Trên sân khấu.
Người đàn ông trên sân khấu giật mình.
Hắn nhìn theo bóng dáng hai đứa nhỏ bị Tô Lạc Lạc lôi đi, ánh mắt hắn kinh ngạc thật lâu không thể dời đi.
Cô gái kia khi nào thì sinh hai đứa con?
Tô Vũ Phỉ lập tức nói với bảo vệ:
– Còn không trông cửa, không cho bất kỳ kẻ nào vào quấy rầy.
Bảo vệ lập tức trông cửa không cho ai tiến vào.
Bàn của Tô gia lúc này Tô Vĩ Khâm vừa rồi cũng nhìn thấy cô gái đi đến.
Cô con gái riêng nhiều năm ông ta chưa hỏi thăm đến.
Không ngờ cô lại xuất hiện ở bữa tiệc đính hôn của con gái ông.
Bên cạnh ông ta, vợ chính thức của ông ta Vương Nguyệt Dung hừ lạnh một tiếng:
– Chết tiệt, một đứa con hoang không thể công khai sao lại đến đây?
– Đừng nóng giận, đợi sau khi xong lễ đính hôn của Vũ Phỉ xong hãy bàn lại.
Tô Vĩ Khâm an ủi vợ.
Vương Nguyệt Dung lập tức trừng mắt nhìn ông ta một cái, hiển nhiên có chút oán hận.
– Dạ Tước, chúng ta không cần để ý tới những người vớ vẩn này chúng ta bắt đầu trao đổi nhẫn đính hôn đi.
Tô Vũ Phỉ mỉm cười, đưa cho anh hộp nhẫn kim cương mà người phục vụ đưa đến.
Cô cũng không muốn phá hỏng buổi lễ đính hôn của mình.
Long Dạ Tước ngước mắt lên, vẫn chưa nhận hộp nhận kim cương cô đưa, mà đưa mắt nhìn về phía thực khách, giọng nói trầm ấm của anh vang lên:
– Thật xin lỗi đã lãng phí thời gian của các vị.
Hiện giờ tôi tuyên bố buổi lễ đính hôn này hủy bỏ, thật xin lỗi.
Nói xong, anh đưa mắt nhìn về phía người nhà
– Bà nội, ba mẹ, con còn có việc đi trước.
Dứt lời anh bước nhanh về phía cửa.
– Dạ Tước, anh quay lại đây, Dạ Tước… anh quay lại đây.
Tô Vũ Phỉ từ trên sân khấu đuổi theo mặt biến sắc.
Anh làm sao vậy?
Nhưng Long Dạ Tước vẫn lạnh lùng biến mất phía sau cửa.
Khi Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần ôm hai đứa trẻ vội vàng ngồi vào trong xe, Hạ Tần cũng khϊếp sợ, cô nhìn Tô Lạc Lạc hỏi:
– Vừa rồi tớ không nhìn nhầm chứ, là lễ đính hôn của họ?
Tô Lạc Lạc không nghĩ nói nhiều chuyện trước mặt bọn trẻ, cô nói
– Đúng vậy, hiện giờ chúng ta về nhà thôi, buổi chiều mình đặt vé máy bay dẫn bọn chúng ra nước ngoài.
– Cái gì, vì sao?
Hạ Tần tò mò hỏi.
– Tóm lại tớ không muốn để bọn trẻ ở trong nước.
Tô Lạc Lạc hoàn toàn hoảng loạn.
Vừa rồi cô gặp người đàn ông đính hôn với Tô Vũ Phỉ.
Buổi tối hôm đó qua đi, ngoài việc thi thoảng vô tình nhìn thấy tin tức của anh trên báo chí căn bản không gặp anh.
Vừa rồi ánh mắt của người đàn ông kia khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng đêm hôm đó anh không hề biết gì.
Nhưng vì sao cô vẫn chột dạ?
Quên đi, đừng nghĩ gì, đi là thượng sách.
Nói xong Tô Lạc Lạc cầm di động không để ý lúc này đặt vé giá cao nhanh chóng đặt ba vé máy bay đi nước F.
– Mẹ, sao chúng ta lại đi vội như vậy?
Tô Tiểu Sâm tò mò hỏi.
– Con còn dám hỏi, về phải cho hai đứa một trận.
Tô Lạc Lạc tức giận nói.
– Mẹ, xin lỗi mẹ, không phải bọn con cố ý, bọn con là mạo hiểm.
Lúc này lòng Tô Lạc Lạc đang rối bời, bọn trẻ không thể hiểu được.
Vừa rồi cô xuất hiện trước mặt người đàn ông kia cùng Tô Vũ Phỉ còn có cả người nhà.
Hơn nữa, hai đứa trẻ con này còn gọi cô là mẹ trước mặt mọi người.
Như vậy cô muốn che dấu chuyện có hai đứa con sợ không kịp rồi.
Tuy rằng người nhà họ Tô không biết bố của chúng là ai, nhưng cô chỉ sợ bọn họ điều tra ra như vậy sẽ xong đời..