Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Bệnh Thần Kinh Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời Thính không thấy bẩn mà ôm túi da rắn cũ kỹ bọc ba tầng trong ba tầng ngoài của bà nội, vui vẻ trở về phòng.

Đám vệ sĩ phía sau nhìn, đều vô cùng cảm động. Bọn họ đi theo bên cạnh đại thiếu gia nên gặp không ít trường hợp hào môn, nhưng có khi nào thấy một thiên kim hào môn gần gũi, không làm bộ giống như phu nhân vậy?

Coi như là phu nhân không thể nói chuyện thì làm sao, dù sao cũng mạnh hơn nhiều so với những người thượng lưu miệng đầy dối trá kia!

Thời Thính không biết trong lòng các vệ sĩ, trợ lý, hình tượng của mình đã trở nên vô cùng tốt đẹp.

Cô trở về phòng nhanh như chớp, trước tiên giữ lại bưu kiện bà nội đưa, mở ra một bưu kiện khác - quả nhiên, bên trong là huy chương của cô, huy chương vàng mà hoạt động nghệ thuật trao cho cô!

Đó là một huy chương phù điêu xoay tròn vô cùng tinh xảo, ở giữa chạm rỗng một biển hoa, lúc xoay tròn có thể chuyển động tạo thành màu sắc khác nhau! Thời Thính yêu thích không buông tay, cầm xem đi xem lại.

Nghe người phụ trách ban tổ chức nói, sau hoạt động nghệ thuật lần này có người muốn mua bức tranh này của cô, hơn nữa còn không chỉ có một người.

Đương nhiên bây giờ còn đang trong giai đoạn triển lãm, phía ban tổ chức không cho mua bán, nhưng bọn họ có thể nói cho tác giả biết trước giá thị trường của bức tranh, sau đó để cho bọn họ tự mình quyết định.

Đây là lần đầu tiên Thời Thính nhận được sự công nhận chính thức theo đúng nghĩa! Tuy rằng biết tranh của mình rất có tiếng vang ở nước ngoài, cũng biết tương lai tranh của cô sẽ bị thu mua không còn trở thành thần thoại, nhưng dù sao những lúc đó Thời Thính cũng không có tận mắt chứng kiến.

Bây giờ cầm huy chương này, rốt cục cô cũng có cảm giác thực tế.

Giọng nói của cô truyền ra ngoài!

Trước tiên Thời Thính chụp huy chương lại, gửi cho bà nội. Mùa này bà nội phải thu hoạch bắp, Thời Thính mua cho bà rất nhiều máy nông nghiệp mới, không biết bà có dùng tới hay không.

Khẳng định bà nội thấy được, nhưng thế hệ trước không am hiểu khích lệ người khác, chỉ biết dùng phương thức của mình để quan tâm, rất nhanh đã trả lời vài đoạn chat âm thanh:

"Đã nhận túi hạt dẻ kia chưa? Mới lấy trong rừng, con chia cho người khác!"

"Đừng không thích nói chuyện như vậy, phải tạo quan hệ tốt với người khác, miệng phải ngọt biết không?"

Thời Thính gật đầu, gõ chữ gửi tin nhắn.

[Đã biết Thúy Phân Nhi, đừng lo lắng!]

Bà nội cười mắng cô: "Không biết lớn nhỏ!"

Thời Thính cười tắt điện thoại di động, sau đó quý trọng mở túi da rắn ra, bên trong chứa đầy hạt dẻ chín, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hạt dẻ.

Nếu sinh nhật ông cụ Kỳ, vậy cô sẽ chia một ít cho ông cụ, chia một ít cho trợ lý Thẩm, các anh vệ sĩ, bác sĩ Bạch và Bạch Nguyên Bảo — những người còn lại cô không nỡ.

—— Kỳ Xán cái gì? Kỳ Xán là ai? Tại sao phải chia hạt dẻ cho anh ta? Không biết nha.

Trong phòng sách, Kỳ đại thiếu gia đang họp hít sâu một hơi, "..."

Không ai muốn ăn hạt dẻ của cô!

Bên này Thời Thính cẩn thận thu dọn xong bưu kiện của bà nội, mới chụp một tấm ảnh huy chương, gửi cho người tên A trong danh bạ liên lạc.

Có thể lần này đối phương chạy tới địa phương không có chênh lệch múi giờ, trả lời rất nhanh.

A: [Wonderful]

A: [Tôi biết mà, vinh dự thuộc về cô.]

A: [Mong được gặp lại cô.]

Thời Thính không biết đối phương đang đứng ở đâu để gửi tin nhắn, thật sự hâm mộ loại tự do tìm kiếm linh cảm khắp thế giới này của anh ta, chỗ bao xa cũng có thể tùy tiện đi.

S: [Anh lại đang ở đâu?]

A: [Bí ẩn]

A: [Ở nơi tuyết rất lớn]



Tiệc mừng thọ sắp bắt đầu, khách khứa đã lục tục đến.

Toàn bộ trang viên Kỳ thị được thu dọn hoàn toàn mới, trong hoa lệ lộ ra không khí vui mừng long trọng.

Kỳ Xán đứng ở dưới hành lang, nhàn nhạt nhìn đình viện chỉnh tề, cả người giống như một bức tranh, anh tuấn mà cao ngất.

Đội ngũ phía sau đang thấp giọng báo cáo tình huống hoạt động nghệ thuật vừa kết thúc.

Một trận gió thổi qua, phất động phiến lá, tuôn rơi rung động.

"Sột soạt sột soạt"

Đột nhiên Kỳ Xán trầm mặc: "......"

Bất cứ lúc nào ký ức đã chết cũng có thể bắt đầu công kích anh, làm cho anh nhớ tới mình giải thích với bản thân những âm thanh kia như thế nào.

Lại làm cho anh nhớ tới là bởi vì cái gì, đình viện trước mắt mới trải qua đại thanh trừng 3.0.

Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi nhắm mắt lại, không nhìn đình viện nữa, đưa tay nói với đoàn đội phía sau: "Tiếp tục đề cao cảnh giác."

"Vâng! Đại thiếu."

Tiệc mừng thọ sẽ có rất nhiều nhân viên từ bên ngoài đến, vì bảo đảm an toàn cho đám người Kỳ đại thiếu gia, đương nhiên lần này hệ thống an ninh sẽ càng thêm nghiêm khắc.

Sau hoạt động nghệ thuật lần này, đoàn đội đã tìm hiểu rõ tất cả nhân viên tiếp xúc trực tiếp, gián tiếp với Kỳ đại thiếu, ngay cả người đưa nước, đưa microphone cho Kỳ đại thiếu cũng không buông tha, tất cả đều tiến hành sắp xếp và điều tra.

Nhưng thật ra lần này bản thân Kỳ Xán không có bất kỳ phản ứng gì, chẳng qua là cảm xúc tâm lý của anh phập phồng lớn. Chẳng lẽ lần này bọn họ không có đầu độc?
« Chương TrướcChương Tiếp »