Tô Lạc Lạc đang muốn quay đầu lại, cô cảm giác trên đầu có một ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, cô mặc kệ, hỏi con trai:
– Vậy bọn con có thích mẹ cùng chú Dạ đến đón không?
– Thích.
giọng non nơt của hai đứa trẻ đồng loạt trả lời.
– Vậy được, sau này khi mẹ và chú Dạ có thời gian sẽ đến đón bọn con.
– Mẹ, mẹ và chú Dạ nói chuyện yêu đương sao? Hai người sẽ sống cùng nhau sao?
Tô Tiểu Sâm hỏi giống như người lớn.
Mặt Tô Lạc Lạc bông đỏ lên cười con trai cô đang nói đi đâu vậy? Chuyện không hề liên quan gì.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang tao nhã ăn cơm đối diện bỗng cứng đờ, lạnh lùng nhướng mày nhìn cô.
Tô Lạc Lạc thấy anh nhìn, thấy anh cũng có hứng thú.
Tốt! Tô Lạc Lạc cung không phải cô gái không ai thích.
Cô lập tức cười vui vẻ tự tin nói
– Rất có thể.
– Oa, nói vậy, chú Dạ có thể trở thành ba sau của bọn con?
Tô Tiểu Hinh vỗ tay cười vui vẻ.
Tô Tiểu Sâm thì giơ tay vỗ vỗ vai mẹ:
– Mẹ cố lên, mẹ xinh đẹp như vậy chú Dạ nhất định thích mẹ.
Tô Lạc Lạc cười rộ lên ngẩng đầu ánh mắt khıêυ khí©h nhìn người nào đó.
Chỉ thấy đôi mắt người đàn ông vẫn sâu thẳm như mực , sắc mặt vẫn khó coi như vậy.
Tô Tiểu Sâm lập tưc nhìn ba nói:
– Ba, mẹ cùng chú Dạ nói chuyện yêu đường, ba không ghen chứ?
Trong mắt Long Dạ Tước hiện lên sự khinh thường, ngoài miệng không để ý nói:
– Không.
Tô Tiểu Sâm tuổi quá nhỏ căn bản không nhìn ra tâm trạng của ba mình, cậu bé có hơi chút mất mát.
Xem ra, ba thật sự không thích mẹ sao? Nếu không, sao ba không ghen?
Tô Lạc Lạc bỏ một chiếc đùi gà vào bát con trai, nói với con:
– Tiểu Sâu, ăn đùi gà đi.
Phải ngăn cậu bé tránh cậu bé nói nhiều.
Cơm nước xong, Tô Lạc Lạc tắm cho con gái, Tô Tiểu Sâm đến phòng Long Dạ Tước tắm.
Đúng 9 giờ hai đứa bé lên giường, còn một tháng nữa là chúng được nghỉ hè.
Nghĩ đến hai tháng hè dài, nhất định ba mẹ nào cũng đau đầu.
– Mẹ, ngủ ngon.
Tô Tiểu Hinh đã buồn ngủ không mở được mắt.
– Ngủ ngon.
Tô Lạc Lạc hôn lên trán cô bé, cũng hôn lên trán con trai một cái:
– Ngoan, ngủ ngon.
Hai đứa bé có thời gian chơi và ngủ rất giống nhau, trong chốc lát hai đứa bé kia đã chìm vào giấc mộng.
Tô Lạc Lạc đắp chăn cho chúng xong cô đóng cửa quay về phòng mình.
Hôm nay cô cũng cực kỳ mệt mỏi, cô tắm xong rồi leo lên giường ngủ.
Ở phòng ngủ chính, dưới ánh đèn màu vàng một bóng người mặc áo ngủ tơ màu đen ngồi trên chiếc sô pha trước cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài đang cầm một lý rượu vang, mái tóc đen lòa xòa trên trán, khuôn mặt điển trai, màu đỏ của rượu phản chiếu ánh sáng sau đó chiếu vào đôi mắt anh, khiến cho đôi mắt sáng lập lánh.
Đây là một hình rất khêu gợi, giống như vương tước phương Tây tôn quý, như cấm dục lại tràn ngập sắc thái ám dục.
Long Dạ Tước híp mắt, thưởng thức vị ngọt và độ say của rượu vang như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Nhưng sắc mặt anh dần dần trở nên lạnh lẽo, bởi vì sự im lặng bốn phía khiến anh buồn bực.
Anh có dự cảm, cô gái này tình nguyện đền cho anh một trăm năm mươi vạn cũng tuyệt đối sẽ không đến phòng anh.
Chuyện này có lẽ thành truyện cười của người khác, làm anh buồn bực muốn bóp chết cô gái kia, giấu kín sự chê cười này.
Lần đầu tiên anh ám chỉ với một người phụ nữ, mà người phụ nữ này lại không để ý.
