Xe không quay về công ty mà là đến một nhà ăn sang trọng ở trung tâm thành phố, đặt một phòng riêng lớn, Dạ Trạch Hạo mời bọn họ ăn cơm.
Xem ra Dạ Trạch Hạo thật sự là một người không thiếu tiền.
Tô Lạc Lạc phát hiện, ngoài việc cô biết anh ta là người trong giới giải tri, thì cô hoàn toàn không biết gì về anh ta, đương nhiên đây cũng không phải phạm trù cô biết đến.
– Lạc Lạc, hôm nay cô thật xinh đẹp.
Trợ lý Lan Lan nhỏ giọng khen cô.
Tô Lạc Lạc cười gượng một tiếng
– là do bộ đồ thôi, bình thường tôi rất bình thường.
– Đừng khiêm tốn, tin tưởng tôi, ngày mai nhất định cô sẽ cùng cậu Dạ lên trang đầu tin tức.
– Vì sao?
Tô Lạc Lạc lắp bắp kinh hãi, cô cũng không hi vọng lên đầu đề.
Lan Lan cười thần bí, nhưng không trả lời cô.
Hôm nay bốn phía đều là đội săn tin, ngoài đội truyền thông thì nhất cử nhất động của Dạ Trạch Hạo đều bị người khác quay chụp.
Huống chi Dạ Trạch Hạo vừa ném tay vừa ôm vai cô, có thể không bị chụp sao?
Tô Lạc Lạc vừa mới tiếp xúc giới giải trí này, tất nhiên không biết người giống như Dạ Trạch Hạo bất kỳ một tin tức gì đều có giá trị.
Dù anh ta ăn một bữa cơm cười với ai một cái đều có thể khiến họ viết ra một chuyện tình thu hút người khác.
Tô Lạc Lạc thích đồ ăn ở đây, cô ăn hai bát cơm, Lan Lan có chút kinh ngạc nói:
– Lạc Lạc cô ăn hai bát cơm? Trời ạ, cô không sợ béo sao?
Tô Lạc Lạc lúc này đang bóc một con tôm, vừa ăn vừa lắc đầu:
– Không, tôi ăn không béo.
– Tôi thật sự hâm mộ cô, tôi ăn sẽ béo, mỗi lần cậu Dạ mời cơm, tôi cũng không dám ăn quá nhiều.
Tô Lạc Lạc không khỏi cười, miệng đã lại muốn ăn.
Dạ Trạch Hạo ngồi đối diện, đang tao nhã uống một lý rượu vang đỏ, nhìn cô gái đối diện cười.
Anh ta thật sự chưa từng gặp cô gái nào thích ăn và cười giống như cô.
Bởi vì cuộc sống trong giới giải trí giữ dáng người chính là việc quan trọng nhất.
Khó có thể thấy Tô Lạc Lạc vừa ăn vừa cười vui vẻ, nhìn rất mê người.
Tô Lạc Lạc khe khẽ trò chuyện với Lan Lan, mọi người đều vội vã ăn, hơn 2 giờ bọn họ ăn xong.
Tô Lạc Lạc xuông tầng thì di động vang lên.
Cô nhìn thấy là Long Dạ Tước.
Cô nhíu mày anh gọi điện thoại cho cô lam gì?
Có gì dạy dỗ? Nghĩ đến những gì anh uy hϊếp cô ở toilet, cô liền thấy tức giận, cô không khỏi lạnh lùng nhận điện thoại:
– Có việc gì không?
– Buổi chiều 5 giờ cùng đi đón bọn trẻ.
Đầu kia điện thoại một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tô Lạc Lạc tâm trạng tức giận, vừa nghe đến bọn trẻ, liền dịu đi:
– Tôi xem có thể xin phép nghỉ hay không?
– Tô Lạc Lạc trong quy định tôi có nói phải coi bọn trẻ là quan trọng nhất, nếu cô không làm được lát trở về xem tôi trừng phạt cô như thế nào.
– Này… sao đều là anh nói.
Tô Lạc Lạc buồn bực.
Long Dạ Tước cười lạnh một tiếng:
– Bốn rưỡi cho tôi biết vị trí, 5 giờ đúng tôi sẽ đến đón cô, nêu cô không xuất hiện xem tối tôi trừng phạt cô như thế nhưng nào.
Nói xong anh cúp điện thoại.
Tô Lạc Lạc vừa tức giận vừa đau đầu, ngồi vào xe của Dạ Trạch Hạo Tô Lạc Lạc đã hỏi:
-Buổi chiều còn có việc gì bận không?
