Tô Lạc Lạc cúp điện thoại, Hạ Tần an ủi
– Được rồi, hai đứa trẻ nhất định sẽ rất ngoan.
– Tô Vũ Phỉ đi rồi.
– Thật ra chỉ cần Long Dạ Tước không ngốc cũng sẽ biết.
Hai đứa nhỏ kia là con của anh ta cùng cậu, anh ta không thể để Tô Vũ Phỉ chăm sóc chúng.
Tô Lạc Lạc không có chút tình cảm gì đối với Long Dạ Tước cô hừ một tiếng
– Nếu anh ta dám để Tô Vũ Phỉ tiếp cận con tớ tớ sớm hay muộn cùng làm bọn họ đền mạng.
Trong phòng cho khách trên tầng hai của biệt thự của Long Dạ Tước.
Hai đứa trẻ ngồi trên sô pha, hai cặp mắt mở to nhìn đối phương.
Thật đúng là anh em sinh đôi, nghĩ gì không cần nói chỉ cần nhìn cũng đã hiểu suy nghĩ của nhau.
– Anh, chúng ta không đi ăn cơm trưa thật sao?
Tô Tiểu Hinh nhỏ giọng hỏi.
– Không ăn, trừ phi ba đón mẹ về, nếu không hôm nay chúng ta cả ngày sẽ không ăn gì, nhịn một chút đi.
Tô Tiểu Sâm còn thật sự nhìn em gái.
– Vâng, được, chúng ta không ăn, chúng ta chờ mẹ về.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Giọng người đàn ông trìu mến vang lên
– Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ra ăn cơm đi.
Hai đứa trẻ không nói gì làm bộ không nghe thấy.
Một phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa mở cả, rất nhanh cửa bị đây ra, Long Dạ Tước bước vào, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi dựa vào nhau trên sô pha, Long Dạ Tước thiếu chút nữa bật cười nhưng anh vẫn nhịn nhìn bọn chúng
– Vừa rồi ba gọi sao không trả lời?
Đôi mắt đen to như quả nho của Tô Tiểu Sâm nghiêm túc
– Con và Tiểu Hinh quyết định không ăn cơm, chừng nào ba đón mẹ về bọn con mới ăn cơm.
– Đúng, nếu ba không đón mẹ về bọn con sẽ tuyệt thực.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tô Tiểu Hinh cũng giương lên nói.
Long Dạ Tước hơi ngạc nhiên nhìn hai đứa trẻ kiên quyết, không ngờ chúng lại nghĩ ra cách này để anh đón Tô Lạc Lạc về.
Chỉ là Long Dạ Tước không muốn nhanh chóng tha thứ cho một người con gái không chịu nhận sai như vậy.
– Thật sự không ăn? Vậy thật đáng tiếc, ba đã để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn các con thích nhất, còn có cả kem và bánh ngọt.
Long Dạ Tước muốn dùng đồ ăn dụ chúng xuống tầng.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Tiểu Sâm không thay đổi
– Bọn con không cần.
Tô Tiểu Hinh nghe đến kem cũng giật mình đôi mắt to chớp chớp vài cái, nhưng anh trai nói vậy cô bé cũng đánh mất đi suy nghĩ bị hấp dẫn, đô miệng không để ý tới.
Long Dạ Tước có chút đau đầu nhìn hai đứa bé khó đối phó này, thầm nghĩ chuyện này anh không thể thoái nhượng, nếu không sau này cô gái kia phạm sai lầm lớn, bọn chúng cũng uy hϊếp anh tha thứ không phải là anh hại bọn họ sao?
– Được rồi, tất nhiên hai đứa không muốn ăn, vậy thì không ăn đi.
Nếu muốn ăn thì tìm ba.
Long Dạ Tước quyết định không thỏa hiệp anh đóng cửa rời đi.
Trên sô pha Tô Tiểu Hinh mũi chua xót, ba mặc kệ bọn họ.
– Anh, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Tô Tiểu Sâm vỗ vỗ tay cô bé
– Đừng lo lắng, lần trước mẹ mua đồ ăn vặt còn ở đây chúng ta có thể ăn nhưng tuyệt đối không thể để ba phát hiện.
– Vâng.
Tô Tiểu Hinh lập tức cười tủm tỉm.
Như vậy bọn họ có thể kháng chiến với ba đến ngày mai.
Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần tìm một quán cà phê ngồi.
Hiện giờ tâm trạng của Tô Lạc Lạc cũng tốt hơn, cô nghĩ để cho Long Dạ Tước chăm sóc hai đứa trẻ đi.
Dù sao anh cũng là ba chúng, không để bọn chúng bị đói khát.
– Tần Tần, cậu có biết công việc gì làm không? Tớ định chờ bọn nhỏ di học, tớ cũng tìm một việc làm.
Tần Tần cũng ủng hộ cô
– Được, cậu nên đi làm, cho dù sau này cậu ở nhà của Long Dạ Tước coi như đó là khách sạn 5 sao đi, mỗi ngày trở về ngủ.
Phụ nữ phải độc lập mới có sức hút.
– Vậy cậu có biết chỗ nào cần việc không?
Hạ Tần nghĩ nghĩ đột nhiên mắt sáng lên
– Đúng rồi, hai ngày trước có người chị họ làm trong giới giải trí nói với tớ, họ tuyển chuyên gia trang điểm.
Tớ nghĩ cậu có thể đến đó phỏng vấn, nói không chừng có cơ hội..