Chương 7: Cục trưởng
Trong phòng họp ở lầu hai cục thống kê, hơn mười chiếc ghế vây quanh một chiếc bàn hình elip, chính giữa bàn là hai chậu cây cảnh cao hơn một thước.
Trần Dân Tuyển là lãnh đạo phòng tổ chức đưa Hàn Đông đến nhận chức ở cục thống kê, lúc này hắn ngồi ở vị trí chủ tịch, sau khi tuyên bố chỉ thị bổ nhiệm Hàn Đông, giới thiệu chút tình huống sơ lược thì lẳng lặng ngồi tại chỗ, trên mặt là nụ cười nhạt.
Lúc này phó bí thư đảng ủy khối, phó cục trưởng Hoàng Tùng đang dùng giọng hùng hồn tuyên bố hoan nghênh cục trưởng Hàn Đông đến nhận công tác ở cục thống kê, hắn nói và mang theo nụ cười, phối hợp với động tác hai tay, có vẻ rất tinh thần, rất có tư thái của lãnh đạo.
Đám cán bộ ngồi quanh bàn có biểu hiện rất khác nhau, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt dò xét nhìn Hàn Đông đang ngồi bên cạnh Trần Dân Tuyển. Người thanh niên kia giống hệt như một sinh viên đại học, sau này đối phương sẽ là lãnh đạo cục thống kê này sao? Nhìn thì có vẻ quá trẻ, lại tuấn tú, mày ngài mi kiếm, ánh mắt sáng ngời, có năng lực không?
Lưu Thúy Phân là nhân viên văn phòng cục thống kê chịu trách nhiệm ghi chép nội dung hội nghị, nàng vừa ghi chép vừa nhìn về phía Hàn Đông, trong lòng thầm nghĩ:
- Cục trưởng quá đẹp trai.
Ngay sau đó gương mặt Lưu Thúy Phân lại nóng lên phát sốt.
Khi mọi người quan sát Hàn Đông, tất nhiên hắn cũng sẽ đưa mắt nhìn mọi người. Những người tham gia hội nghị hôm nay, ngoài Lưu Thúy Phân đang làm công tác ghi chép, tất cả đều là cán bộ trung tầng của cục thống kê, kể cả hai vị phó cục trưởng thì có người phụ trách cấp chính và phó của một phòng bốn khoa trong cục. Vì trước đó đã được Trần Dân Tuyển giới thiệu nên Hàn Đông cố ý quan sát Hoàng Tùng, người này hơn ba mươi, tóc tai chải chuốt chỉnh tề, tây trang thẳng thớm, lúc nói chuyện thì nở nụ cười mỉm, biểu hiện rất phong phú.
- Người này rất ẩn giấu.
Hàn Đông thầm nghĩ.
Hàn Đông vừa suy xét về những lời nói của Trần Dân Tuyển, lại nhìn vào công tác của cục thống kê, hắn đã hiểu có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng mình đến và chặn đường đi của Hoàng Tùng, nếu không phải mình đến huyện Phú Nghĩa, có lẽ chức cục trưởng đã là của đối phương. Trong hai vị phó cục trưởng thì Cát Văn Quốc xem ra là người thành thật, hơn năm mươi tuổi, cũng không còn gì để nói vì cơ hội lên chức là không lớn. Hoàng Tùng thì khác, người này đang ở vào độ tuổi tráng niên, lại là phó bí thư đảng ủy khối, vị trí cục trưởng còn trống, dưới tình huống bình thường thì hắn sẽ tiến lên một bước. Lẽ ra dưới tình huống này thì Hoàng Tùng sẽ rất căm hận Hàn Đông hắn mới đúng, nhưng nhìn biểu hiện của Hoàng Tùng thì không có chút vấn đề, khó trách Trần Dân Tuyển vừa rồi ngồi trên xe đã cố gắng nhắc đến đối phương.
Sau khi tan họp thì Trần Dân Tuyển không ở lại dùng cơm mà trực tiếp ngồi xe quay về. Hàn Đông cũng không cố gắng giữ đối phương lại, dù sao thì với quan hệ của hai người, cũng không phải chỉ vì một bữa cơm là có thể tốt thêm một bước.
Ngày đầu tiên đi làm, Hàn Đông cũng không có bao nhiêu chuyện để làm, hắn chỉ ngồi trong phòng làm việc xem xét văn kiện, làm quen với những tình huống mới. Trước khi đến thì hắn không kịp chuẩn bị tư tưởng, không quá hiểu rõ công tác thống kê, bây giờ sự việc cấp bách, điều khó khăn là làm rõ chức trách tương quan, đồng thời phải xem xét đầu mối, phải làm sao để phát triển và mở rộng công tác? Tuy đến cục thống kê không phải là đường đi nằm trong sự suy tính của hắn, nhưng đã đến đây thì cũng phải làm gì đó ra trò mới được.
Hàn Đông buông văn kiện trong tay, hắn đưa tay nhìn giờ, đã hơn một giờ trôi qua, hắn thở dài một hơi, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.
Hàn Đông đã đi làm hơn một giờ, cửa phòng làm việc cũng mở rộng, nhưng khốn nổi không có bất kỳ một vị cán bộ trung tầng nào đến báo cáo công tác, đây là hiện tượng không bình thường.
