Mặt trời chiếu chói chang.
Một tia sáng đem bầu trời mở ra một vết nứt, ngay sau đó là một tiếng gầm lớn.
"Ầm!"
Khoảnh khắc tia sét đánh xuống, thời gian xung quanh dường như đứng yên.
Xé rách tâm can đau đớn chết lặng, Giang Hồ Dương hai mắt vô hồn mà nhìn về phía trước.
Một nửa cuộc đời của anh ở thế giới này, giống như một cuốn phim lướt nhanh qua tâm trí.
Nhìn lại cuộc đời này.
Cha mẹ mất sớm, cậu bé ở vùng quê nghèo sống trôi nổi giữa đời, bù lại thông minh thi đỗ trường Đại học thành phố với điểm số cao nhất.
Thời gian sau đó kết hôn với nữ thần học đường vừa xinh đẹp lại vừa đoan trang, chào đón đứa con gái đầu lòng đáng yêu không lâu sau đó.
Đáng lẽ sẽ được hưởng thụ một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc, thì sự ngông cuồng của bản thân đã phá hủy tất cả, nghe theo bạn bè xấu mà cuộc đời rẽ hướng.
Ở trên chiếu bạc làm tiêu tan hết tài sản, sau đó lại nhiễm phải nghiện rượu.
Mỗi ngày sống trong mơ hồ trốn tránh hiện thực, cuộc sống khó khăn, không còn cách nào khác chỉ có thể mang theo vợ con về quê.
Lên xe lửa sau khi đã uống quá nhiều, rồi ngủ say cứ như một con heo chết.
Sau khi bị đánh thức... Cảnh tượng trước mắt khiến bản thân như muốn sụp đổ.
Con gái bị bọn buôn người bắt cóc, vợ một mình đuổi theo liền bị bọn chúng đẩy ra khỏi toa tàu bỏ mạng.
Đến khi tỉnh ngộ thì đã quá muộn, quãng đời còn lại Giang Hải Dương đều sống trong đau khổ mà truy tìm tung tích của con gái mình.
Đôi mắt từ từ nhắm lại.
Một khuôn mặt xinh đẹp hiện lên trong tâm trí anh.
Đó chính là người vợ đã qua đời của anh... Sở Noãn.
Từ khi họ kết hôn đến nay đã hơn 30 năm - một cuộc hôn nhân anh đáng lẽ phải luôn giữ gìn.
Rất nhiều chuyện giống như thời tiết, dần dần chuyển sang lạnh lẽo, chờ đến khi ta giật mình, thì đã một mùa đi qua.
Nếu như mọi thứ có thể quay trở lại...
Anh muốn dốc hết sức bù đắp cho vợ con của mình.
Thật lòng trân quý, che chở hai mẹ con.
Giang Hải Dương thân thể xụi lơ, ngã nhào xuống đất.
Người và mọi vật xung quanh nhanh chóng rút lui trong chiếc vòng tròn mơ hồ.
2023, 2010, 2000
...
1990
"Mẹ nó! Ngươi là ở trong cầu đớp c*t à, lâu như vậy còn không ra, tao sắp không nhịn được rồi."
Trước cửa nhà vệ sinh có một người đàn ông mập mạp đang đứng.
Chỉ thấy hắn thô bạo mà đạp cửa, ngoài miệng không ngừng chửi bới.
Trong nhà vệ sinh.
Một người với khuôn mặt đỏ ngầu, toàn thân mùi rượu nồng nặc đang dựa vào cánh cửa mà ngáy khò khò.
Đột nhiên, chỗ dựa bị động một cái khiến cho người đàn ông mất thăng bằng ngã xuống đất.
Đầu đập mạnh lên bồn cầu, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới, như thể bị sét đánh trúng, phân thành hai nửa.
Ầm!
Giang Hải Dương bỗng nhiên ngồi thẳng người.
Bên tai là tiếng đoàn tàu chạy.
Trước mặt truyền đến từng trận mùi hôi thối, xông thẳng vào mũi anh.
Đây là nhà vệ sinh trên tàu!
Anh trọng sinh!
Giang Hải Dương đặt tay lên ngực, miệng thở hổn hển.
Từ sự bàng hoàng ban đầu đến đồng tử giãn nở nhanh chóng.
Vẻ kinh ngạc trên mặt biến thành hoảng sợ và tàn nhẫn chưa từng có.
"Mẹ nó, thằng..."
Cửa nhà vệ sinh bỗng bị mở ra.
Giang Hải Dương nhìn qua hắn, trong mắt nổi rõ tơ máu.