Dạ Trạch Hạo hay nói thì giống cậu bé mới lớn, nhưng khi anh ta khó tính thì có thể đông chết người, mà lúc này chính là lúc anh khó tính.
Anh ta ngước mắt hỏi
– Làm sao vậy?
– Chiều nay tôi đi đón bọn trẻ, muốn xin nghỉ
Tô Lạc Lạc tươi cười nhẹ nhàng nói.
– Cô không có xe làm sao có thể đi đón được?
Dạ Trạch Hạo biết vừa rồi cô nhận điện thoại, còn điện thoại của ai trong lòng anh ta có thể đoán được.
Long Dạ Tước ra lệnh cho cô cùng đi đón bọn trẻ? Xem ra tình cảm giữa hai người thân thiết hơn.
– À… anh không cần lo lắng, tôi có thể đi trước không?
Tô Lạc Lạc chống cằm khẩn cầu nhìn anh ta.
Dạ Trạch Hạo cười
– Tôi có thể đi đón con cô.
– Không cần, không cần.
Tô Lạc Lạc vội vàng khoát tay, Long Dạ Tước rất tức giận vì chuyện này.
– Vậy được rồi tôi không đi đón nhưng đúng 5 giờ tôi đưa cô đến đó? Vừa lúc tôi cũng về nhà.
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo đầy toan tính.
– Thật sự?
Tô Lạc Lạc hỏi.
– Đương nhiên tôi sẽ không làm lỡ thời gian đón bọn trẻ của cô.
Dạ Trạch Hạo lấy di động, chơi trò chơi của anh ta.
Tô Lạc Lạc cầm lấy di động gửi cho Long Dạ Tước một tin nhắn:
– 5 giờ tôi sẽ đến cửa trường học, không cần anh đón.
Tin nhắn lập tức được gửi đến di động của Long Dạ Tước.
Lúc anh anh từ lễ cắt băng về công ty.
Dạ Trạch Hạo từ chối bữa tiệc, anh thì không nên ăn cơm xong mới trở về.
Anh cầm di động nhìn thấy tin nhắn cô gửi đến, nhăn mày.
Không cần đoán cũng biết ai đưa cô đến đó.
Sắc mặt anh trầm đi mấy lần, hôm nay anh đã chứng kiến bản lĩnh quyến rũ đàn ông của cô, mặc thành như vậy đàn ông nào cũng cắn câu.
Trở lại cong ty Dạ Trạch Hạo nằm trên sô pha chơi trò chơi, giông như một chàng trai mới lớn, chơi rất nhập tâm, hơn nữa thi thoảng còn chửi thề.
Thường thường không có việc gì chị Mai cũng để anh ta chơi như vậy, những nhân viên cũng làm việc của mình chỉ cần không ảnh hưởng đến việc anh ta chơi trò chơi, anh ta cũng mặc kệ.
Chuyện bọn họ làm hàng ngày chính là lang thang trên Internet không bỏ sót bất cứ tin tức gì về Dạ Trạch Hạo.
Chỉ cần có bất lợi đối với Dạ Trạch Hạo lập tức cắt bỏ.
Tô Lạc Lạc vất vả đợi đến 4 giờ 30, không ai dám tiến vào phòng quấy rầy Dạ Trạch Hạo cô gõ cửa đi vào.
– 4 giờ 30 chúng ta cần đi nếu kẹt xe sẽ không kịp.
– Được, chờ tôi mười phút, chỉ mười phút.
Nói xong Dạ Trạch Hạo chơi tiếp 10 phút có chút tức giận chửi nhỏ một câu:
– Chắc chắn là một thằng nhóc, không có chút kỹ thuật nào.
Tô Lạc Lạc xì một tiếng, cười vang:
– Tôi thấy anh cũng không lớn.
Dạ Trạch Hạo lập tức cười xấu xa, tay để vào thắt lưng:
– Cô có muốn xem tôi có lớn không?
Tô Lạc Lạc lập tức hiểu, trừng mắt nhìn anh ta
– Ghê tởm, biếи ŧɦái, tôi chỉ nói là trong lòng anh vẫn là một đứa trẻ.
Dạ Trạch Hạo bật cười ha ha.
Tiếng cười truyền ra ngoài phòng làm việc của anh ta khiến nhân viên đều kinh ngạc.
Vừa rồi khi Tô Lạc Lạc gõ cửa, bọn họ còn có dự cảm không tốt sợ Tô Lạc Lạc chọc giận Dạ Trạch Hạo không nghĩ lại khiến anh ta cười.
Hơn nữa rất khó nghe được anh ta cười như vậy, rốt cuộc Tô Lạc Lạc có bản lĩnh gì khiến anh ta vui vẻ như vậy?.