- Cốc, cốc, cốc...
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Hàn Đông ngẩng đầu, hắn thấy nhân viên công tác Lưu Thúy Phân đứng ở trước cửa, trong tay là một phích nước sôi:
- Cục trưởng, tôi đến châm nước cho anh.
Lưu Thúy Phân mặc áo lông màu vàng, tóc cột đuôi ngựa, hình dáng bình thường, trên mặt còn có vài nốt tàn nhang.
Hàn Đông khẽ gật đầu, thật ra hắn cũng không quá chú tâm đến nước nôi, nhưng hắn thấy Lưu Thúy Phân muốn biểu hiện, vì vậy mà khẽ cười một tiếng với nàng.
Lưu Thúy Phân thấy nụ cười của Hàn Đông thì trái tim co bóp mạnh, gương mặt phát sốt, nàng nhanh chóng đổi phích nước rồi đi ra ngoài. Sau khi trở về phòng của mình thì trái tim luôn đập loạn, trong đầu liên tục chửi mình vô dụng.
Hàn Đông ngồi "khan" cho đến tận trưa, cũng không có ai đến báo cáo công tác. Hắn rất nhàm chán, trong lòng bắt đầu suy xét, hiện tượng này không bình thường, lẽ ra cục thống kê không có công tác gì bận rộn, đám lãnh đạo cũng chỉ ngồi không mà chẳng làm gì, nhưng tình huống này bọn họ lại không đến báo cáo công tác với lãnh đạo mới, xem ra không coi một vị cục trưởng mới nhận chức như Hàn Đông ra thể thống gì.
- Hừ hừ, xem ra căn nguyên nằm trên người Hoàng Tùng.
Hoàng Tùng suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra kết luận, nhưng hắn mới đến, thật sự còn chưa tìm được hướng đột phá.
Đến lúc gần tan việc giữa trưa, Hàn Đông mới nhớ mình nên điện thoại cho Lý Đại Dũng, dù sắp xếp công tác là thế nào thì cũng nên nói cho đối phương một tiếng. Sau khi biết được tin Hàn Đông được sắp xếp vào cục thống kê thì Lý Đại Dũng rất tức giận, nói rằng sẽ đến tính sổ với lão Ngô kia.
Hàn Đông tranh thủ thời gian nói:
- Đừng, bác Lý, cháu nói với bác cũng không mong muốn như vậy, nếu tổ chức đã sắp xếp công tác như thế, cháu cũng chỉ có thể làm tốt mà thôi.
- Được rồi, bác tin tưởng cháu, Tiểu Đông.
Lý Đại Dũng cũng không miễn cưỡng Hàn Đông.
Hàn Đông cúp điện thoại mà tiếp tục ngồi đến đúng mười hai giờ, hắn đứng lên đi ăn cơm. Hắn ra khỏi phòng làm việc, cũng thấy đám nhân viên lục tục đi ra, ai thấy hắn cũng khách khí chào hỏi.
Hàn Đông khẽ gật đầu, hắn trực tiếp xuống lầu, đám nhân viên ở phía sau chờ hắn đi xuống mới dám tiếp tục cất bước, không ai dám đi cùng.
Hàn Đông tùy tiện tìm một quán cơm ăn bữa trưa, sau đó hắn quay lại ký túc xá cục lương thực, nhìn căn phòng trống rỗng, thầm nghĩ nên mua một cái tivi, vì thế hắn cầm điện thoại bấm số điện thoại trong nhà ở Yên Kinh.
- Alo, xin hỏi là ai vậy ạ?
Âm thanh của Dư Ngọc Trân vang lên.
Hàn Đông chợt nở nụ cười ấm áp, hắn dùng giọng dịu dàng nói:
- Mẹ, là con!
- Ủa, là Tiểu Đông à?
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh vui mừng của Dư Ngọc Trân.
Hàn Đông bàn với mẹ về những tình hình gần đây, nghe những lời mẹ dặn nên quan tâm sức khỏe, hắn cảm thấy rất ấm áp. Đồng thời trong lòng hắn cũng đặt quyết tâm, coi như là vì mẹ, hắn nhất định phải liều mạng phát triển.
Hàn Đông phục hồi tinh thần trở lại tình huống hiện tại, hắn không khỏi thở dài một hơi, đúng là nơi nào có người thì chỗ đó có đấu tranh, ngay cả một cục thống kê nước trong veo cũng tranh đấu không ngừng. Xem ra nếu không thu phục Hoàng Tùng, sợ rằng hắn chỉ là một cục trưởng bù nhìn ở cục thống kê.
Đi làm giấc chiều, Hàn Đông đi đến khu văn phòng, những nhân viên công tác đã mò đến, khi thấy lãnh đạo thì đều đứng lên.
- Cục trưởng!
- Cục trưởng Hàn!
Hàn Đông từ lời chào hỏi của đám người mà có chút ý nghĩ khác biệt, trong lòng khẽ động, hắn nói với Lưu Thúy Phân vừa rồi vừa chào mình là "cục trưởng":
- Lưu Thúy Phân, cô đến phòng làm việc của tôi một chút.