xuống, cái đuôi trên mặt đất quét qua lại.
Tiểu Bạch chạy về phía một đám lá cây, hai chân vững chắc trên mặt đất.
"Meo~"
Này có thể ăn được! Lại đây xem!
Giang Hải Dương nghe Tiểu Bạch kêu liền đến gần, vén bụi cỏ dại ra xem xét.
Chiếc lá này, là...
Anh bỗng nhiên ngồi xổm xuống, hai tay nhanh chóng đào đất.
Theo hướng rễ cây nhìn.
Từng chút một lộ ra, Giang Hải Dương dường như muốn nhảy dựng lên.
Thế mà là sâm tam thất!
Sâm này rất quý, dù không bằng nhân sâm, nhưng cũng là loại dược liệu quý xứng đáng với cái tên của nó.
Chỗ sâm tam thất này đã bị cỏ dại chặn lại, nằm dưới sườn đồi nên không dễ phát hiện.
Giang Hải Dương miệt mài đào.
Dùng một mớ để đổi lấy tiền, còn lại một ít để trồng trong không gian, vậy là được một công đôi việc.
"Tiểu Bạch, mày mới vừa ghi công lao lớn, chờ trở về, tao sẽ cho mày ăn ngon!"
"Meo!"
"Gâu, gâu gâu..."
Tiếng chó sủa truyền đến.
Giang Hải Dương cho phần sâm vào giỏ, thêm một nắm cỏ rơm phủ lên.
Ôm lấy Tiểu Bạch lưu loát mà đi trở về.
Giọng nói của một số người đàn ông vang lên, Giang Hải Dương liền chuyển con lợn rừng trở về chỗ cũ.
"Lợn rừng ở đâu?"
"Khu này lợn rừng rất lớn, vậy mà chỉ một người gϊếŧ chết? Ai da, thật quá ghê gớm."
"Dạ dạ, cái chú đó đã cứu cháu cùng Nha Nha, quả thật rất lợi hại luôn."
"Nhóc bây giờ còn kiêu ngạo, mang theo Nha Nha chạy lung tung, chờ trở về tôi sẽ dạy dỗ cháu!"
...
Giang Hải Dương đi đến nghênh đón.
Đường Tiểu Cường cùng Đường Nha Nha sau khi xuống núi trực tiếp trở về nhà, cùng người trong nhà kể chuyện lợn rừng.
Ba người đàn ông trong nhà họ Đường lần lượt lên đường, đi theo Đường Hiểu Cường lên núi.
Đường Nha Nha bởi vì còn nhỏ, lại bị kinh hãi, nên không tiếp tục đi theo bọn họ.
"Chú chú!"
Đường Tiểu Cường nhìn thấy Giang Hải Dương, trên mặt lộ ra vẻ sùng bái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chạy đến trước mặt của anh.
"Chú ơi, cháu đã gọi cha với bác tới."
"Giỏi lắm!"
Giang Hải Dương vuốt tóc của cậu nhóc, không keo kiệt đưa ra lời tán dương.
"Là Hải Dương a."
"Ồ, nhóc Giang đã về rồi sao, chúng ta còn tò mò không biết là ai, thì ra là cậu."
...
Trưởng thôn An Bắc họ Đường, sinh ra tổng cộng bốn người con trai.
Ba người trước mặt là ba người con trai của nhà họ Đường, Đường Phúc Sơn, Đường Vĩnh Sơn và Đường Hữu Bảo.
Đường Tiểu Cường là con của Đường Hữu Bảo, con trai thứ ba của nhà họ Đường.
Đường Nha Nha là con gái của Đường Kim Bảo, con trai út và là cháu gái duy nhất trong nhà họ Đường trong ba thế hệ.
"Hải Dương, hôm nay anh thật sự rất biết ơn cậu, nếu không có cậu, Tiểu Cường cùng Nha Nha đã gặp chuyện lớn rồi..."
Đường Phúc Sơn đầy cảm kích, hai tay ôm chặt Giang Hải Dương.
Nói một chút, đầu gối khẽ cong liền muốn quỳ xuống.
"Này anh, không cần làm thế."
