Chương 48: Sống Chung Hòa Bình

Mái tóc đen rối bù cùng chiếc khuyên tai kim cương lấp lánh bên tai trái không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ta.

Quả nhiên đại minh tinh chính là người có tên tuổi.

Trình Phương đi qua, cô chưa nói gì, người đàn ông đã nói

– Tôi còn chưa rửa mặt.

Trình Phương lập tức kinh ngạc một chút.

Mặc dù không rửa mặt nhưng da của người đàn ông này vẫn khiến phụ nữ phải hâm mộ.

– Cậu Dạ, cậu vội chúng ta chỉ có thể lau mặt cho ngài, ngài thấy sao?

– Tùy tiện.

– Lạc Lạc, nhanh lấy chút nước ấm và khăn mặt lại đây lau mặt cho cậu Dạ đi.

Tô Lạc Lạc cũng may đã quen thuộc với không gian của phòng trang điểm này, vội vàng cầm một chiếc khăn mặt sạch sẽ nhúng nước ấm vắt khô nhưng vẫn giữ khăn ấm.

Cô đi đến Trình Phương để cô trực tiếp lau mặt cho Dạ Trạch Hạo.

Tô Lạc Lạc không khỏi lo lắng, không có lựa chọn nào khác chỉ có thể đi đến bên cạnh Dạ Trạch Hạo, gấp khăn thành một khối sau đó từ từ lau trán cho anh ta.

Làn da của người đàn ông này trắng nõn, khuôn mặt đường nét thanh tú, anh ta có một đôi lông mày tuyệt đẹp, đây hẳn là khuôn mặt được Thần hôn.

Tô Lạc Lạc đang lau bỗng lông mi của người đàn ông nhướng lên, Tô Lạc Lạc đang nhìn đôi mắt của anh ta bỗng nhiên bắt gặp một đôi mắt sáng ngời.

Đôi mắt sâu khí của Dạ Trạch Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đáy mắt hơi kinh ngạc

– Là người mới?

Tô Lạc Lạc có chút bất đắc dĩ, họ đều không thích người mới sao? Những cô vẫn cười nói

– Vâng, tôi hôm nay mới đến.

Dạ Trạch Hạo tiếp tục nhắm mắt lại, Tô Lạc Lạc có chút ngượng ngùng ngừng cười sau đó nhìn Trình Phương nói

– Chị Phương đã xong.

20 phút sau, Dạ Trạch Hạo thần thái tuấn tú rời đi.

Tô Lạc Lạc cũng được chứng kiến, làm việc ở đây gặp khách có việc vội làm việc cũng quá căng thẳng.

Trên xe Dạ Trạch Hạo vẫn nhắm mắt như đang ngủ, bỗng điện thoại trong túi anh ta vang lên.

Anh ta mở điện thoái thấy là một tin nhắn, mở ra đó là ảnh chụp ở sân bay.

Trên ảnh chụp một người đàn ông bế một cô bé, phía sau anh ta là một người phụ nữ nắm tay một câu bé.

Đó là ảnh chụp Long Dạ Tước đón ba mẹ con Tô Lạc Lạc ở sân bay.

Dạ Trạch Hạo nhìn chằm chằm ảnh chụp, zoom vào mặt người phụ nữ, bỗng anh ta mở to mắt.

Đây không phải cô gái vừa rồi rửa mặt cho anh ta ở YO sao?

Sao cô ta lại ở cùng với Long Dạ Tước?

Anh ta cầm di động gọi cho người gửi ảnh chụp.

– Alo, cậu Dạ, cậu vừa lòng với anh chụp sao?

– Ảnh này chụp khi nào?

– Đây là ảnh chụp vào ngày Long Dạ Tước đính hôn.

Anh ta hủy hôn lễ trực tiếp đi sân bay gặp ba mẹ con này.

Hơn nữa, tôi có người bạn ở sân bay nói, hai đứa trẻ kia rất có thể là con riêng của Long Dạ ước.

– Người phụ nữ trên ảnh kia đâu?

– Tất nhiên là mẹ của hai đứa trẻ kia.

Ánh mắt Dạ Trạch Hạo hiện lên một tia cười lạnh, con riêng, quả nhiên nhà họ Long rất thích chuyện này.

– Có điều tra người phụ nữ này chưa?

– Chưa, nhưng nghe nói hẳn là đang sống cùng Long Dạ Tước và bọn trẻ ở biệt thự của anh ta.

Dạ Trạch Hạo nheo nheo mắt không nói gì.

– Cậu Dạ, tôi có thể hỏi vì sao cậu quan tâm đến chuyện nhà họ Long không? Cậu có mối thù gì với nhà họ Long sao?

