Bữa tối, Tô Tiểu Hinh mặc bộ váy đỏ dễ thương cùng Tô Lạc Lạc ngồi trên bàn ăn.
Bữa tối phong phú và ngon miệng.
Đầu bếp gia đình của Long Dạ Tước đều là những đầu bếp có chứng chỉ 5 sao.
Bình thường phụ trách ngày ba bữa của anh.
Mà từ giờ trở đi, bọn họ phải phụ trách chính là ba bữa cơm của cả nhà này.
Khi Tô Tiểu Sâm xuống, mặc bộ đồ ở nhà màu xám, Long Dạ Tước đi sau mặc chiếc áo phông màu đen, quần âu đơn giản.
Hai cha con bước xuống cầu thang màu trắng ngà nhìn rất phong độ, nhìn như ảnh trên tạp chí.
– Ba…
Tô Tiểu Hinh lao về phía Long Dạ Tước.
Anh lập tức ôm lấy cô bé, hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của cô, bước về phía bàn ăn kéo ghế dịu dàng đặt cô vào đó, anh cũng kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.
Anh ngẩng đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tô Lạc Lạc.
Hai đứa nhỏ cũng đang nhìn nhau cười.
Tô Lạc Lạc nói với hai đứa nhỏ
– Nhanh ăn cơm đi.
– Ba, con muốn ăn tôm, ba bóc vỏ giúp con được không?
Tô Tiểu Hinh mở to mắt nhìn ba mình cầu xin.
Long Dạ Tước cười dịu dàng:
– Được, ba bóc cho conhưng.
Tô Lạc Lạc thấy con gái có Long Dạ Tước chăm sóc cô gắp cho con trai đồ ăn nó thích.
Hai đứa nhỏ vừa ăn vừa cười rất vui vẻ.
Có lẽ từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bọn họ cùng ngồi ăn cơm với cả ba và mẹ, tâm trạng rất vui, hơn nữa cả ngày hôm nay không ăn gì nhiều.
– Gần đây có trường học không? Tôi cảm thấy nên đưa bọn nhỏ đến trường.
– Mẹ, con không muốn đi học.
Tô Tiểu Hinh lập tức phản đối.
– Con không đi học vậy con muốn làm gì.
– Con muốn đi chơi.
– Không được, con và anh phải đến trường.
Tô Lạc Lạc đã cảm thấy hai đứa nhỏ bắt đầu ỷ lại, nên cần cho bọn chúng đến trường.
Tô Tiểu Hinh lập tức buông thìa, quay đầu, đôi tay nhỏ kéo áo Long Dạ Tước, vẻ mặt đáng thương nói:
– Ba, con không thích đến trường, con muốn đi cùng ba được không?
– Xin ai cũng không được, ngày mai mẹ sẽ tìm trường cho bọn con.
Nói xong Tô Lạc Lạc liền thấy Long Dạ Tước nhìn con gái trìu mến, cô thầm lo lắng, không phải người đàn ông này thấy con gái như vậy đã mềm lòng chứ?
– Tiểu Hinh, ba có thể tạm thời cho con ở nhà không cần đến trường vài ngày nhưng các con đã đến tuổi đi học, nên đến trường học.
Long Dạ Tước cũng không mềm lòng.
– Nghỉ một tuần được không?
Tô Tiểu Hinh nghiêng đầu ngọt ngào cười nói.
Long Dạ Tước nhìn con trai
– Tiểu Sâm ý kiến của con thế nào?
– Con không có ý kiến.
Tô Tiểu Sâm lắc đầu, biểu hiện điềm tĩnh hơn tuổi nói.
– Ba, mẹ nói đêm nay con có thể ngủ cùng ba, anh, anh có muốn ngủ cùng không?
Tô Tiểu Hinh hỏi, không ăn cơm.
Từ nhỏ cô bé đã thích nói trong bữa ăn, liền nói không ngừng.
Tiểu Sâm nghĩ nghĩ nói
– Anh ngủ với mẹ.
– Vì sao?
– Anh sợ tối em đái dầm làm ướt áo của anh.
Tô Tiểu Sâm trêu.
Tô Tiểu Hinh lập tức trừng mắt hừ một tiếng
– Em sẽ không đái dầm, anh đái dầm.
– Anh chưa từng đái dầm, giờ em vẫn mặc bỉm đó.
Tô Tiểu Sâm vừa nói vừa đắc ý nhướng mày.
Tô Tiểu Hinh tức giận đô đo miệng trừng mắt vội vàng nói:
– Đồ anh trai xấu xa.
Long Dạ Tước nhịn cười, nhịn thật khổ, đây là hai đứa trẻ thật đáng yêu.
Tô Lạc Lạc cũng thường xuyên chứng kiến những trận cãi vã của bọn trẻ lúc này cô cũng không kìm được, mím môi đáy mắt tràn ngập ý cười.
Cô vừa nâng mắt lên liền đối diện với ánh mắt của người đàn ông đối diện.
Hai đôi mắt cười một đôi trong suốt như nước một đôi thâm trầm như bóng đêm.
Tô Lạc Lạc dần quay đầu tránh nhìn thẳng anh..