Toàn thân mang theo ngang ngược doạ người, quanh thân phát ra khí thế giống như mới từ địa ngục bước ra.
Người đàn ông đang chửi rủa, một nửa liền bị kẹt lại trong cổ họng.
Vô thức nghiêng người sang cho anh đi ra.
Giang Hải Dương ra khỏi nhà vệ sinh, bước nhanh đi về hướng vợ con trước đó ngồi trong toa tàu.
Toa tàu bên trong ồn ào, mỗi người đều thầm thầm thì thì mà bàn luận.
Mơ hồ có thể nghe thấy cái gì con nít, cái gì bắt cóc, cùng với người phụ nữ.
Chỗ trước đó vợ con anh ngồi đã bị một nam một nữ xa lạ chiếm lấy.
Người đâu rồi!
Người đàn ông run rẩy khi nhìn hấy Giang Hải Dương đầy đe dọa trước mặt.
Hắn biết người đàn ông say khướt nùi rượu này là chồng của người phụ nữ bị bắt cóc khi nãy.
"Anh, anh muốn làm gì, mấy người kia bị bắt đi, chỗ này không ai ngồi, để trống, tôi..."
Giang Hải Dương trong lòng tức khắc suy sụp, chân muốn đứng không vững.
Cảnh tượng kiếp trước con gái bị bắt cóc, vợ bị đẩy xuống thân tàu đau đớn mà chết đi, lại một lần nữa hiện lên trong đầu anh.
Giang Hải Dương một phát bắt lấy cổ áo người đàn ông, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
"Đánh người, anh là muốn đánh người a..."
Người đàn ông hoảng sợ kêu lên.
"Hướng nào!" Giang Hải Dương run rẩy, một câu từ trong miệng phát ra.
Tiếng nói trầm thấp, khắc chế bên trong mang theo tia khẩn cầu.
"Cô ấy đi hướng nào!"
"Ách, tôi không, tôi..."
Người đàn ông sợ hãi, không nói được câu rõ ràng.
"Đi phía sau, phía sau rồi, cậu mau đuổi theo đi!"
Một tiếng nói lanh lảnh của người phụ nữ khác ngồi bên cạnh, phá vỡ không khí.
Tức khắc, bên trong toa tàu tiếng nói càng nhiều, đều đối với Giang Hải Dương kêu gọi.
"Cậu kia, hướng bên trái, nhanh, vợ cậu mới đuổi theo không bao lâu."
Giang Hải Dương xoay người một cái, xiết chặt nắm đấm co chân lao nhanh.
Nhanh hơn,
Nhanh hơn nữa,
Lần này nhất định phải tới kịp...
"A, cậu kia, trên tàu không được chạy."
"Con mẹ nó, vội vàng muốn đi chết à."
Hành lang đoàn tàu chật hẹp, có một thân ảnh đâm đầu mà chạy.
Đi qua người nào người đó đều nhao nhao cả kinh đỡ ngực tránh sang, ngoài miệng không khỏi trách mắng.
Giang Hải Dương mắt điếc tai ngơ, trong mắt đều là vợ con của mình.
Còn kịp.
Nhất định!
Nhìn thấy phía trước chặn lấy bức tường người, Giang Hải Dương bước chân nhanh tới.
Đầu óc ông ông.
Đám người truyền ra tiếng nói to nhỏ tiến vào lỗ tai, lại vô thức khuếch tán nội dung lên đại não.
Toàn thân anh đều là mồ hôi, trên người quần áo ẩm ướt như mới từ trong nước bơi ra.
Anh ngụm từng ngụm thở hổn hển, bước chân rơi xuống nặng nề.
Một bước, hai bước...
Ở phía trước chính là những người làm việc trên tàu, dường như đang giằng co với ai đó.
Sở Noãn!
Tiểu Quỳ!
"Cậu kia! Phía trước là bọn cướp, không nên đi tới."
Một bàn tay từ sau lưng vươn ra, dùng sức nắm lấy cánh tay của anh.
Giang Hải Dương toàn thân căng thẳng, quay về phía người chặn phía sau.
Môi anh khẽ run lên, cố gắng kiềm chế cảm xúc sắp sụp đổ.
Âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng anh giống như tiếng gầm gừ của một con thú bị mắc bẫy.
"Phía trước có vợ con của tôi!"
Người đàn ông bị bộ dạng của Giang Hải Dương làm cho kinh hãi, buông tay xuống.
Giang Hải Dương xoay người, ánh mắt kiên định, đi về phía trước.