– Chuyện không nên hỏi đừng hỏi, tôi sẽ không bạc đãi cậu.

– Vâng, tôi biết rồi.

Sau này có tin tức về nhà họ Long tôi sẽ báo cho cậu trước tiên.

– Được.

Dạ Trạch Hạo cúp điện thoại, người đại diện ngồi bên cạnh anh ta cũng nhíu mày nói

– Cậu Dạ, lần này không phải cậu muốn cùng Long Dạ Tước đoạt phụ nữ chứ?

– Anh ta có gì tôi có thể đoạt tôi sẽ đoạt hết.

Ánh mắt Long Dạ Tước toát ra một mạt cười lạnh.

Ngày làm việc đầu tiên 5 giờ 30 đã xong, Tô Lạc Lạc gọi xe trở lại biệt thự, hai đứa trẻ kia đã được đón về nhà, ngày đầu tiên đến trường đối với bọn chúng khá mới mẻ.

Trước kia ở nước ngoài cô cho chúng đi học trường bình thường.

Còn ở đây, cũng là trường học nhưng bên trong lại mới mẻ đa dạng, khó trách chúng chơi thật vui vẻ.

Tô Tiểu Hinh lấy từ trong túi xách ra một bức tranh mới

– Mẹ, mẹ xem đẹp không?

– Ừ, rất đẹp.

– Của anh đâu?

– Của anh bị cô giáo thu rồi.

– Vì sao? Vẽ không đẹp sao?

Tô Lạc Lạc lập tức kinh ngạc, cô biết con trai vẽ tranh rất tốt.

– Của anh được cô treo lên tường, là bức tranh đẹp nhất trong lớp con ạ.

Tô Lạc Lạc lập tức yên tâm cười

– Mẹ biết mà.

Nói xong nhìn thoáng qua con trai đang chơi đồ chơi bên cạnh, khen:

– Tiểu Sâm rất tuyệt.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng xe, đôi mắt to xinh đẹp của Tô Tiểu Hinh sáng ngời

– Ba, ba đã trở lại.

Dưới ánh đèn, Long Dạ Tước đang cầm áo vest, cúc áo sơ mi trắng bằng lụa mở mấy cúc, tay áo vén lên cao, thân hình cường tráng toáng lên vẻ trưởng thành và quyến rũ.

Anh một tay nhấc bổng con gái lên sau đó hôn cô bé một cái mới ôm vào ngực.

Tô Tiểu Hinh cười khanh khách, Tô Tiểu Sâm có chút hâm mộ em gái được ba ôm.

Đáng tiếc tính cách của cậu ta từ nhỏ đã lạnh lùng.

Mặc dù cậu ta cũng muốn được ba ôm nhưng không nói ra được.

Nhưng Long Dạ Tước cũng không coi nhẹ cậu bé, ngồi vào sô pha, vuốt vuốt đầu cậu, trìu mến hôn lên tóc cậu một cái khiến đôi môi nhỏ của Tô Tiểu Sâm cong lên vui vẻ.

Ăn tối xong hai đứa trẻ con chơi ở trường mệt nên tắm xong liền đi ngủ.

Tô Lạc Lạc cầm truyện cổ tích nhẹ nhàng đọc cho bọn chúng nghe.

Hai đứa bé từ từ ngủ.

Tô Lạc Lạc đẩy cửa ra suýt chút nữa va vào người đàn ông sắp đi vào, cô vội vàng che miệng kêu lên.

Trong không khí mùi nước cạo râu của người đàn ông xông vào mũi cô, cô nghiêng người tránh sang một bên.

Ánh mắt sâu thẳm của Long Dạ Tước liếc cô một cái, cô gái cao đến cằm anh có vẻ càng nhỏ bé, Tô Lạc Lạc vội nói

– Bọn chúng đều ngủ, đừng làm ồn chúng.

Long Dạ Tước nhìn thoáng qua cửa đóng, Tô Lạc Lạc lập tức cười ra hiệu im lặng với người đàn ông

– Ngày mai tôi có thể đi nhờ xe của anh đi làm sao? Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh.

Dưới ánh đèn tường mờ ảo của hành lang, đôi mắt cô gái sáng ngời, quyến rũ như trăng rằm, khóe miệng cong cong của cô lộ ra hàm răng trắng nhìn rất hấp dẫn.

Long Dạ Tước hơi nhướng mày, bình tĩnh nói:

-Ừ.

Tô Lạc Lạc lập tức khách khí

– Cám ơn anh.

Nói xong cô đi vào phòng cô.

Long Dạ Tước dãn mày.

Tất nhiên cô gái này lựa chọn sống chung hòa bình anh cũng không có ý kiến.

Tốt hơn là hai người đối chọi nhau..