Tô Lạc Lạc vừa nghe thấy như vậy lập tức cảnh giác:
– Anh muốn bồi dưỡng tình cảm với bọn chúng sau đó cướp bọn chúng đi?
Long Dạ Tước nhìn cô, vẻ mặt cũng không thay đổi gì, nói:
– Hai đứa trẻ là con tôi, chẳng lẽ không nên bồi dưỡng tình cảm với tôi?
Tô Lạc Lạc không biết phải nói thế nào nhưng trong lòng cô lại rất lo lắng.
– Được, ít nhất tôi sẽ không can thiệp vào việc bọn chúng sống chung cùng với anh.
Bọn chúng có thể thích anh hay không phải xem anh đối với bọn chúng như thế nào.
Nhưng có một chuyện anh đừng quên, bọn họ là máu thịt của tôi, nếu anh dám cướp bọn chúng đi, tôi sẽ liều mạng với anh, sau đó dạy chúng trưởng thành sau này báo thù thay tôi.
Tô Lạc Lạc uy hϊếp.
Long Dạ Tước đang trầm mặt khó coi bỗng xì một tiếng cười vang.
– Không cho anh cười.
Tôi nói là sự thật, tốt nhất anh phải nhớ lấy.
Tô Lạc Lạc buồn bực, không biết người đàn ông này có ý gì.
Long Dạ Tước quả thực chưa từng nghe cái gì buồn cười như vậy.
Quả nhiên tuổi nhỏ nói đều là những điều ngây thơ.
Anh nhịn cười, nghiêm túc nói:
– Thứ nhất, tôi sẽ không cướp bọn trẻ đi, thứ hai bọn trẻ sẽ từ từ trưởng thành và có quyền lựa chọn.
Thứ ba tôi tuyệt đối yêu thương bọn chúng, cố gắng làm một người cha tốt.
Tô Lạc Lạc ngập ngừng vài giây, cảm giác không uy hϊếp được anh hơi thất vọng.
Nhưng anh đã hứa nên cô cũng yên tâm hơn.
Bọn trẻ còn nhỏ như vậy chúng cần một người cha, cho nên chuyện đã như vậy cô cũng không có lựa chọn nào khác, tạm thời chỉ có thể sống cùng với anh.
– Vậy được rồi, chúc chúng ta sống chung vui vẻ, cậu chủ Long.
Tô Lạc Lạc lạnh lùng nhìn anh.
Đúng vậy, ngoài quen biết về thể xác vào đêm 5 năm trước đó hôm nay mới chính thức là lần đầu tiên họ gặp mặt.
Long Dạ Tước nhướng mày,
– Như cô muốn, cô Tô.
Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.
Tâm trạng đầy lo lắng của Tô Lạc Lạc lập tức thả lỏng.
Nói chuyện với người đàn ông này giống như đang trên chiến trường vậy cô phải sử dụng hết sức mạnh và lòng can đảm của mình mới có đủ dũng khí để nói với anh.
Ai, tiếp theo không biết nên làm thế nào?
Cô hơi cảm thấy mờ mịt.
Bữa tối lặng yên đến.
Khi cô đang ngồi ngẩn người trong phòng, phía ngoài cửa sổ trời đã tối dần, đèn đã sáng lên, hai đứa trẻ người đầy mồ hôi chạy vào phòng, Tô Tiểu Hinh là một đứa bé thích sạch sẽ, vội kêu lên:
– Mẹ, chúng con muốn tắm.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy hai đứa trẻ đầu đầy mồ hôi, đang thở hổn hển.
Nơi này có không gian đủ lớn để bọn chúng chơi đùa.
Nhìn thấy chúng vui vẻ như vậy, cô cũng cảm giác vui mừng.
– Được, mẹ tắm cho bọn con.
– Không, mẹ, mẹ tắm cho Tiểu Hinh đi, giờ con không muốn tắm cùng Tiểu Hinh, con tìm ba để ba tắm cho con.
Tô Tiểu Sâm nói xong bỏ ra ngoài.
Tô Lạc Lạc còn chưa phản ứng lại, Tiểu Hinh cười nói:
– Con cũng muốn được ba tắm cho.
Tô Lạc Lạc lập tức kéo tay con gái lại, cúi người giải thích:
– Tiểu Hinh, con là con gái, không thể để đàn ông tắm cho mình.
– Nhưng đó là ba con.
Tô Tiểu Hinh chớp chớp đôi mắt to nói.
Tô Lạc Lạc lúc này còn không thể nói nhiều chuyện với đứa nhóc, cô cúi người nói
– Mẹ tắm cho con, nhưng tối con có thể ngủ với ba được không?
Tô Tiểu Hinh chu môi hồng nhỏ nhắn lên, nói:
– Được ạ.
Tô Lạc Lạc cười nắm tay cô bé vào phòng tắm trong phòng khách.
Cô chăm sóc hai đứa trẻ từ nhỏ đến lớn, tắm rửa, bón com đều cùng nhau.
Hiện giờ, cô mới ý thức được, bọn trẻ đã hơn bốn tuổi, biết được khoảng cách nam nữ.
Chúng đã trưởng thành rồi..