Lâm Mộng Di cũng giả vờ phớt lờ, cô ta theo Tống Liên một mạch bước xuống lầu. Lúc rời khỏi bệnh, có một bậc thang bộ, Lâm Mộng Di trông thấy bên trái và bên phải người Tống Liên đều có người dìu đi giống như rất yếu đuối.
Cô ta lập tức nhìn về một hướng, vừa cầm điện thoại di động vừa tiến đến gần. Khi cô ta đã đến rất gần bảo mẫu, cô lập tức đẩy mạnh vào người bảo mẫu. Toàn bộ tâm trí của bảo mẫu vốn đang đặt vào việc dìu Tống Liên, cú đẩy này khiến bảo mẫu hét to lên một tiếng rồi cơ thể tự nhiên ép về phía Tống Liên.
“A!” Chỉ nghe được một tiếng hét thảm thiết, Tống Liên ôm bụng rồi cả người lăn xuống bậc thang.
Hai người bảo mẫu cũng ngã xuống theo Tống Liên.
Lâm Mộng Di tái mặt khi trông thấy Tống Liên ngã rất nặng, cô ta vội vàng bước từ bên cạnh về phía chiếc xe của mình, vội vã ngồi vào trong xe. Cô ta không khởi động xe ngay mà chỉ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ cuộn tròn trên mặt đất của Tống Liên. Cô ta còn trông thấy bảo mẫu đang hét to và ngay lập tức có một cô y tá lao ra từ bên trong, mang cáng cứu thương khiêng Tống Liên vào trong.
Ở chỗ Tống Liên nằm được mang đi, Lâm Mộng Di trông thấy một màu đỏ tươi, cô lập tức vui mừng khôn xiết vì con của Tống Liên không còn nữa.
Đó cũng không phải là một chút máu nữa mà là một vũng máu nhỏ.
Đám người bảo mẫu và y tá tay chân luống cuống vội vàng đưa Tống Liên đi, mà Lâm Mộng Di ở đây cũng vô cùng hoảng sợ, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc gϊếŧ Tống Liên. Lúc này, cô ta cũng không biết Tống Liên đang xảy ra chuyện gì.
Cô ta run rẩy nhìn về phía cửa lớn bệnh viện, cô ta biết lần này mình đã gây ra chuyện lớn.
Tất nhiên là bảo mẫu của Tống Liên cũng lập tức gọi điện thoại cho Sở Trạch Hiên ngay, Sở Trạch Hiên nghe thấy vậy cũng sửng sốt vội vàng chạy đến bệnh viện.
Lâm Mộng Di ngồi trong xe, toàn thân cô ta run lên vì sợ hãi, cô ta bấm số điện của mẹ mình.
“A lô! Mộng Di, con đang ở đâu?” Giọng của Thiệu Thu truyền đến.
“Mẹ… Mẹ, phải làm sao bây giờ? Con vừa đẩy đồ đê tiện kia ở cửa bệnh viện, bụng của cô ta chảy máu.” Lâm Mộng Di sợ hãi đến mức sắc mặt hoàn toàn không còn bình thường.
“Đồ đê tiện nào?” Thiệu Thu hỏi ngược lại.
“Chính là Tống Liên, con… Con nghe nói hôm nay cô ta sẽ đến bệnh viện để kiểm tra việc sinh nở nên con liền bám theo sau rồi đẩy cô ta ngã từ trên cầu thang xuống. Bây giờ cô ta đang chảy máu, chảy rất nhiều máu và đã đưa vào trong bệnh viện rồi!”
“Cái gì?” Ở đầu dây bên kia, Thiệu Thu cũng bị dọa đến mức khϊếp sợ: “Tại sao con có thể làm như vậy? Con đừng tuyệt vọng, bây giờ con mau về nhà ngay! Con mau tranh thủ trở về nhà ngay đi.”
