Chương 10: Vào Rừng, Cứu Được Hai Đứa Trẻ

Trời tờ mờ sáng, Giang Hải Dương nhẹ chân bước ra khỏi giường.

Nhìn qua hai mẹ con một cái, trên lưng đeo ba lô, tay cầm lưỡi liềm chuẩn bị đi ra ngoài.

Làm cũng phải làm cho ra dáng, vậy nên hôm nay anh quyết định ra sau núi một chuyến.

Nhìn qua những thay đổi trên núi, tiện thể kín đáo đem ít thịt từ không gian trở về.

"Gâu!"

"Thế nào, mày cũng muốn đi à?"

Đại Hắc cứ đảo quanh ở bên chân của anh, tỏ vẻ muốn đi theo.

"Đi, tao dẫn mày lên núi đi dạo."

"Ngao âu ~ "

Đại Hắc vui vẻ dẫn đầu chạy ra cửa.

Móng vuốt vỗ lên cửa hai lần, thúc giục anh mau mở cửa ra.

Giang Hải Dương đang muốn đem cửa lớn đóng lại.

Một bóng dáng màu trắng chui ra từ khe cửa nhanh như chớp.

Nhảy lên một cái, nhanh nhẹn ngồi lên trên lưng Đại Hắc.

"Meo ô ~ "

Hai mắt tràn đầy lên án.

Đi chơi vui thế mà không gọi tôi!

Giang Hải Dương đưa ngón tay chọc vào cái trán lông xù của nó.

"Mày đi theo bọn tao lên núi, là chuẩn bị làm khẩu phần ăn sắp tới của con thú trên đó sao?"

Tiểu Bạch thân thể tức khắc cứng đờ, cái đuôi lông xù cong lên.

"Gâu Gâu!"

Đại Hắc bất mãn cắn vào ống quần Giang Hải Dương, ý bảo anh đừng nhiều lời nữa, tranh thủ thời gian lên đường.

...

Một người, một chó cộng thêm một con mèo trắng nằm trên lưng cùng đi lên núi.

Sáng sớm, sương mù giăng khắp núi rừng.

Khi mặt trời vừa ló dạng, sương mù buổi sáng dần dần được vén lên như một tấm màng che.

Những cành lá rậm rạp, cây cối um tùm.

Mang theo một chút mát lạnh, không gây nóng bức.

Cảm nhận không khí trong lành, Giang Hải Dương mỉm cười hài lòng.

Khi lớn ai cũng muốn chen chân vào thành phố xô bồ, nhưng có ai biết rằng quê hương mới là nơi chúng ta nên trở về.

Giang Hải Dương vừa đi vừa cẩn thận quan sát.

Gặp phải rau dại có thể ăn được, liền đào một ít đem về.

Đi nửa ngày không gặp con mồi nào.

Giang Hải Dương lúc này mới đi vào không gian, cầm ra con gà đã được cắt làm đôi để vào chiếc giỏ trên lưng.

Khi chuẩn bị quay về.

"Gâu Gâu!"

Đại Hắc vốn chạy loạn từ khi lên núi, không biết đã đi đâu mà từ bên trái chạy qua, hướng anh sủa lớn.

"Tiểu Bạch đâu?"

Giang Hải Dương nhìn qua, nhưng không thấy mèo trắng trên lưng nó.

"Gâu!"

Chủ nhân nhanh lên! Đi theo tôi, con mèo nhỏ bị thương rồi.

Đại Hắc gấp gáp đập bàn chân xuống đất, miệng sủa dữ dội.

Nghĩ đến lúc trước, ngày đầu tiên anh gặp Đại Hắc cũng là bày ra dáng vẻ như vậy.

Trong lòng lo lắng, có thể đã xảy ra chuyện.

"Nào, mau dẫn tao đi!"

Đại Hắc lập tức chạy trước dẫn đường.

"Làm sao bây giờ, mèo con bị ngã rồi."

Khu rừng bên cạnh, hai đứa bé đang thò đầu ra nhìn xuống dưới sườn đồi.

"Nha Nha, anh đi xuống xem một chút, em ở trên đây giữ đồ chờ anh."

Cậu bé lớn hơn vừa nói vừa cởi ba lô ra, đặt trên mặt đất rồi trượt xuống sườn đồi.

"Anh trai, hãy cẩn thận."

Sau khi trượt xuống, cậu bé bế lấy Tiểu Bạch yếu ớt do vừa bị thương bằng ná cao su.

"Cậu thật sạch sẽ, nhất định là được ai nuôi trong nhà a. Mình chưa gặp qua cậu, thật xin lỗi, mình tưởng cậu là con mồi..."

Thấy cậu bé không có ác ý, Tiểu Bạch thu hồi móng vuốt sắc bén, ngoan ngoãn để cậu ôm vào lòng.

"Nha Nha, anh cứu được mèo con rồi này."

"Anh ơi!"

"Lên, phía sau... Anh ơi, nhanh lên..."

Cậu bé nhìn em gái đang sợ hãi phía trên, vô thức quay đầu lại.

Lợn rừng!

Cậu bé bị hù dọa đến dùng cả tay và chân bò lên.

"Nha Nha! Em chạy mau, chạy mau!"

Nha Nha sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã.