Đây chắc chắn là sự sỉ nhục không thể quên trong cuộc đời đầy ưu việt của anh.
Suy nghĩ này khiến ánh mắt đã tối sầm của anh lại lạnh lùng thêm vài phần.
Anh uống cạn ly rượu, cởϊ áσ ngủ trên người, lộ ra thân hình rắn chắc cuồng dã, chuẩn bị đi ngủ.
Còn Tô Lạc Lạc.
Đã không còn nhớ tí gì về ám chỉ của anh.
Sáng sớm hôm sau.
Một ngày mới tốt đẹp bắt đầu.
Hai đứa trẻ tỉnh lại xinh đẹp giống như thiên sứ.
Dù có gì phiền não khi gặp hai đứa trẻ này cũng tan thành mây khói.
– Ba!
Tô Tiểu Hinh chạy đến trước mặt Long Dạ Tước giang đôi tay nhỏ bé ra vẫy vẫy.
Long Dạ Tước trìu mến ôm cô bé vào lòng.
Tô Tiểu Hinh dùng chiếc miệng nhỏ nhắn hôn lên sườn mặt anh, Tô Tiểu Sâm hâm mộ nhìn em gái luôn được ba bế.
Lúc này Tô Lạc Lạc cũng đẩy cửa ra.
Rõ ràng tối hôm qua cô ngủ rất ngon, tinh thần thoải mái, khí sắc hồng hào, đôi mắt trong suốt như trẻ con.
– Chào buổi sáng Tiểu Sâm, Tiểu Hinh!
– Chào buổi sáng mẹ.
Tô Tiểu Sâm cười nhìn mẹ:
– Mẹ, hôm nay mẹ rất xinh đẹp.
Tô Lạc Lạc cũng không phải cầu kỳ trong chọn quần áo, chỉ là nhớ lần trước đi dạo phố với Hạ Tần có mua một bộ quần áo mới còn chưa mặc nên mang ra mặc.
Chiếc váy lụa hồng viền ren gợi cảm.
Lúc đó Hạ Tần nói rất đẹp, nên cô đã mua, vẫn chưa mặc lần nào hôm nay cô mới mặc.
Khí chất cả người cô tăng lên rất nhiều, đẹp và quyến rũ.
Đừng nói hai đứa bé nhìn chằm chằm cô, ngay cả ánh mắt của người đàn ông nào đó cũng nhíu chặt lại, trong đáy mắt có sự kinh ngạc và thất thần anh cũng không tự phát hiện được.
Dưới ánh mắt của bọn trẻ tô lạc lạc vén mái tóc dài của mình nói:
– Chúng ta đi ăn sáng thôi.
– Hôm nay mẹ mặc xinh đẹp như vậy là chuẩn bị hẹn hò với chú Dạ ạ?
Tô Tiểu Sâm vừa xuống tầng vừa tò mò hỏi.
Tô Lạc Lạc cười ha ha,
– Rất có thể.
Người đàn ông bế Tô Tiểu Hinh đi phía sau ánh mắt phát lạnh, cô gái này quả nhiên cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện câu dẫn đàn ông.
Khi ăn sáng, Tô Lạc Lạc tiếp tục không để ý đến người đàn ông đối diện.
Mỗi lần chạm phải ánh mắt của anh đều như vô tình không để ý.
Bởi vì cô chán ghét anh.
Chỉ bởi vì bộ chăn ga bắt cô bồi thường một trăm năm mươi vạn, hừ, mối thù này đã định rồi.
Sau đó, những đồ vật của anh trong biệt thự này cô sẽ không động đến.
Anh là gian thương, ăn tươi nuốt sống.
– Trong chốc lát mẹ không đưa các con đi học, mẹ phải đi làm, được không?
Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa con hỏi có chút áy náy.
– Vâng, mẹ đi làm việc đi.
Ba đưa bọn con đi là được.
Tô Tiểu Sâm vẻ mặt chăm sóc nói.
Tô Lạc Lạc nhìn thoáng qua đồng hồ trên di động, 8 giờ hơn Tô Lạc Lạc đứng dậy nói:
– Được, vậy bọn con ngoan ngoãn đi học, mẹ đi trước.
Tô Lạc Lạc mở cửa cảm giác sau lưng có một ánh mắt đang lạnh lùng nhìn theo cô.
Cô bước nhanh ra ngoài.
Tô Lạc Lạc đi như đi dạo đến biệt thự của Dạ Trạch Hạo, bấm chuông cửa, cửa vang lên tiếng mở khóa cụp một cái rồi mở ra.
Tô Lạc Lạc đi vào đóng cửa.
Cả tòa biệt thự im lặng, cô nghĩ chắc Dạ Trạch Hạo còn chưa dậy.
Mệt cô còn chạy đến làm bữa sáng cho anh ta..