“Được rồi… Con về nhà! Bây giờ con lập tức trở về nhà ngay.” Đáy mắt Lâm Mộng Di lóe lên sự tàn nhẫn.
Mà đúng lúc này, cô ta trông thấy một chiếc xe thể thao dừng lại ở trước cửa bệnh viện, bóng dáng của Sở Trạch Hiên vội vã chạy vào trong bệnh viện.
Bỗng nhiên cô ta ở trong xe cười giễu, cười đến mức cực kỳ đắc ý. Sở Trạch Hiên, anh cũng có lúc sợ hãi như vậy! Con của anh đã không còn, cả nhà anh cũng đừng nghĩ rằng sẽ có được đứa bé này.
Lâm Mộng Di điên cuồng trút bỏ cảm xúc ở trong xe giống như một người điên.
Lúc này, Sở Trạch Hiên đang chờ ở cửa phòng cấp cứu, mà đám người bảo mẫu lắm mồm lắm miệng đang thuật lại chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
“Các người nói có người đẩy các người! Là ai? Là ai đẩy các người?” Sở Trạch Hiên hung hăng hỏi.
Những bảo mẫu lập tức bị dọa sợ đến mức run rẩy: “Đó là một cô gái trẻ. Bỗng nhiên cô ta đẩy tôi, tôi lập tức đứng không vững… Cho nên mới khiến bà chủ ngã sấp xuống như vậy.”
“Nếu con của tôi xảy ra chuyện gì thì chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho các người.” Điều mà Sở Trạch Hiên muốn biết nhất bây giờ không phải là tính mạng của Tống Liên mà là tình hình con của anh ta.
Đối với anh mà nói thì Tống Liên được tính là cái thá gì chứ? Chẳng qua cô ta cũng chỉ là một công cụ sinh sản.
Đúng lúc này, một nữ y tá đi qua, vừa rồi cô ta đã đứng ở cửa và chứng kiến toàn bộ quá trình diễn ra sự việc kia.
“Ngài Sở, tôi biết người đẩy bà Sở là ai.” Cô y tá này cũng rất tức giận trước những gì cô ta đã trông thấy lúc nãy.
“Là ai?” Sở Trạch Hiên trừng mắt.
“Là… Là cô Lâm, tôi nhìn thấy cô Lâm đẩy bảo mẫu.”
Đôi mắt của Sở Trạch Hiên lập tức đỏ bừng vì tức giận, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Mộng Di.”
Lúc này, đèn trong phòng cấp cứu tắt ngấm, bác sĩ Trần mang vẻ mặt vô cùng tiếc nuối bước tới, rồi ông ấy nói với Sở Trạch Hiên đang chờ ở ngoài cửa: “Ngài Sở, rất xin lỗi, đứa bé trong bụng của bà Sở không thể giữ được. Ngài có muốn vào xem cô ấy một chút không?”
“Không xem. Nếu cô ta không thể giữ được đứa con của tôi thì cô ta hoàn toàn trở nên vô dụng.” Vẻ mặt của Sở Trạch Hiên trở nên cực kỳ tàn nhẫn vô tình. Bây giờ, anh ta càng đau lòng hơn khi đã mất đi đứa con trai này, bởi vì đứa bé ở trong bụng Tống Liên chính là một đứa con trai.
Lúc này, tiếng khóc của Tống Liên vang lên ở trong phòng: “Trạch Hiên… Trạch Hiên… Con của chúng ta, con của chúng ta đã không còn nữa…”
Cô ta biết Sở Trạch Hiên đang ở ngoài cửa, cô ta muốn gây chú ý để nhận được sự cảm thông cùng thương hại từ anh, nhưng chỉ tiếc là cô ta đã nhìn lầm người.
Vốn dĩ Sở Trạch Hiên không hề quan tâm đến cô ta. Giờ phút này, trong lòng anh ta tràn ngập oán hận đối với Lâm Mộng Di.