Giang Hải Dương sợ hãi, nhanh chóng tóm lấy anh ta.
"Hải Dương, lần này tôi thực sự cảm ơn cậu, cậu quả thật là ân nhân rất lớn đối với Đường gia chúng tôi."
"Em cũng là vừa vặn gặp phải... nhưng lần này thật sự quá kích động. Tiểu Cường, về sau bọn con không nên một mình lên núi nữa."
Đường Tiểu Cường cúi đầu, lần này thoát chết, cậu bé vẫn còn có chút sợ hãi.
"Cháu, cháu biết lỗi rồi."
"Về nhà lại xử lý con, cái tiểu tử thúi này."
Đường Hữu Bảo la mắng con trai xong, bắt tay vào xử lý con lợn rừng.
Bọn họ dùng dây gai trói con lợn rừng rồi buộc vào một thanh gỗ dày.
"Một, hai, ba, đứng lên!"
Bốn người cùng nhau vác gậy trên vai, hợp lực cõng con lợn rừng xuống núi.
"Khá lắm, con lợn rừng này nặng ít nhất phải hai trăm cân, một mình cậu có thể gϊếŧ chết, quả thật quá ghê gớm!"
Đường Vĩnh Sơn giơ ngón tay cái lên với Giang Hải Dương: "Quá mạnh!"
"Chú ấy rất lợi hại. Lưỡi liềm của chú bay tới, lợn rừng liền rơi xuống..."
Tiểu Cường nghe mọi người khen ngợi Giang Hải Dương, ngay lập tức lấy lại năng lượng và bắt đầu nói không ngừng.
Giang Hải Dương cười nhưng không nói gì, trong lòng có chút xấu hổ.
"Hải Dương, lợn rừng này cậu giữ lại ăn hay muốn bán? Nếu bán anh có thể cho người liên hệ tiệm cơm."
Đường Hữu Bảo trong làng nổi danh là thợ mổ heo.
Trong các dịp lễ tết, nếu có người muốn gϊếŧ lợn thì sẽ kêu, chỉ cần một vài đòn anh ta đã có thể xử lý gọn gàng.
"Nếu như muốn bán, anh có thể giúp cậu thương lượng giá tốt."
Giang Hải Dương đã có sẵn kế hoạch trong đầu.
Con lợn rừng này đến rất đúng lúc, anh sẽ không bán.
Sau khi trở về, anh sẽ thay cột và lấy thịt lợn trong không gian ra.
Nấu thành các món ăn, rồi đến trước các nhà máy trong thị trấn để bán cơm hộp buổi trưa.
Thịt ở không gian sẽ luôn có chất lượng cao hơn.
Giang Hải Dương rất tự tin rằng mình có thể kiếm được món tiền đầu tiên sau khi trọng sinh với chiến lược kinh doanh nhỏ này.
“Em không tính bán số thịt này, em sẽ giữ lại dùng vào việc khác."
"Ồ, theo cậu vậy."
...
Bốn người ậm ừ cõng con lợn rừng xuống núi, đi thẳng về phía sân nhà Giang Hải Dương.
Những người trong làng trên đường gặp qua đều có ánh mắt hiếu kỳ.
Khi nghe tin Giang Hải Dương một mình đi săn, mọi người đều kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Tất nhiên, cũng có một số người ghen tị, lẩm bẩm nói tài sản chung nhưng ngay lập tức bị người khác bịt mồm lại.
Đại Hắc đã sớm cõng Tiểu Bạch xuống núi, trở về nhà trước.
Lúc Sở Noãn dậy đã không thấy Giang Hải Dương đâu, lúc này mới nhìn thấy một chó một mèo trở về.
Phát hiện thảo dược bôi lên chân Tiểu Bạch, cô cảm thấy bất an nên ôm Tiểu Quỳ đứng đợi ở cửa.
"Mẹ ơi! Con heo!"
Tiểu Quỳ hưng phấn trong ngực mẹ, chỉ ngón tay nhỏ về phía trước.
Nhìn thấy Giang Hải Dương chồng mình đứng giữa đám người đang cõng lợn rừng, Sở Noãn nhanh chóng bước tới.