Chương 26

Thời Thính đang trốn trong chăn đọc sách, lòng tràn đầy làm nhiệm vụ, tốc độ tăng nhanh gấp ba mươi lần, đột nhiên, bị người ta phá cửa xông vào.

"Phanh!" Một tiếng.

Một bóng người đen kịt đứng ở cửa.

"Thời Thính!"

Đây là lần đầu tiên Kỳ Xán đi vào phòng của cô, trong không khí có mùi dầu thông nhàn nhạt, nhưng anh đã không còn lòng dạ nào chú ý.

Kỳ Xán không thể nhịn được nữa, chỉ hỏi một câu, "Trái tim cô có thể đừng bẩn như vậy không?"

Cả người Thời Thính đều choáng váng.

Kỳ Xán lạnh lùng bỏ lại câu này, xoay người muốn đi.

Phía sau yên tĩnh hai giây, sau đó trực tiếp bùng nổ:

— Trái tim mình? Anh ta nói mình bẩn?

— Mình mỗi ngày nếu không phải đọc sách thì là vẽ tranh, anh ta nói mình bẩn, mình thật sự trong sạch, phẩm hạnh cao thượng, thánh khiết như tuyết!"

Kỳ Xán: "......"

Bề ngoài Thời Thính suy yếu vô lực nằm ở trên giường, như là bị lời nói của Kỳ Xán làm cho tổn thương đến nỗi mình đầy thương tích.

— Anh mới bẩn, đồ xe phân ăn phân!

Rốt cục Kỳ Xán cũng dừng bước, tức giận quay người lại. Trong bóng đêm, cặp mắt hẹp dài sắc bén kia lộ ra vài phần lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

"Thời Thính, cô cho rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì sao? Tôi khuyên cô nên an phận một chút."

Lửa giận của anh, căn bản cô không thể tiếp nhận.

Thời Thính ngẩn người, sau đó, trong lòng phát ra tiếng cười lớn.

— Biết tôi nghĩ gì sao?

— Cười chết, anh vẫn tự tin như vậy.

— Tôi nghĩ cái gì? Tôi nghĩ anh ăn phân, anh ăn phân đi!

Kỳ Xán "Phanh!" Đóng sập cửa đi ra ngoài.

Cô chờ đó!



"Liệt kê tất cả chi nhánh công ty Kỳ thị trên phạm vi toàn cầu cho tôi."

Sáng sớm hôm sau.

Kỳ Xán ngồi ở trên ghế da trong phòng sách, hai tay chống ở mặt bàn, mặt mày hung ác nham hiểm, đáy mắt vẫn là màu xanh đen nhàn nhạt.

Với một chút bực bội và ác ý, anh nói thêm: "Ưu tiên càng xa càng tốt."

Trợ lý Thẩm gật đầu: "Vâng, tôi lập tức tìm kiếm!"

Trợ lý Thẩm am hiểu nhất là nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện, nhưng gần đây lại không thể xem hiểu sắc mặt của đại thiếu gia.

Đương nhiên, các chi nhánh trên toàn cầu của công ty đều hoạt động không tệ, mấy năm nay còn thường xuyên cho người của tổng bộ đến các chi nhánh để rèn luyện, nhưng mà tại sao Kỳ đại thiếu lại đột nhiên hỏi tới cái này?

Cái này làm cho trợ lý Thẩm không khỏi có chút lo lắng — Làm tổng phụ trách đoàn đội trợ lý của tổng giám đốc, anh ta có quyền tìm hiểu tình huống cơ bản về sức khỏe của Kỳ đại thiếu gia ở chỗ bác sĩ Bạch.

Rõ ràng lần trước bác sĩ Bạch nói Kỳ đại thiếu đã chuyển biến tốt đẹp, cho rằng bản thân anh đã không còn nghe thấy âm thanh gì nữa?

Nói như vậy, hẳn là tình trạng tinh thần của đại thiếu gia phải ngày càng vững vàng mới đúng, sao anh ta lại cảm giác hiện tại tâm tình của đại thiếu gia càng không tốt?

Kỳ Xán không muốn giải thích nửa chữ với bất luận kẻ nào. Đáy mắt sắc bén tối tăm là cảm xúc âm u phức tạp đến khó có thể giải thích.

Tâm tình của anh không tốt, người làm cho tâm tình anh không tốt cũng đừng nghĩ đến việc sống tốt! Tiệc mừng thọ vừa kết thúc, anh lập tức muốn đưa Thời Thính ra ngoài vạn dặm.

"Công ty chi nhánh xa nhất là công ty nào?" Kỳ Xán nhéo giữa mày.

"Tổng giám đốc, chúng ta có công ty thăm dò địa chất ở Novosibirsk."

*Novosibirsk là thành phố lớn thứ ba của Nga về dân số, sau Moskva và Saint Petersburg, xếp thứ 13 về diện tích và là thành phố lớn nhất của Siberia. Nó là trung tâm hành chính của tỉnh Novosibirsk và Vùng liên bang Siberi.

Novosibirsk?

Cách thành phố A 29.798 km.

Lần trước là ở một điểm nút nào đó, đột nhiên anh có thể nghe được âm thanh của Thời Thính đi theo trong đầu mình, nhưng chẳng qua khi đó khoảng cách chỉ có một hai km. Ngại cuộc họp hội đồng quản trị sắp bắt đầu, anh cũng không thể miệt mài theo đuổi, sau đó đã bị cô đùa giỡn hiểu lầm là ảo giác của mình.

Kỳ Xán chống trán, nhắm chặt mắt lại.

Lần này, khoảng cách gần ba mươi nghìn km, anh còn có thể nghe thấy tiếng lòng của Thời Thính sao?

Rốt cục Kỳ đại thiếu hài lòng nở nụ cười.

Không sai.

Nơi này không tệ.

Anh có thể đưa cô đi quét tuyết.

Để cho trái tim không trong sạch của cô tinh khiết hơn một chút.



Đã sắp tới tiệc mừng thọ của ông cụ Kỳ, toàn bộ người hầu từ trên xuống dưới của trang viên Kỳ thị đều đang bận rộn trang trí, nhóm vệ sĩ cũng đang gia tăng an ninh, chuẩn bị kiểm tra an ninh từ bên ngoài cho đến tân khách, đảm bảo công tác phòng hộ.

Thời Thính vui vẻ ngủ thẳng đến hừng đông.

Tuy rằng tối hôm qua bị tê bệnh thần kinh của Kỳ Xán dọa nhảy dựng, nhưng sau nửa đêm chất lượng giấc ngủ vẫn cực kỳ không tệ, sau đó vừa mở mắt nhìn thanh tiến độ —

Rất nhanh sẽ một trăm vạn!

Bây giờ đã đến [695541/100000000].

Thời gian một đêm tăng vọt gần hai mươi vạn câu tiếng lòng!

Thời Thính đã khẩn cấp muốn biết lúc được một trăm vạn câu sẽ cho cô điều chỉnh như thế nào.

Cô vô cùng vui sướиɠ bò dậy từ trên giường, chợt nghe người hầu nói cho cô biết có hai bưu kiện của cô.

Một là của bà nội, một là của ban tổ chức hoạt động nghệ thuật lần này, hai cái đều làm cho cô vô cùng vui vẻ. Gói hàng này đi qua kiểm tra an ninh của các vệ sĩ Kỳ gia, xác định bên trong không có vật phẩm nguy hiểm liền đưa lên Thời Thính, cũng không ai biết cụ thể là vật gì.