Trong điện thoại di động của anh ta vẫn còn lưu số điện thoại của Lâm Mộng Di, anh ta trực tiếp gọi đến dãy số đó.
Giờ phút này, mặc dù Lâm Mộng Di cảm thấy quá sợ hãi trong lúc đang lái xe ở trên đường, nhưng trong lòng cô vẫn tồn tại một cảm xúc khác, đó chính là vui vẻ và vô cùng sảng khoái. Sở Trạch Hiên đã mất đi đứa con, ha ha! Tống Liên sẽ sớm bị bỏ rơi thôi.
Dáng vẻ đắc ý vừa rồi của cô ta sau này sẽ trở thành một cái giẻ rách mà không ai muốn có.
Lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên, cô ta nhìn thoáng qua, là số điện thoại của Sở Trạch Hiên.
Cô ta nhấn nút nghe máy, chỉ thấy toàn bộ xe đều là tiếng rống đầy giận dữ của Sở Trạch Hiên: “Lâm Mộng Di, người phụ nữ đê tiện này.”
Trong lần ly hôn này, lửa giận trong lòng Lâm Mộng Di còn chưa tìm được nơi để trút bỏ. Giờ phút này, cô ta cười giễu một câu: “Tổng giám đốc Sở, có chuyện gì sao? Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
“Vừa rồi ở cửa bệnh viện, có phải là cô đã đẩy Tống Liên không? Cô thật là độc ác, ngay cả con của tôi mà cô cũng dám ra tay.”
“Tôi không có, tôi chẳng làm gì cả.” Lâm Mộng Di còn lâu mới chịu thừa nhận!
“Cô dám nói là cô không làm. Y tá cũng đã nhìn thấy, cô còn muốn tôi gửi video cho cô xem sao? Người phụ nữ đê tiện này.” Sở Trạch Hiên tức giận đến mức không còn giữ được dáng vẻ có học thức của mình. Trên thực tế, anh ta đã thối nát từ trong xương thì lấy ở đâu ra thứ gọi là có học thức chứ?
“Anh mắng chửi nữa đi! Tôi nguyền rủa cả đời này các người cũng không bao giờ sinh được con trai.” Lâm Mộng Di cũng hung ác không kém.
“Cô đang ở đâu?”
“Để làm gì? Anh còn muốn gϊếŧ tôi sao?” Lâm Mộng Di không có chút sợ hãi nào.
“Tôi hỏi là cô đang ở đâu?” Giọng điệu dữ tợn của Sở Trạch Hiên thực sự như thế muốn gϊếŧ chết cô ta ngay vậy.
Lâm Mộng Di không dám nói cho anh ta biết! Cô ta nhanh chóng ngắt cuộc gọi. Lúc này, bỗng nhiên cô ta không muốn trở về nhà bởi vì chắc chắn Sở Trạch Hiên sẽ tìm cô ta.
Cô ta muốn đến những nơi khác để yên tĩnh một chút.
Trong bệnh viện, Sở Trạch Hiên mới nhớ ra rằng điện thoại di động anh ta và Lâm Mộng Di có chức năng định vị. Anh ta lập tức bật lên và quả nhiên anh ta tìm được vị trí hiện tại của Lâm Mộng Di.
Đôi mắt đỏ hoe, sự phẫn nộ khi vừa mới mất đi đứa con trai khiến anh ta rất muốn gϊếŧ chết người phụ nữ này, báo thù cho đứa con trai chết từ khi còn trong bụng mẹ của mình.
“Người phụ nữ chết tiệt này, cô phải trả một cái giá cực đắt cho chuyện này.” Sở Trạch Hiên cầm điện thoại dò tìm vị trí của Lâm Mộng Di. Thậm chí anh ta cũng mặc kệ và không thèm nhìn Tống Liên vẫn còn đang ở trong phòng bệnh lấy một cái. Bởi vì trong lòng anh ta lúc này chỉ còn lại sự trả thù đối với Lâm Mộng Di mà thôi.