Sau khi thật vất vả leo lên, cậu bé liền nắm lấy tay em gái chạy nhanh về phía trước.

Hai đứa trẻ quá mức kinh hãi đến run cả chân, lộn nhào hướng về phía trước để trốn thoát.

"Hừ, hừ."

Con lợn rừng phình mũi, cách bọn chúng ngày càng gần.

Ngay lúc muốn xông lên...

"Gâu Gâu!"

"Hai đứa nhanh lên! Nằm xuống!"

Hai anh em nghe tiếng nói người đàn ông, vô thức làm theo, ngã sấp trên mặt đất.

Một lưỡi hái phi xuyên qua không khí, bắn về phía con lợn rừng.

Ngay lúc chạm vào nó.

Giang Hải Dương cùng lợn rừng đều biến mất ngay tức khắc.

Lại xuất hiện lần nữa, lợn rừng đổ ầm rơi xuống đất.

Giang Hải Dương thở phào nhẹ nhõm.

Khi nãy lưỡi liềm đâm vào con lợn rừng.

Giang Hải Dương trong đầu nảy ra một ý, không biết có thể mang theo con lợn rừng đi vào không gian hay không.

Đè xuống nút bấm sau đó lại đem nó ra ngoài một lần nữa.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Giang Hải Dương bước đến chỗ hai đứa trẻ.

Anh đỡ giúp từng đứa một lên.

"Các con không sao chứ?"

Hai đứa trẻ ngồi trên mặt đất nhìn thoáng qua con lợn rừng sau lưng, òa một tiếng cùng khóc.

"Gâu!"

"Meo ngô ~ "

Đại Hắc trông thấy Tiểu Bạch nằm trên mặt đất, nó gẩy gẩy chân vào thân thể mèo nhỏ.

Nhìn thấy đùi mèo nhỏ bị thương, nó liền giúp mèo liếʍ liếʍ vết thương.

Sau đó lại trước mặt mèo nằm xuống, ngậm nó hướng trên lưng hất lên.

Rồi đứng lên đi đến bên cạnh Giang Hải Dương, cảnh giác nhìn chằm chằm hai đứa trẻ khóc trước mặt.

Cậu bé rất nhanh ngừng khóc thút thít, một tay lau nước mắt.

"Chú chú, cháu tên là Đường Tiểu Cường, đây là em của cháu Đường Nha Nha, cám ơn chú đã cứu bọn cháu."

Đường Tiểu Cường nói xong, lôi kéo tay nhỏ của em gái, hướng Giang Hải Dương cúi đầu xuống.

"Cảm ơn chú, cảm ơn chú..."

Đường Nha Nha khóc đến run người, nhưng nghe anh trai nói xong, cũng hướng Giang Hải Dương cảm ơn.

Giang Hải Dương sờ lên đầu của hai đứa trẻ.

"Hai đứa còn nhỏ, một mình lên núi nguy hiểm lắm, lần sau đừng làm như vậy nữa."

Hai anh em trong lòng còn sợ hãi, liên tục gật đầu.

"Chú ơi, mèo con này là của chú nuôi sao?"

Cậu bé nhìn qua mèo trắng trên lưng con chó đen lớn bên cạnh Giang Hải Dương.

Đầu cúi thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ngượng ngùng.

"Vừa rồi cháu tưởng mèo trắng là con mồi, dùng ná cao su làm nó bị thương..."

Nghe xong, Giang Hải Dương nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, đùi ngoài có một vết thương lớn đang chảy máu.

"Anh ấy thật không cố ý đâu, anh còn vừa xuống cứu mèo nhỏ."

Đường Nha Nha vội vàng giúp anh trai mình giải thích.

Chúng không phải là đứa trẻ hư.

Chú này thật lợi hại, một mình gϊếŧ chết lợn rừng, cứu được bọn chúng.

Bọn chúng không muốn để chú ấy chán ghét đâu...

Đường Tiểu Cường cùng Đường Nha Nha nắm tay nhau, trên mặt vẫn còn những vệt nước mắt chưa khô.

Hai cặp mắt to cùng nhìn về phía Giang Hải Dương.

"Chú biết không phải cố ý, Tiểu Cường cũng đã xuống cứu nó. Bất quá mèo nhỏ cũng bị bọn cháu làm cho bị thương, bọn cháu nên nói lời xin lỗi nó đi."

"Mèo nhỏ, thật xin lỗi."

Đường Tiểu Cường nhìn vết thương trên chân Tiểu Bạch thì rất áy náy, vươn tay sờ lên phần lưng của nó.

Tiểu Bạch nhìn Đường Tiểu Cường một cái, sau đó tiến lên liếʍ bàn tay nhỏ bé đang vuốt ve mình.

"Chú chú, con mèo nhỏ liếʍ cháu, nó tha thứ cho cháu."

Đường Tiểu Cường ngạc nhiên quay đầu hướng Giang Hải Dương kêu lên.

"Tiểu Cường là một đứa bé ngoan, mèo con đã tha thứ cho con rồi."

Đường Tiểu Cường cùng Đường Nha Nha vui vẻ nhảy lên, vây quanh ở trước mặt Đại Hắc, muốn cùng mèo nhỏ nói chuyện.

"Gâu?"

Mấy người không nhìn thấy tôi à?

Không thấy chó đen này cũng dễ thương sao?