Chương 30: Muốn Thăm Dò Khương Vân Hạ Cô? Nằm Mơ Đi

Editor: Chihiro

Khương Vân Hạ vào phòng thay đồ, tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm được điện thoại di động ở một bên áo choàng tắm mà Tô Trì đã thay ra.

Cầm điện thoại chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Màn hình hiện ra một cái tên, Tô Vũ.

Khương Vân Hạ trong lòng “Lộp bộp” một chút, do dự vài giây, ấn nút nhận cuộc gọi.

“Tiểu Trì,” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ngọt nị của Tô Vũ “Em ngâm suối nước nóng có thoải mái không?”

Khương Vân Hạ cười giả lả: “Là chị Tô Vũ sao, chị em không có ở đây, chị tìm chị ấy có chuyện gì không?”

Đầu dây điện thoại bên kia tạm dừng vài giây, sau đó lại tự nhiên thoải mái nói: “A…… Tiểu Trì không ở đó sao, không có việc gì đâu, chỉ có buổi tối chị và ba mẹ chị sẽ đi ăn cơm, thuận tiện muốn giới thiệu cho em ấy một người bạn.”

Khương Vân Hạ nói: “Bạn?”

“Đúng vậy, không phải Tiểu Trì còn độc thân sao, chị có một người bạn vô cùng anh tuấn, điều kiện gia đình cũng không tệ, chị muốn giới thiệu cho hai người làm quen…” Tô Vũ dừng lại một chút, “Lại nói, bạn chị hôm nay cũng đi đến suối nước nóng ở trên đó, các em có nhìn thấy anh ấy không?”

Khương Vân Hạ chỉ một giây liền phản ứng kịp, Tô Vũ rõ ràng biết hai người bọn cô sẽ không đi ăn cơm với người nhà bọn họ, chỉ muốn thăm dò xem bọn cô có gặp người đàn ông nào vừa đẹp trai lại vừa có tiền hay không thôi.

Đẹp trai, lại giàu có

Người đàn ông này có thể là ai?

Còn không phải là Lục Quy Viễn ư!

Ở trong giấc mơ của cô, Lục Quy Viễn chính là người đàn ông Tô Vũ ước ao có được.

Không biết làm sao Tô Vũ có thể biết được vị trí của Lục Quy Viễn nữa, lại còn giả vờ chạy tới thăm dò cô.

Ồ, mơ đi nhé bà chị.

Tô Trì thẳng thắn, trước nay không bao giờ đấu tâm cơ cùng Tô Vũ, nhưng Khương Vân Hạ cô thì chưa chắc nha…

Khương Vân Hạ lập tức bày ra bộ dáng hoa si: “Soái ca ư? Soái ca ở đâu?”

Tô Vũ hỏi: “Hả? Các em không thấy?”

“Không có a!”

Khương Vân Hạ chém đinh chặt sắt bịa chuyện: “Cảnh khu này quá hoang vắng rồi, ngay cả một người cũng không có, đi một đường chỉ gặp được nhân viên cảnh khu.”

Ừm……

Cảnh khu này là của Lục gia mở, nói Lục Quy Viễn là nhân viên ở đây hình như cũng không sai?

Khương Vân Hạ giọng điệu ngây thơ hỏi lại: “Chị Tô Vũ, đêm nay có soái ca sao, vậy bọn em chắc chắn sẽ đến ăn cơm! Nhưng lần sau chị mà có người bạn nào đẹp trai cũng nhớ giới thiệu cho em với! Chị ưu tú như thế, chắc cũng có nhiều người bạn là soái ca đúng không?”

Tô Vũ cứng nhắc vội nói: “…… Ấy, chị hình như nhớ nhầm, bạn chị ngày mai mới đến, tối hôm nay chưa có mặt ở đây, để lần sau giới thiệu đi.”

“Ai nha,” Khương Vân Hạ tiếc nuối, “Tiếc quá, vậy bọn em không đến ăn cơm với nhà chị đâu.”

“Được, bên này chị còn có việc.” Tô Vũ vội vàng chào tạm biệt, “Chị cúp máy trước nhé.”

Khương Vân Hạ nhìn cuộc gọi nhanh chóng bị cúp, đắc ý cười khẽ.

Khương Vân Hạ nhanh chóng đi ra ngoài, đưa điện thoại cho Tô Trì.

“Chị,” Khương Vân Hạ nói “Lúc nãy Tô Vũ gọi điện cho chị, hỏi chị tối có muốn ăn cơm với nhà cô ta không, em từ chối cho chị rồi.”

“Uh.”

Tô Trì cầm di động, không để ý đến việc nhỏ này.

Hai người ngồi trên xe đi xuống núi, cả không gian nhuộm một màu cam rực rỡ, ngay cả bóng cây cũng lấp lánh tinh quang, làm cho khung cảnh núi rừng sơn trang thêm vài phần xinh đẹp.

Tâm trạng không thoải mái của Tô Trì khi gặp Lục Quy Viễn cũng dần biến mất.